Thời đại này điều kiện chữa bệnh cũng không tốt, phụ nữ sinh con lại có nguy hiểm rất lớn, huống chỉ là song thai.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, bác sĩ mà con khám rất có kinh nghiệm, viện gia chúc có không ít con của quân nhân đều do bà ấy đỡ đẻ."
Lời này của Đường Tiêu Tiêu thật ra không phải giả, lúc ấy Diêu Lệ và Thôi Tịnh đều do bác sĩ này đỡ đẻ.
Bởi vì Tân Thị cũng không có bệnh viện quân khu, lúc cô đăng ký đã cung cấp giấy chứng nhận gia đình quân nhân, nên y tá trực tiếp cho cô số của của vị bác sĩ này, hình như là bác sĩ đặc biệt phục vụ cho gia đình quân nhân cứu hỏa.
"Mẹ nói con nghe này, bình thường nhất định phải vận động nhiều, lúc sinh con mới không quá vất vả." Mẹ Đường dặn dò.
"Đúng, con phải nghe lời mẹ, việc này mẹ con có kinh nghiệm." Cha Đường cũng ở bên cạnh phụ họa.
Bởi vì cha Đường mẹ Đường sẽ ở lại đây một đêm, Đường Tiêu Tiêu bèn đi thu dọn phòng cho cha mẹ, nhưng bị mẹ Đường ngăn lại.
"Đâu có cần con thu dọn, con cứ nói cho mẹ biết đồ ở đâu, để mẹ thu dọn là được rồi."
Cơm trưa cũng là mẹ Đường chuẩn bị, nhìn thấy trên lò than có hâm canh thịt viên, lại từ miệng con gái biết được đây là bữa sáng do con rể chuẩn bị, khiến hai ông bà nhà họ Đường rất là vui mừng.
Cha Đường còn nói với mẹ Đường, chờ Đường Mục trở về thăm người thân, phải dạy anh ấy nấu cơm mới được.
Buổi trưa lúc Tống Cảnh Chi trở về, mẹ Đường đã làm xong cơm trưa.
Tuy rằng rất ngạc nhiên với việc cha vợ mẹ vợ đến đây, nhưng ngay lập tức anh cũng vô cùng thấu hiểu, dù sao cũng là con gái mà mình cưng chiều từ nhỏ tới lớn.
Ăn cơm trưa xong, Tống Cảnh Chi chủ động dọn dẹp bàn, lại rửa chén, đọc sách cho Đường Tiêu Tiêu, dỗ cô ngủ trưa rồi mới đi huấn luyện.
Cha mẹ nhà họ Đường nhìn con rể cẩn thận chăm sóc con gái, đều hết sức vui mừng.
Chờ Đường Tiêu Tiêu tỉnh ngủ, mẹ Đường mới mở túi lớn túi nhỏ mà bọn họ mang đến cho cô xem.
"Mẹ tính toán lúc sinh hẳn là mùa xuân, nên không làm chăn dày, nhưng không có ngờ là song thai, chờ mẹ trở về sẽ lại làm hai cái." Chăn mẹ Đường làm đều là màu vàng, con trai con gái đều dùng được.
"Mẹ còn làm cho con hai bộ quần áo, bụng lớn có thể mặc nhưng nhìn con thế này, hẳn là cũng mặc không được bao lâu, cũng may đều làm đồ mua thu. Chờ mẹ trở về lại làm cho con thêm đồ mùa đông, mà phải làm lớn một chút."
Mẹ Đường nói như vậy, Đường Tiêu Tiêu mới hiểu ra, bà ấy không có làm quần áo cỡ bụng lớn cho mình.
"Mùa đông con mặc áo khoác quân đội của anh ấy là được rồi, dù sao cũng không ra ngoài." Cô nói.
Áo khoác quân đội ấm áp, Tống Cảnh Chi lại cao lớn, cho dù cô mang thai thì mặc áo khoác quân đội của anh vẫn rất vừa.
"Dù sao cũng phải ra ngoài, vẫn nên chuẩn bị thì hơn." Hai mẹ con lại trò chuyện thân mật, dặn dò cô không nên ăn quá nhiều, đến lúc đó đứa nhỏ quá lớn, lúc sinh rất mất sức.
Sau khi nói xong, mẹ Đường lấy ra một túi giấy đỏ, đưa cho con gái.
Ban đầu Đường Tiêu Tiêu không chịu nhận, cho đến khi mẹ Đường nói đây là quy tắc thì mới nhận lấy.
"Chuyện ở cữ phải sắp xếp trước, nếu mẹ chồng con không tới được thì mẹ sẽ tới." Mẹ Đường nắm tay cô nói.
"Nếu bà ấy không thể tới, con tuyệt đối đừng suy nghĩ gì đó trong lòng, dù sao đến lúc đó là cũng là canh tác vụ xuân, đi không được cũng là chuyện bình thường."
"Mẹ à, con biết mà, con gái mẹ là kiểu người không thấu tình đạt lý vậy sao?" Đường Tiêu Tiêu cười nói.
"Haiz, thật sự không có ngờ, lúc trước còn là đứa nhỏ ôm ở trong tay, thoáng cái đã chuẩn bị làm mẹ." Mẹ Đường vuốt tóc con gái, dịu dàng nói.
Hai mẹ con lại bắt đầu nói chuyện của Đường Tiêu Tiêu khi còn bé, nói đến chuyện Đường Mục vì cô bị đánh, hai mẹ con đều nở nụ cười.