Lúc đám người Tống Cảnh Chi tới, hai nhân viên công tác ở phía dưới đang cuống cuồng xoay quanh, chung quanh còn có không ít nhân viên vây xem.
"Sơ tán nhân viên vây xem trước đã." Tống Cảnh Chi vừa xuống xe đã bắt đầu bố trí nhiệm vụ cứu viện.
Tiêu Kiệt Minh nhìn dây điện trên mặt đất: "Chúng tôi cũng không quen với dây điện này, độ khó có hơi lớn."
Dây điện cũng không phải thứ để đùa giỡn, ai biết thứ này có điện hay không?
"Những dây điện này đều có điện sao?" Tống Cảnh Chi nhìn về phía nhân viên công tác.
"Đâu có điện, vốn đã dựng xong, ai ngờ lúc lắp không ổn bị rơi xuống. Vốn dĩ tới để sửa lại, nhưng anh ấy sợ dây điện nên làm rơi xuống hết."
May mà xung quanh đây không phải ruộng nước, nếu không đã sớm có người bị điện giật rồi.
Tiêu Kiệt Minh nhìn mấy nhân viên công tác này mà thấy cạn lời, không thể tắt điện trước, rồi mới thi công sao?
"Thông báo cho bộ phận điện lực, tắt điện đi." Tống Cảnh Chi nhìn về phía Tiêu Kiệt Minh.
"Được." Tiêu Kiệt Minh gật đầu, bảo Từ Chinh lái xe đi gọi điện thoại.
"Lát nữa tôi đi lên, buộc dây thừng đưa anh ấy xuống." Tống Cảnh Chỉ nói.
"Anh là đội trưởng, anh ở lại chỉ huy đi, tôi đi lên cho." Tiêu Kiệt Minh cũng không đồng ý với đề nghị của anh.
"Kỹ năng của tôi tốt, anh ấy đang quá căng thẳng." Tống Cảnh Chỉ lắc đầu, nếu nhân viên được cứu mà giẫy giụa, sẽ gia tăng độ khó cho cứu viện.
Lời này của Tống Cảnh Chi khiến Tiêu Kiệt Minh không nói gì được nữa.
Tuy rằng cột điện này chỉ có 8 mét, bản thân anh ấy có thể lên xuống không có vấn đề gì.
Nhưng mang theo người, nếu như người này giãy giụa, rơi xuống từ khoảng cách này cũng đủ khiến anh ấy gãy tay gấy chân.
Nhân viên công tác trên cột điện còn đang gào khóc thảm thiết, Tống Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.
“Anh lên như thế nào?"
"Bò lên." Người nọ còn có thể đáp lời.
"Lên thế nào thì xuống thế đó." Anh cười nhìn về phía nhân viên công tác, cố gắng làm dịu cảm xúc của anh ấy.
"Không được, không được, tôi sợ." Lúc trước nhìn thấy toàn bộ dây điện trên cột điện rơi xuống, thiếu chút nữa anh ấy đã sợ tới mức ngã xuống.
"Vậy anh chờ một lát, chờ tắt điện, tôi sẽ đi lên cứu anh." Tống Cảnh Chi nói.
Hiện tại trên mặt đất dây điện chằng chịt, khắp nơi toàn là dây, anh có thể đảm bảo bản thân không chạm trúng, nhưng lúc đi xuống có mang theo người, anh cũng không thể nào đảm bảo, đến lúc đó hai người buộc chung một chỗ, không phải là cùng chết sao?
"Được được được, tôi chờ, cảm ơn anh." "Là trách nhiệm của tôi."
Trấn an anh ấy xong, Tống Cảnh Chi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, buộc xong dây thừng, chỉ chờ Từ Chinh trở lại.
Cũng may, gần đó có điện thoại, rất nhanh Từ Chinh đã trở lại, thông báo là đã tắt điện.
Tống Cảnh Chi ngẩng đầu: "Hiện tại điện đã tắt, anh có thể tự mình xuống không?”
"Không được, chân tôi mềm nhữn rồi." Giọng nói người nọ có chút run rẩy.
"Vậy bây giờ tôi sẽ lên đó." Tống Cảnh Chi không nói thêm, mà dùng thời gian nhanh nhất, bò lên cột điện.
Dùng dây thừng cố định người nọ ở trên lưng mình: "Tôi không rảnh tay, anh cũng biết chính anh không nhẹ nên đừng nhúc nhích. Nếu ngã xuống, cả hai chúng ta đều sẽ bị gãy tay gãy chân."
"Được được được." Là nhân viên công tác trên không, vấn đề thông thường này thì anh ấy vẫn biết.
Cõng một người đàn ông trưởng thành từ trên cột điện đi xuống, mặc dù có chút mất sức, nhưng Tống Cảnh Chi vẫn đáp đất an toàn.
Giúp họ cố định lại dây điện trên cột điện, roi nhân viên cứu hỏa mới rời đi.
"Thật ra, với kỹ năng của anh thì lúc trước có thể vào chiến đội đặc biệt." Trên xe, Tiêu Kiệt Minh nhìn về phía Tống Cảnh Chi, cảm thấy anh không vào chiến đội đặc biệt thì có chút đáng tiếc.
Anh nhếch môi lên: "Vào chiến đội đặc biệt thì không biết vợ của tôi rồi."
"Phut tôi nói này. Tiêu Kiệt Minh không chút khách sáo mà bật cười: "Trước đây anh không có như vậy."
"Thật ra, cho dù đó là lực lượng đặc biệt hay lực lượng cứu hỏa, đều là phục vụ vì đất nước và nhân dân, tất cả đều giống nhau thôi." Dù ở đâu, mục đích cuối cùng cũng đều giống nhau.