Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 145




Ba người lính cứu hỏa đồng thời giơ tay phải lên chào theo nghi thức quân đội, nói lời chào tạm biệt với vợ của họ.

Ba người vợ của quân nhân đứng ở hành lang trên lối đi nhỏ, nhìn chồng của họ chạy xuống lầu, ra khỏi tòa nhà phía bắc chạy về phía đại đội cứu hỏa.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa thì ba người mới nhìn nhau, trong mắt họ đều ẩn chứa sự lưu luyến và lo lắng.

Sau đó họ lại nhìn nhau cười, trong đáy mắt lộ ra sự kiêu ngạo, kiêu ngạo vì bản thân là vợ của người lính.

Chỉ huy Lý ở hộ gia đình Tây một bởi vì ở đại đội hai cho nên cũng không thể gấp gáp trở về nói lời tạm biệt với Thôi Tịnh.

Lũ lụt ở Lâm Thị vừa nhanh lại vừa mãnh liệt, nhóm của Tống Cảnh Chỉ là nhóm lính cứu hỏa của nhà nước tới vùng ngoài đầu tiên, họ cũng không có thời gian cảm thán lực tàn phá của thiên tai mà nhanh chóng tiến vào trạng thái cứu trợ.

Mưa cứ rơi mãi, không có dấu hiệu muốn dừng lại.

Hiện tại việc quan trọng nhất là sơ tán dân chúng ở chỗ trũng gặp nạn, thiên tai trước mắt, bọn họ chỉ có thể cứu người trước, sau đó mới cứu vật.

Tại hành lang của tòa nhà phía bắc thuộc viện gia chúc cứu hỏa Tân Thị, Lưu Dương đang nhảy nhót vui vẻ cùng với Lý Thiến Thiến của hộ gia đình Tây một.

Bốn người vợ quân nhân đều tự cầm chút ăn vặt trong nhà mình ra, ngồi trong nhà của Lý Mẫn ở hộ gia đình Đông hai nói chuyện phiếm.

"Không biết bọn họ thế nào rồi?" Đường Tiêu Tiêu mở miệng nói.

Đây là lần đầu tiên cô trải qua việc Tống Cảnh Chi phải đi đến vùng khác để cứu trợ, mà lại là cứu trợ các nạn dân bị lũ lụt.

"Haizz, còn sao nữa, cũng cứ vậy thôi, mưa vẫn không ngừng thế này thì công tác cứu trợ này lại càng khó." Thôi Tịnh và Diêu Lệ là hai trong bốn người có thời gian kết hôn dài nhất, lại còn là dân bản địa ở Tân Thị này.

"Tôi đoán có lẽ nếu không qua nửa tháng hay một tháng là chưa về được đâu." Diêu Lệ nói.

Chờ lũ lụt rút xuống thì đội lính cứu hỏa còn phải phụ trách công tác xây dựng lại sau lũ lụt nữa, là đội cứu hỏa các nơi đó gần nhất thì cả đội của Tống Cảnh Chi họ chắc chắn là phải ở lại rồi.

"Cũng không biết khi nào thì mưa mới dừng nữa." Lý Mẫn sờ bụng mình, hiện tại cô ấy mang thai đã tròn ba tháng, phần bụng đã nhô ra một ít.

"Có lẽ sẽ nhanh thôi." Đường Tiêu Tiêu nhìn ra bầu trời ở bên ngoài.

Cũng may là mấy ngày nay mưa cũng có xu hướng nhỏ lại, nếu không Tân Thị cũng sẽ bị ngập.

Các thành viên trong đội cứu hỏa giải cứu Lâm Thị ướt đẫm cả người, ngoại trừ phải cứu trợ các dân chúng gặp nạn, bọn họ còn phải tiến thêm một bước mở rộng công tác phòng ngừa các hệ lụy từ lũ lụt.

Thời tiết cứ mưa liên tục mang đến sự cản trở rất lớn đối với công tác cứu trợ của họ.

Cả người Tống Cảnh Chi cũng đã ướt đẫm, bên trong giày đều là nước nhưng anh cũng không có tâm trạng để ý tới điều này.

Anh lấy một khúc thịt khô từ trong túi ra, thịt khô bị ngâm nước nên đã nở to rồi, anh kẹp trong bánh quy rồi cứ vậy mà ăn, mấy ngày nay anh đều ăn như vậy.

Anh lấy thêm thịt khô từ trong túi hành quân ra, không đến giữa trưa thì thịt đã bị ngâm nở rất to, nhưng là cho dù là bị ngâm nở thì anh cũng không nở vứt bỏ. Đây là món mà vợ anh đã chuẩn bị cho anh, cũng là biện pháp giúp anh có thể bổ sung duy nhất trong hoàn cảnh này.

“Anh ở đây à?" Lúc này Lưu Quân đã đi tới, hiện giờ anh ấy được phân công ở cùng một tổ với Tống Cảnh Chi.

"Muốn ăn không?" Anh lấy ra thịt khô đã bị ngâm nở trong túi ra.

"Thứ tốt như thế này sao lại không cần." Anh ấy nhận lấy thịt khô, há mồm ăn ngay.

"Tình huống bên kia sao rồi?" Anh hỏi, đội phụ trách của họ phụ trách cứu hộ các người dân gặp nạn bị nhốt rồi đưa bọn họ di chuyển đến khu vực an toàn.

"Nhiều người không muốn dời đi, bất cứ giá nào cũng phải ở lại trông coi nhà mình, khóc lóc kêu trời kêu đất." Lưu Quân lắc đầu.

Tống Cảnh Chi nhìn về phía các căn nhà ở khu vực có địa thế trũng đang bị ngập lụt, thở dài.

"Cả gia đình cùng nhau cố gắng xây dựng nên mà, sao lại bỏ được."

Lưu Quân vừa cắn thịt khô vừa gật đầu.

"Mặc kệ như thế nào, nhất định phải cam kết việc di dời dân chúng gặp nạn một cách thành công, chờ lũ rút xuống rồi nói sau." Anh đứng lên, nhìn về phía không trung.

Tuy rằng trời vẫn còn đang mưa, nhưng bầu trời cũng đã dần trong lại, có lẽ mưa sẽ dừng nhanh thôi.