Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 199




"Có phải là chúng ta sẽ xử lý con gà rừng này ở sân sau hay không?" Đường Tiêu Tiêu hỏi. Lúc này, mọi người đều nói thứ ở trên núi đều là của tập thể. Nếu như chuyện này bị phát hiện, khó tránh khỏi có lời bàn ra tán vào.

"Tiêu Tiêu nói rất đúng. Ông cầm con gà rừng này tới sân sau làm trước đi, tôi sẽ nấu trứng gà." Mẹ Tống nói với cha Tống.

"Được." Cha Tống gật đầu, ông cõng cái giỏ đựng con gà rừng tới sân sau.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp. Trước khi ngủ, mẹ Tống đặt ba cái túi chườm nóng vào trong chăn cho Đường Tiêu Tiêu. Bà lại sưởi ấm cơ thể đến mức ấm áp dễ chịu rồi mới chui vào trong chăn, nhưng nửa đêm cô vẫn bị tỉnh giấc vì lạnh.

Quan sát vùng đất trắng xóa ở bên ngoài cửa sổ, hóa ra là tuyết đang rơi.

Đường Tiêu Tiêu bắt đầu nhớ nhung Tống Cảnh Chi đang lên núi. Cô không biết bọn họ đã đi đến đâu rồi và khi nào xuống núi.

Lúc này, mẹ Tống tới gõ cửa phòng. Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cô vẫn đứng dậy đi ra mở cửa.

"Cha của con nhìn thấy tuyết đang rơi ở bên ngoài. Ông ấy sợ con lạnh nên đốt lửa cho con."

Mẹ Tống bưng chậu than vào trong phòng, sau đó bà quay lại cầm theo một cái bình thuỷ, nói: "Đổi nước nóng ở bên trong túi chườm nóng đi. Trời vẫn còn sớm, con ngủ thêm một lát nữa đi."

"Con biết rồi mẹ, tự con thay nước nóng là được rôi, mẹ cũng mau quay ve phòng ngủ đi." Đường Tiêu Tiêu thúc giục mẹ chồng quay về phòng.

Nhìn thấy bóng lưng của mẹ chồng rời đi, cô không chịu được cảm thán. Đây là cha mẹ chồng thần tiên gì vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt, bản thân hai người cũng đã ngủ rồi, còn sợ con dâu bị lạnh nữa chứ.

Ngày hôm sau khi cô thức dậy, hai đứa bé đang ngồi ở bên trong cái lồng ở dưới mái hiên nhìn tuyết rơi ở bên ngoài. Cả hai cực kỳ vui sướng, đây là lần đầu tiên mà bọn nhỏ nhìn thấy tuyết rơi.

Mẹ Tống mặc rất nhiều lớp quần áo cho bọn nhỏ, quần áo bao bọc nhiều tới mức ngay cả tay nhỏ cũng không nhìn thấy, chỉ thấy cánh tay mập mạp đang quơ quơ thôi.

"Vui vẻ như vậy ư." Đường Tiêu Tiêu ngồi xổm ở trước mặt bọn nhỏ.

"A a... Ngón tay của An An chỉ ra phía ngoài, cô bé dùng ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu để nói chuyện với cô.

Giống như cô bé đang nói với mẹ của mình là: Mẹ ơi, mau nhìn kìa, tuyết đang rơi.

Cha Tống thấy bọn nhỏ thích tuyết như thế, ông mang đôi bao tay mà mẹ Tống đã may cho mình vào, đắp người tuyết ở trong sân cho bọn nhỏ.

Mặc dù trông người tuyết này không phải là rất đẹp, nhưng hai quả cầu tuyết không tròn trịa chất thành hai đống, nhưng nó không cản trở niềm vui của bọn nhỏ.

Thấy ông nội đi tới đi lui trên nên tuyết, bọn nhỏ vui sướng kêu to ở trong lồng giống như là bọn nhỏ chơi đùa với ông nội ở trên nền tuyết vậy.

Lúc này, mẹ Tống lấy ra mấy củ khoai nướng và trứng gà nướng đưa cho Đường Tiêu Tiêu. Đây chính là điểm tâm sáng của cả nhà. Mẹ Tống cầm một cái muỗng nhỏ, bà đút từng muỗng nhỏ cho bọn nhỏ ăn, món khoai lang ngọt cũng là món ăn yêu thích nhất của bọn nhỏ.

"Cái ông đang làm là người tuyết sao? Trông nó không khác gì một đống tuyết cả." Mẹ Tống bắt đầu phàn nàn.

Ở trong cái nhà này, chỉ có hai đứa bé không biết nói chuyện, đương nhiên là Đường Tiêu Tiêu sẽ không mở miệng phàn nàn cha chồng nhà mình, cho nên người lên tiếng phàn nàn chỉ có một mình mẹ Tống.

"Nếu không thì bà làm đi nhé?" Cha Tống nhìn bà vợ nhà mình. Thế mà người tuyết mà bản thân đã phí bao nhiêu sức lực để đắp lại bị phàn nàn, tất nhiên là ông không phục rồi.

"Tôi đắp thì đắp." Mẹ Tống vừa mới cho bọn nhỏ ăn xong, bà chống nạnh, tiến lên trước nhận lấy cây xẻng ở trong tay của cha Tống.

Hai mươi phút sau, mẹ Tống vô cùng đắc ý nhìn ngắm người tuyết ở trước mặt.

"Người tuyết mà bà đắp có khác gì của tôi đâu chứ?" Cha Tống vẫn không phục lên tiếng.

Đường Tiêu Tiêu nhìn sang, đúng là cả hai không có gì khác nhau, người tuyết của bà đắp chỉ nhỏ hơn của cha Tống một chút mà thôi.

"Tiêu Tiêu, con nói xem, của cha con đẹp hay là của mẹ đẹp hơn?”

"..." Cô nhìn về phía cha mẹ chồng của mình. Đây chính là câu hỏi đòi mạng nha.

"Cái nào cũng đẹp hết. Người tuyết của cha chồng cao lớn uy vũ, còn người tuyết của mẹ đắp lại dịu dàng động lòng người. Ha ha, tất cả đều rất lợi hại." Cô cười, giơ ngón tay cái lên.

"Nhìn xem đứa nhỏ này thật biết cách nói chuyện, nói sao mà cũng chẳng đắc tội ai cả." Mẹ Tống cười nói.

"Nếu con bé chỉ khen mình tôi, sợ rằng bà sẽ lén rơi nước mắt đúng không?" Cha Tống nhìn về phía mẹ Tống, lại nhìn ngắm người tuyết lắc đầu. Ông thật sự không cảm thấy người tuyết do mẹ Tống đắp đẹp mắt hơn người tuyết của mình đắp.

"Mẹ, hình như bọn nhỏ vừa đi nặng." Đường Tiêu Tiêu lên tiếng đúng lúc cắt ngang cuộc cãi vã của hai vợ chồng già.