Thôi Tịnh đứng trước cửa nhà mình vẫy vẫy tay với cô, nhỏ giọng nói: "Tiêu Tiêu, lại đây một chút."
"Chị Tịnh, chị đang làm cái gì vậy? Sao lại giống hệt như kẻ trộm thế kia." Đến gần nhà của Thôi Tịnh cô mới mở miệng nói chuyện, kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Diêu Lệ.
Đối phương quay sang cười với cô có chút gượng gạo.
"Này, hai người đừng có khách khí như vậy chứ." Thôi Tịnh lấy cái sọt của Đường Tiêu Tiêu xuống, lại để cô ngồi trên ghế.
"Tiểu Lệ, đây là vợ của chỉ huy Tống ở Đông 1, Đường Tiêu Tiêu, cứ gọi em ấy là Tiêu Tiêu."
"Tiêu Tiêu, em biết Tiểu Lệ nhỉ, cứ gọi giống như chị đi, gọi chị Lệ."
Sau khi giới thiệu hai người xong, lại rót nước trà cho Đường Tiêu Tiêu, Thôi Tịnh tự mình ngồi xuống ghế.
Sau khi hai người chào hỏi xong, Thôi Tịnh mới nói đến mục đích kêu Đường Tiêu Tiêu tới đây.
Hóa ra ngày hôm nay vào lúc Diêu Lệ đưa Lưu Dương đến trường, cô ấy đã hỏi Thôi Tịnh có quen biết ai muốn mua việc làm không.
Lúc này Thôi Tịnh mới biết được Lưu Quân và Vương Xuân Hoa đã chính thức ly hôn, Vương Xuân Hoa đã trở về quê.
Lưu Quân thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa anh ta không có biện pháp đưa đón con trong giờ đi làm, vậy nên Diêu Lệ muốn bán công việc của bản thân đi.
Thôi Tịnh hỏi cô ấy nếu như bán công việc đi thì cô ấy kiếm tiền ở đâu ra, tiền trợ cấp của Lưu Quân hiện tại có thể nuôi cô ấy và con, nhưng nếu sau này anh ta tìm người khác thì sao?
Nếu có thể nuôi con, vậy còn có thể nuôi cô ấy sao? Đến lúc đó công việc cô ấy cũng bán đi rồi, vậy phải làm cái gì bây giờ?
Lúc này, Diệu Lệ vẫn chưa có chủ ý, vì vậy nên Thôi Tịnh mới kéo Diêu Lệ đến nhà cô ấy, hai người bàn bạc với nhau, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Thôi Tịnh cảm thấy Diêu Lệ và Lưu Quân nên tái hôn vì con cái của họ, Diêu Lệ có chút do dự, cũng có chút động tâm.
Dù sao thì hai người cùng nhau lớn lên, lại chung sống với nhau nhiều năm như vậy, không thể nào không có tình cảm được.
Lúc trước người đệ đơn ly hôn là Diêu Lệ, cô bị gia đình ép buộc kết hôn với Lưu Quân, cô ấy vẫn luôn cảm thấy giữa hai người không có tình cảm, chỉ có tình thân, đây không phải là cuộc sống mà cô ấy mong muốn.
Sau khi ly hôn với Lưu Quân, cô ấy không phải là không có ai theo đuổi, thế nhưng cô ấy lại âm thâm so sánh họ với Lưu Quân, sau đó liền từ chối họ.
"Chị Lệ, tôi muốn hỏi một câu." Đường Tiêu Tiêu sau khi nghe Thôi Tịnh nói xong những thứ họ vừa nói, nhìn về phía Diêu Lệ nói.
"Cô nói đi." Diêu Lệ vẫn có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Đường Tiêu Tiêu.
Dù sao thì ban đầu là do chính cô ấy chủ động ly hôn, hiện tại lại muốn tìm cách tái hôn, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì con cái. "Chị có để bụng việc đội trưởng cứu hỏa Lưu và Vương Xuân Hoa đã kết hôn không?”
"Bọn họ chưa bao giờ ngủ cùng nhau." Diêu Lệ buột miệng nói ra.
"..." Thôi Tịnh và Đường Tiêu Tiêu đồng thời nhìn về phía cô ấy.
Cô ấy còn biết được người chồng trước của mình không ngủ cùng người vợ hợp pháp của mình sao?
Cảm nhận được ánh mắt của hai người, mặt Diêu Lệ lập tức đỏ lên: "Là Lưu Quân tự mình nói."
Vào lúc Lưu Quân cưới Vương Xuân Hoa đã nói qua với cô ấy, anh ta tạm thời sẽ không ở cùng phòng với cô ta, tạo một đường lui cho cả hai bên.
Nếu như một ngày nào đó Vương Xuân Hoa cảm thấy bi ủy khuất khi làm mẹ kế thì có thể ly hôn với anh ta. Tương tự, nếu như anh ta cảm thấy Vương Xuân Hoa đối với Lưu Dương không tốt thì anh ta cũng sẽ ly hôn với cô ta.
Đường Tiêu Tiêu nghĩ Lưu Quân cũng là người tốt, tuy rằng mục đích mà Lưu Quân cưới Vương Xuân Hoa, chính là để cho cô ta hỗ trợ chăm sóc con cái.
Nhưng có một số người đàn ông khác, làm gì có ai bận tâm sau khi hai người ly hôn, người ta có thể tìm được một người khác tốt hay không, vẫn còn là một cô gái trong trắng hay không?
Thế nhưng điều mà Đường Tiêu Tiêu kinh ngạc chính là, Lưu Quân lại đi nói chuyện này với Diêu Lệ, là bởi vì Lưu Quân không chỉ chỉ có tình cảm thuở nhỏ với Diêu Lệ sao?
"Tôi nghĩ chị Lệ, chị nên tự hỏi bản thân một chút chị có nguyện ý hay không, nếu như chị nguyện ý, vậy thì chị cứ nói thẳng với đội trưởng đội cứu hỏa Lưu là được."