"Biết sai là tốt rồi." Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của hai vợ chồng họ, hơn nữa cũng đã mang thai rồi, có nói nhiều cũng vô cùng, nhưng điều cần dặn dò vẫn phải dặn.
"Tiêu Tiêu đang song thai, cần phải chú ý nhiêu hơn nữa, nếu sau này có muốn sinh phải chờ thêm ba năm nữa."
"Mẹ à, hai đứa là đủ rồi, dù là trai hay gái cũng vậy, chỉ hai đứa là đủ. Bồi dưỡng, giáo dục chúng tốt mới là điều quan trọng." Tống Cảnh Chỉ nói, con không cần quá nhiều, dạy dỗ chúng tốt mới là điều nên làm.
"Con có thể nghĩ được như vậy là tốt." Mẹ Tống khẽ gật đầu.
"Mẹ, mẹ với cha con có thể ở lại đây trong bao lâu?" Tống Cảnh Chi nhìn mẹ Tống.
"Con muốn chúng ta ở lại bao lâu?" Mẹ Tống nở nụ cười, bà khá hiểu về con trai mình.
"Mẹ biết rồi còn hỏi."
"Đợi Tiêu Tiêu qua thời gian ở cữ, cha mẹ sẽ về, đến lúc đó mẹ sẽ chăm sóc Tiêu Tiêu và bọn trẻ, cha con nấu cơm." Mẹ Tống cười nói.
"Vậy người trong thôn có đồng ý không?" Tống Cảnh Chi hỏi.
"Chúng ta không phân biệt công điểm, có gì mà không thể đồng ý? Còn nữa, có người mẹ chồng nào lại không chăm sóc cháu trai cháu gái không?”
Tống Cảnh Chi gật đầu: "Vậy khoảng thời gian này vợ chồng con làm phiền cha mẹ rồi."
"Phiên gì đâu, mẹ với cha con còn vui mừng ấy chứ."
Cha Tống làm món ăn Hồ Nam cho bữa trưa, dù là Tống Cảnh Chi hay Đường Tiêu Tiêu cũng vậy, cả hai đều nghiện món này.
Cha mẹ Tống mang rất nhiều đồ đến, ngoài quần áo để thay đổi cho hai người, đa số đều là đặc sản và đồ ăn cho Đường Tiêu Tiêu.
Sau khi cha mẹ Tống chuyển tới, cuộc sống của Đường Tiêu Tiêu thoải mái hơn rất nhiều.
Cha Tống chịu trách nhiệm lo cơm ba bữa một ngày, mẹ Tống lo hầm canh và các bữa ăn bổ sung cho cô. Sau khi ăn xong, bà sẽ đốc thúc cô đi dạo trên đường đi vài vòng, tất nhiên là cũng không cần phải đi quá nhiều.
Lý Mẫn thấy vậy thì vô cùng hâm mộ, một ngày nọ, bốn cô vợ quân nhân ngồi ở nhà Diêu Lệ nói chuyện phiếm, ba người còn lại không nhịn được mà cứ luôn miệng khen cô tìm được một nhà chồng tốt.
"Chỉ huy Tống nhà cô có anh em gì không?" Thôi Tịnh hỏi.
"Có một cậu em họ nhưng hình như vẫn chưa có đối tượng thích, sao, chị có suy nghĩ gì?" Đường Tiêu Tiêu nhìn cô ấy rồi cười.
"Chị có cô em họ, vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong, đang sợ con bé phải xuống nông thôn chứ sao."
"Không phải kỳ thì tuyển sinh đại học được khôi phục rồi ư? Sao không thử một lần xem?" Đường Tiêu Tiêu nói.
Lại nói nữa, mẹ Tống còn nhắc nhở, Tống Vĩ và Tống Tiểu Lan đều có ý định thi đại học, dù gì cả hai cũng đã tốt nghiệp cấp ba. Đối với người dân quê mà nói thì đây là một cơ hội.
Nếu không thì phải nói hai anh em nhà họ Tống rất có tâm nhìn xa trông rộng, chưa tính đến điều kiện gia đình thế nào, nhưng con cái đều được học cấp ba, đây chẳng phải là một cơ hội ư?
"Chậc, thì sợ thi không đỗ thôi chứ sao, nghe nói bây giờ có hàng trăm vạn người đăng ký thi đấy." Thôi Tịnh nói.
"Nhưng nó vẫn là một cơ hội." Diêu Lệ nói, sinh viên đại học cũng nhận được trợ cấp, một tháng những hơn ba mươi nhân dân tệ đấy, thậm chí còn nhiều hơn công nhân bình thường một ít.
"Đúng vậy, nếu không phải tại mang thai thì tôi cũng muốn thử." Lý Mẫn đã tốt nghiệp cấp ba, làm giáo viên.
"Còn cô thì sao? Cô không thi à?" Thôi Tịnh nhìn về phía Diêu Lệ, Diêu Lệ cũng đã người đã tốt nghiệp cấp ba, nghe nói thành tích lúc còn đi học của cô ấy cũng khá tốt.
"Không đi, vậy sẽ không có ai chăm sóc Dương Dương, chưa kể tôi với Lưu Quân lại đang định sinh thêm một đứa nào, làm gì có thời gian mà đi học đại học." Diêu Lệ lắc đầu nói.
"Nhưng mà chúng ta là vợ quân nhân, ưu tiên hàng đầu vẫn là gia đình, nếu không sao cánh đàn ông có thể yên tâm ra ngoài làm nhiệm vụ chứ?" Thôi Tịnh nói.
Chỉ một cái danh "vợ quân nhân" thôi, khi đã nhận vinh dự mà quân nhân mang đến thì phải gánh vác trọng trách chăm sóc gia đình mà một người quân nhân khó có thể chu toàn.
"Tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt, dù gì thì cuộc đời con người không phải chỉ có mỗi con đường thi đại học." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
Ba người còn lại cũng nhìn nhau cười, sau đó cùng gật đầu.