Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 131




"Tống Cảnh Chi, anh có phải cọp không đấy?" Đường Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn anh.

Một người đàn ông cao lớn chạy đi hỏi bác sĩ, vợ tôi mười chín tuổi có sinh con được không.

Sợ rằng người bác sĩ đó sẽ coi anh là kẻ ngốc mất, đặc biệt là ở thời này, rất nhiều người ở nông thôn mười lăm, mười sáu tuổi đã sinh con rồi.

"Sao lại còn mắng người thế?" Tống Cảnh Chi cười, đưa tay lau vết nước còn sót lại trên khóe miệng cô.

"Dù sao anh cũng không thể đi hỏi được, nếu có đi thì em sẽ đi cùng." Cô ôm bụng: "Bị anh chọc tức khiến bụng em càng đau hơn rồi."

Anh đặt bát xuống, ôm cô từ phía sau, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Anh không đi, không đi nữa."

Đường Tiêu Tiêu nghe thấy anh đồng ý, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chủ yếu là vì bụng cô khó chịu quá.

"Lát nữa anh nhớ đi gửi đồ em thu dọn ngày hôm qua nhé."

Gần đây, cô làm một ít tôm khô, may quần áo cho cha mẹ hai bên, lấy thêm một ít đồ từ trong không gian và đóng thành túi.

Vốn dĩ cô định tự đi gửi, đúng lúc hôm nay Tống Cảnh Chi được nghỉ nên cô để anh đi gửi.

"Được, chờ em ngủ anh sẽ đi ngay."

Sau khi đi lấy nước và rửa mặt cho cô xong, anh đỡ cô nằm xuống, tiếp tục xoa bụng cho cô.

Cho đến khi cô ngủ, anh mới cầm túi đồ ra cửa.

Khi vừa ra cửa, anh tình cờ gặp Lưu Quân cũng được nghỉ phép ngày hôm nay.

"Đội trưởng Tống." Lưu Quân chào hỏi, chuẩn bị đi xuống dưới tầng.

"Này, Lưu Quân, tôi hỏi cậu chuyện này." Tống Cảnh Chỉ gọi anh ta lại.

"Có chuyện gì vậy?" Lưu Quân tò mò nhìn anh, hai người họ không ở cùng một đội, bình thường cũng không hay xuất hiện cùng nhau.

"Là thế này." Nói đến đây, thực ra Tống Cảnh Chi cũng không xấu hổ lắm, song anh vẫn có thể tin tưởng nhân phẩm của Lưu Quân được.

Trong số những người có quan hệ tốt với anh, chỉ có Tiêu Kiệt Minh đã kết hôn nhưng vợ anh ấy vừa mới mang thai nên hỏi anh ấy cũng vô ích.

"Khi vợ cậu sinh con, cô ấy bao nhiêu tuổi?"

"Hả?" Lưu Quân không ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này nhưng anh ta vẫn nói thật.

"Mười tám tuổi mang thai, mười chín tuổi sinh con, sao vậy?"

"Sau khi vợ cậu sinh xong, lúc hành kinh không bị đau bụng nữa phải không?" Anh nghiêm túc nhìn Lưu Quân.

"Lúc vợ tôi đến tháng, cô ấy chưa bị đau bụng bao giờ." Lưu Quân cũng trả lời rất nghiêm túc.

"Vậy à~" "Đội trưởng Tống, chị dâu có rồi ạ?"

"Không có, không vội."

Hai người cùng đi xuống lầu, dưới lầu có mấy thím đang nói chuyện nhà nên hai người chuyển sang chủ đề khác.

Sau khi đẩy xe ra khỏi viện gia chúc, Tống Cảnh Chỉ nhìn Lưu Quân với vẻ muốn nói lại thôi.

"Đội trưởng Tống, rốt cuộc anh muốn hỏi gì?"

"Tôi nghe nói phụ nữ không nên sinh con quá sớm, năm nay vợ tôi mới mười chín tuổi, có tính là sớm quá hay không?" Cũng không còn ai khác để hỏi, Tống Cảnh Chi đành phải mở miệng.

"..." Lưu Quân nhìn anh, đội trưởng Tống, anh hỏi tôi chuyện riêng tư như vậy có được không?

"Đội trưởng Tống, tôi thật sự không biết chuyện này, nhưng tôi từng nghe nói con gái ở quê mười lăm, mười sáu tuổi đã sinh con rồi."

"Trước đây khi vợ tôi sinh con, mẹ vợ tôi vẫn còn sống, cô ấy cũng chưa từng nói có gì không ổn."

"Vậy à, vậy nếu phụ nữ mang thai có phải chú ý gì không?”

Thế là hai người đàn ông cao lớn đứng ở bên đường, thảo luận về những điều cần phải chú ý khi mang thai và ở cữ.

Tống Cảnh Chi không ngừng hỏi còn Lưu Quân kể tất cả những gì mình biết còn nói không ít kinh nghiệm nuôi dưỡng con cái.

Làm như thể Đường Tiêu Tiêu đã mang thai và sắp sinh con luôn vậy.

Lúc Tống Cảnh Chỉ gửi túi đồ xong về nhà, Đường Tiêu tiêu đang ngây người làm tổ trong chăn.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh lấy hai túi chườm nóng ở trong chăn ra, đi thay nước nóng lần nữa, một túi đặt dưới chân cô còn một túi đặt trên bụng cô.

"Nóng." Cô lẩm bẩm.

Bây giờ đã là cuối xuân, túi chườm nóng để trong chăn khiến cô hơi đổ mồ hôi.

"Ấm một chút, em sẽ càng thoải mái hơn."

Anh rót thêm cho cô một cốc nước đường đỏ, nhìn cô uống xong, anh mới đi nấu cơm trưa.