Tuy rằng đã bao bọc kín mít, nhưng Đường Tiêu Tiêu là một người phương Bắc, vẫn không thể nào quen được với sự ẩm ướt lạnh lẽo của phương Nam.
Trên đường các thím nhìn hai người đeo gùi, không ngừng nói hai người hiếu thảo, năm nay nhà họ Tống có được cái tết vui vẻ rồi.
Cô chỉ cười cười, cũng mặc kệ người khác có thể nhìn thấy hay không, cô không muốn nói chuyện, lạnh lắm.
Mặc dù có Tống Cảnh Chi che chắn, nhưng bốn phía của máy kéo đều có gió lùa, anh muốn che cũng che không được.
Cũng may, lúc về đến nhà, cha Tống đã sớm đết lửa.
Ở trong gian nhà chính hơ một hồi lâu, cô mới thấy ấm áp lại. Bình Bình và An An đang ở trong lồng tre, tò mò nhìn đống lửa trước mặt mẹ, tuy rằng cách khá xa nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị hơ đến đỏ bừng.
"Mẹ, mấy hôm trước bác gái và chị dâu đều đưa tiền lì xì cho bọn nhỏ, chúng ta trả lễ thế nào đây?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.
Ngày đó đến nhà Tống Kiến Quốc ăn cơm, lúc trở về thím Ngô và Bốc Ngọc Lan đều nhét tiền lì xì vào tui cô, nói là cho bọn nhỏ.
Mấy ngày nay vì tránh đứa nhỏ, cô cũng quên mất chuyện này.
"Không sao, cứ cầm đi." Lúc Bốc Ngọc Lan sinh con, bà và cha Tống cũng đã tặng quà.
Lúc ấy Bốc Ngọc Lan sinh bé gái, tuy rằng Đường Tiêu Tiêu không đi, nhưng cũng đã tặng quà. Họ hàng chính là như vậy, những lễ nghi này đều là tấm lòng mà thôi.
"Có lẽ năm nay trong thôn sẽ tổ chức lên núi, Cảnh Chi đi không?" cha Tống nhìn về phía Tống Cảnh Chỉ.
Cây trông vụ hè năm nay bị hạn hán, người cũng không có gì ăn, huống chi là heo, cho nên năm nay mỗi nhà đều không được chia quá nhiều thịt heo.
Nhà người khác không giống nhà họ Tống, có Tống Cảnh Chi ở bộ đội, nhà Tống Kiến Quốc cũng có một anh cả ăn lương thực của thành phố, hiện giờ Tống Vĩ và Tống Tiểu Lan đang học đại học, mỗi tháng đều có trợ cấp.
Cho nên mấy ngày hôm trước trong cuộc họp của thôn có người đề xuất, lên núi xem có thể kiếm được chút thịt thú rừng hay không. Tết mà, trên bàn cũng không thể không có thịt được.
"Nếu có tổ chức thì con sẽ cùng mọi người đi một chuyến." Tống Cảnh Chỉ nói, dù sao anh cũng có kỹ năng, đi mọi người cũng có thể an toàn hơn.
Đường Tiêu Tiêu mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh, biểu cảm nóng lòng muốn thử ấy làm anh cũng phải bật cười. Chỉ là anh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo vợ nhìn sang mẹ chồng nhà mình đi.
Quả nhiên Đường Tiêu Tiêu quay qua, thấy mẹ chồng nhà mình đang nhìn mình.
"Ha ha, mẹ à, con không đi không đi đâu."
Hai ông bà Tống đã ở Tân Thị thời gian dài, đương nhiên cũng biết con dâu có chút kỹ năng.
"Cảnh Chỉ là người đi lính, nó không đi thì người trong thôn sẽ nói ra nói vào. Mà lên núi cũng phải mất mấy ngày, nếu con muốn để mẹ mất ngủ mấy ngày thì con cứ đi." Mẹ Tống cũng không nói không cho cô đi, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
Trong núi sâu ngoại trừ có lợn rừng, các người già trong thôn còn nói có hổ. Nếu như không phải Tống Cảnh Chi có thân phận kia, bà cũng không muốn để anh đi, cho nên sao bà có thể cho con dâu đi được?
"Mẹ, con không đi, thật đấy." Đường Tiêu Tiêu vội vàng chuyển ghế sang bên cạnh mẹ chồng, rồi làm nũng.
"Không đi là đúng, cha ở nhà nướng trứng chim cho con ăn." Cha Tống bới ra mười mấy quả trứng chim từ trong đống lửa, đây đều là trứng mà buổi sáng ông lên núi tìm được.
Tống Cảnh Chi không sợ nóng, rất nhanh đã lột hai cái vỏ trứng chim, đưa cho vợ mình, cặp song sinh thèm ăn ở bên cạnh cũng kêu ê a ê a.
"Hai con mèo tham ăn, bà nội làm trứng gà chưng cho hai đứa rồi, bây giờ đi lấy đây." Mẹ Tống mỉm cười đứng lên.
"Trứng này là ông nội nướng cho mẹ, các cháu không có đâu." Cha Tống cười trêu chọc hai đứa nhỏ.
"Về nhà vẫn tốt hơn." Đường Tiêu Tiêu ăn trứng gà nướng, vẻ mặt thỏa mãn.
Mẹ Tống bưng trứng gà chưng ra, đút từng miếng từng miếng cho đứa nhỏ: "Trong khoảng thời gian này con gầy đi rồi, vê nhà bồi bổ thêm vào."
Mẹ Tống săn sóc con dâu, rồi mấy ngày nay phải chăm sóc hai đứa nhỏ, lại phải chăm sóc cả nhà, mỗi ngày đều cam ràm là cô gầy đi rồi.