Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 164




Tết cũng là thời điểm bận rộn của đại đội cứu hỏa, đốt pháo náo nhiệt cũng đi đôi với nguy hiểm.

Vào thời điểm bận rộn, thành viên trực của cả hai đội đều phải đi.

Vì Tống Cảnh Chi ăn tết ở viện gia chúc nên anh không xin nghỉ phép.

Đến ngày thứ ba, cứu hỏa xong trở về, phòng tắm của phòng trực ban đã hết chỗ nên anh đành phải về nhà tắm.

Vừa bước vào cửa, cô vợ nhỏ của anh định nhào lên người anh.

"Anh về rồi." Còn chưa đến gần anh, cô đã bị mùi pháo hoa trên người anh khiến cho buồn nôn.

"Qe." Cô ôm lấy thùng rác trong khách mà nôn ra.

Cô nôn hết đống bánh Ba Ba vừa ăn vào bụng ra ngoài khiến Tống Cảnh Chi đứng sững tại chỗ.

"Ai yo, có chuyện gì thế?" Mẹ Tống vội tiến lên vỗ lưng cô.

Cha Tống cũng bước ra khỏi phòng, nhìn toàn thân nhếch nhác của con trai, còn gì không hiểu nữa.

"Con còn không mau đi tắm đi." Ông ấy nói xong đi rót nước cho con dâu.

"... Một lần nữa, Tống Cảnh Chi có cảm giác con dâu là con ruột, con trai là con rơi thôi.

Đến khi Đường Tiêu Tiêu dần lấy lại sức, Tống Cảnh Chi lại bị mẹ Tống oanh tạc một trận.

"Vợ à, anh thấy đến khi con ra đời, địa vị của anh trong gia đình càng thấp hơn."

"Tính giác ngộ của anh trai cao đấy." Cô nở nụ cười.

"Ừ, may mà nhà chúng ta không nuôi chó."

"Ha ha ha ha." Đường Tiêu Tiêu cười ná thở, suýt thì đau sốc hông.

Đông qua xuân tới, vào một đêm tháng ba, Tiêu Kiệt Minh đến gõ cửa nhà họ Tống.

Tống Cảnh Chi mở cửa ra, thấy Tiêu Kiệt Minh hoảng hốt đứng ở cửa.

"Tôi, hình như vợ tôi sắp sinh rồi, làm, phải làm sao đây?"

"Làm sao nữa? Đưa chị ấy đến bệnh viện đi, anh có bị ngốc không?" Tống Cảnh Chi dùng sức ve anh ấy.

Anh đi gọi mẹ Tống, may là Lý Mẫn đã thu dọn xong đồ đạc để mang đến bệnh viện sinh.

Đêm khuya đi mượn xe không kịp, Tiêu Kiệt Minh đẩy xe đạp, đệm ghế ngồi sau dày, Lý Mẫn ngồi trên đó.

Tống Cảnh Chi đặt túi đồ đi sinh trên xe, anh đưa cả mẹ Tống đi cùng, vì lo Tiêu Kiệt Minh lần đầu làm cha sẽ luống cuống nên đã nhờ mẹ Tống đi ngồi một lúc.

Sau khi đến bệnh viện được ba tiếng, Lý Mẫn thành công hạ sinh một thằng cu trắng trẻo mập mạp cho Tiêu Kiệt Minh.

Mẹ Tống vẫn luôn hỗ trợ chăm sóc ở bệnh viện, đến tối hôm sau khi Tiêu Kiệt Minh lên tay hơn, bà ấy mới về nhà.

"Mới đầu tuyệt đối đừng dùng sức quá, ngày mai để Cảnh Chi tới cửa hàng đồ ngoại mua một ít sô-cô-la, bác sĩ nói thứ đó là để bổ sung thể lực." Mẹ Tống vừa về nhà đã bắt đầu dặn dò con dâu. "Mẹ, con căng thẳng quá." Mới đầu vẫn ổn, chủ yếu là khi Tiêu Kiệt Minh lúc gõ cửa vào tối qua, cô cũng nghe được nên bắt đầu thấy căng thẳng.

"Không sao, không sao đâu, chỉ huy Tiêu căng thẳng là vì trong nhà không có người lớn nào có thể giúp. Có mẹ đây rồi, chúng ta không cần căng thẳng." Mẹ Tống vuốt lưng cô, nhẹ nhàng nói.

Trấn an con dâu xong, mẹ Tống kiểm tra lại túi đồ đi sinh của Đường Tiêu Tiêu nhiều lần.

"Bà còn khuyên con dâu đừng căng thẳng, sao bà lại căng thẳng vậy?" Cha Tống nhìn phòng của Đường Tiêu Tiêu, thì thâm nói.

"Không phải tôi sợ ảnh hưởng đến Tiêu Tiêu sao."

Trong thôn có rất nhiều phụ nữ mang thai sinh con tại nhà, không có túi đồ đi sinh gì cả, thiếu thứ gì có thể lấy ngay ở nhà còn trong bệnh viện thiếu cái này cái kia thì lúc đó lấy ở đâu?

Sau khi sinh con được ba ngày ở bệnh viện, Lý Mẫn trở về nhà, vì Đường Tiêu Tiêu đang mang thai, sợ ky nhau nên cũng chưa đến gặp cô ấy.

Mẹ Tống thấy thương Lý Mẫn không có ai chăm sóc trong tháng ở cữ, mỗi khi nấu canh cho Đường Tiêu Tiêu, bà ấy đều đưa cho cô ấy một phần.