Lưu Quân không nói lại, tôi chỉ mới nghĩ đến thôi mà, không phải là anh kéo tôi ra ngoài sao?
"Đúng rồi, năm nay có cuộc thi đấu kỹ năng, các anh có tham gia không?" Tiêu Kiệt Minh hỏi.
Năm nay ngành cứu hỏa cả nước sẽ tổ chức một cuộc thi kỹ năng, ai được giải là sẽ có hy vọng được điều đến Tổng cục Cứu hỏa Kinh Thị.
"Tham gia chứ, tại sao lại không tham gia?" Tống Cảnh Chi hỏi ngược lại, không đi Kinh Thị thì chẳng phải sẽ bỏ hoang tứ hợp viện của cô vợ nhỏ nhà anh sao?
Lưu Quân cũng nhìn Tiêu Kiệt Minh. Anh ta cũng chuẩn bị tham gia, cho nên dù đang có kế hoạch sinh đứa thứ hai, anh ta cũng đẩy về sau để tham gia tranh giải cuộc thi kỹ năng lần này.
"Nói thật là cũng khá lo lắng." Tiêu Kiệt Minh mở miệng.
Bọn họ đều là những chỉ huy xuất sắc ở Tân Thị, nhưng cả nước lại có nhiều lính cứu hỏa rất xuất sắc, người chỉ huy cũng nhiều như vậy, bọn họ thật sự có thể bộc lộ tài năng trong mấy trăm, thậm chí mấy ngàn người đó sao?
"Bất kể như thế nào cũng phải thử một chút đúng không? Nghe nói lần này họ chọn theo đội chứ không phải cá nhân." Tống Cảnh Chi vỗ vai anh ấy một cái.
Cuộc thi kỹ năng lần này là để tuyển chọn mấy đội ngũ nhằm thành lập Đại đội cứu hỏa mới cho Kinh Thị, cho nên chắc hẳn sẽ chọn những tiểu đội đã phối hợp ăn ý tại các địa phương.
"Nếu là như vậy thì chúng ta lại có cơ hội đấy." Tiêu Kiệt Minh cùng Lưu Quân đều nhìn Tống Cảnh Chi.
Anh nhìn ánh mắt của hai người kia, bỗng nhiên thấy hơi lạnh sống lưng, lòng tin đang tràn đầy trong nháy mắt đã thành áp lực lớn như núi.
"Chúng ta là anh em mà." Tiêu Kiệt Minh vỗ vai anh, nói.
"Anh, lúc ở Từ Sơn em đã khiêng anh đi ra ngoài đó." Lưu Quân nói.
"Khi đó tôi hôn mê, không biết." Câu này thì Tống Cảnh Chi không hề nói dối, nếu không phải Lưu Quân nói thì anh thật sự vẫn còn không biết.
"Chuyện này chỉ cần Chính ủy đồng ý, tôi không có ý kiến." Dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến toàn bộ Tổng cục cứu hỏa Tân Thị, vẫn phải để người phía trên phê chuẩn.
"Anh, con trai nhà anh giỏi quá, hình như đi tiểu rồi." Lưu Quân nhìn lớp chăn mỏng đang bình thường bỗng nhiên thấm ướt một mảng với tốc độ thật nhanh.
"Trời ạ, không biết đã nhịn tiểu bao lâu rồi." Tiêu Kiệt Minh cười lên.
“Anh nhìn con trai mình đi kìa." Tống Cảnh Chi tỏ ý bảo anh ấy nhìn con trai, không biết lớp chăn bọc đã ướt từ khi nào.
"Chạy chạy chạy, mau về nhà thôi." Tiêu Kiệt Minh lập tức đẩy xe chạy ve hướng gia chúc viện.
Tống Cảnh Chi vừa đẩy xe chạy vừa nhìn con gái nhà mình, vui vẻ nói: "Vẫn là con gái tốt hơn."
Hai đứa bé quay đầu nhìn anh một cái: "AI"
Lúc Tống Cảnh Chi về đến nhà, Đường Tiêu Tiêu vẫn chưa tỉnh lại, anh thay ta và quần áo ướt cho Bình Bình trước.
Hai anh em có một thói quen là khi ra khỏi bọc chăn quấn và thay tã xong thì phải bú sữa mẹ. Tống Cảnh Chi không có cách nào khác, chỉ có thể thay quần áo xong rồi đặt Bình Bình xuống bên cạnh vợ mình.
Anh thì cởi nút áo ngủ của vợ, để cho Bình Bình với lấy.
Hai đứa trẻ đã mấy tháng tuổi, làm sao có thể chịu đựng việc được ngửi nhưng không được ăn. Chúng oa một tiếng, tủi thân khóc òa lên.
Đường Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn đứa trẻ trong ngực, lại nhìn Tống Cảnh Chi đang tiến tới trước mặt mình, muốn đưa tay nhưng lại không biết phải làm sao. Cô liếc anh rồi nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực.
Thấy cuối cùng con trai cũng được uống sữa, anh thở phào nhẹ nhõm.
"Vợ, xin lỗi, anh đưa con xuống lầu đi dạo, kết quả là con trai đi tiểu." Anh ngượng ngùng sờ gt mình.
"Không có sao, tiện thể em cho con gái bú sữa luôn." Cô cũng chuẩn bị rồi, nếu còn ngủ tiếp thì có lẽ buổi tối sẽ không ngủ được.