Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 175




"Anh nói xem nếu lương thực trong không gian có thể được vận chuyển đến nhiều nơi mà thần không biết quỷ không hay thì tốt rồi." Đường Tiêu Tiêu thở dài.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, vào thời điểm như này, việc kiểm soát càng trở nên chặt chẽ." Tống Cảnh Chi nhéo chóp mũi cô nói.

"Em chỉ cảm khái mà thôi." Đương nhiên cô biết điều này là không khả thi.

"Em mau cho bọn nhỏ bú sữa rồi đưa chúng đi ngủ trưa đi, anh phải đi rồi." Anh kéo tay áo xuống, đội mũ chuẩn bị đi xuống lầu.

"Nhớ rõ chuyện buổi tối." Anh nói vào tai cô, nhận lấy một cái tát của cô.

Năm nay bởi vì mưa ít, nên trời cực kỳ nóng, Đường Tiêu Tiêu đã thay chăn bông trên giường thành một chiếc chăn mỏng.

An An uống sữa xong đã ngủ quên, cô vừa cho Bình Bình bú, vừa nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cậu bé.

Nhìn con trai đã híp mắt trong lòng mình, cô mỉm cười thỏa mãn, như là tâm linh tương thông, đứa nhỏ mở to mắt, mỉm cười với cô.

"Ôi, thật đáng yêu." Dáng vẻ giống với Tống Cảnh Chi cô mới gặp ở thôn Ngọc Hồ, cũng không biết sau này lớn lên có phúc hắc như Tống Cảnh Chi hay không.

Buổi tối, Tống Cảnh Chi giục cô cho bọn trẻ bú sữa no, anh bế từng đứa một, đặt vào nôi rồi dỗ chúng ngủ, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho cô vợ nhỏ nhà mình.

Đường Tiêu Tiêu đi vào nhà vệ sinh, người đàn ông này thật sự rất hăng hái, thậm chí còn đổ đầy nước vào bồn tắm, sợ nước lạnh, bên cạnh còn đặt thêm một bình nước nóng.

Khi cô tắm xong mặc bộ đồ ngủ bước vào phòng, Tống Cảnh Chi nhìn cô vợ nhỏ đầu tóc bù xù, ánh mắt híp lại.

"Đợi anh một chút, nhanh lắm." Nói xong anh vội vã chạy khỏi phòng.

Thành thật mà nói, hơn mười tháng không tiếp xúc thân mật, thật ra Đường Tiêu Tiêu cũng có chút chờ mong xen lẫn khẩn trương.

Nhưng khi đụng đến ba gói bao cao su dưới gối, trong lòng không ngừng mắng "cầm thú”, ba gói là tận sáu cái.

Thế là cô trùm chăn, quyết định phớt lờ người đàn ông đã cấm dục mười tháng kia.

Khi Tống Cảnh Chi bước vào, thấy cô vợ nhỏ của mình đã nằm xuống, ôm cô từ phía sau.

"Vợ-" Anh vừa gọi, vừa hôn vào gáy cô.

"Đừng nháo, em buồn ngủ quá."

"Vợ -" Tống Cảnh Chi sao có thể để cô như ý chứ.

Đường Tiêu Tiêu quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, nhưng mà nhìn khuôn mặt tuấn tú này, cô vẫn không nhịn được nuốt nước bọt.

Người này, đẹp trai như vậy làm gì chứ?

Vì thế, người nào đó được một tấc lại tiến một thước, thuận thế lật cô lại, sau đó xoay người đè lên người cô. Đường Tiêu Tiêu cảm giác đêm nay cô chưa từng ngủ, sáng ra lúc đứa nhỏ khóc cô cũng không biết, nên anh ôm đứa nhỏ đến trước ngực cô, ngay cả khi cho con bú cô vẫn đang ngủ.

Tống Cảnh Chi phục vụ hai đứa trẻ xong rồi mới đi làm bữa sáng cho anh và Đường Tiêu Tiêu.

Anh lấy nước rửa mặt cho cô vợ nhỏ trước.

"Sao anh còn chưa đi huấn luyện?" Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, cô mơ mơ màng màng hỏi.

"Hôm nay anh được nghỉ, em quên rồi à?" Anh cười nói.

"Ồ -" Chao ôi, sắc đẹp hại người, cô được anh hầu hạ rửa mặt.

"Vậy hôm nay anh chịu trách nhiệm chăm sóc bọn nhỏ." Nói xong cô nghiêng đầu ngủ tiếp.

"Vợ, ăn sáng trước nhé, anh làm xong rồi." Anh đỡ cô ngồi dậy.

"A - Anh thật phiền phức." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô than khóc thảm thiết, hai mắt vẫn nhắm chặt.

"Em là túi lương thực của bọn nhỏ, không thể không ăn sáng." Anh bưng bánh canh trứng đã làm lúc sáng đến trước mặt cô, chuẩn bị đút cho cô ăn.