Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 118




Nghề của Tống Cảnh Chi không giống với người khác, hơn nữa năng lực của anh rất mạnh, thăng chức là chuyện sớm muộn.

Cô là vợ của anh, nếu như buôn bán tốt, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu quan trọng của ủy ban giám sát kỷ luật.

Đương nhiên, nếu không có vấn đề gì thì sẽ trở thành nhóm người đầu tiên được quấn gia nâng đỡ. Còn có vấn đề thì Tống Cảnh Chi cũng sẽ bị liên lụy.

Cho nên, sau khi cải cách mở cửa, cô cũng không có ý định dùng hàng hóa trong không gian để buôn bán.

Nói thật, mặc dù biết cô rất có bản lĩnh nhưng Tống Cảnh Chi vẫn không yên tâm cho lắm.

Cũng không phải lo lắng cô bị bắt, mà lo lắng cô bị người đứng đầu chợ đen theo dõi. Hai tay khó địch lại bốn tay, bị một đám người ngăn chặn thì cô vợ nhỏ của anh chắc chắn không phải đối thủ của chúng.

"Lần nào em cũng đến chợ đen ở cạnh bệnh viện sao?" Anh hỏi.

"Ừ, em không biết chợ đen ở những nơi khác ở đâu."

"Em luôn bán hàng cố định, qua một thời gian dài, cho dù trang phục có khác nhau thì cũng dễ dàng bị người ta theo dõi." Tống Cảnh Chi đi lòng vòng trong siêu thị.

Lúc anh cầm lấy bộ ga giường tương tự với cái mà mẹ Đường mua lúc họ kết hôn, rồi hỏi: "Vợ này, bộ này cửa hàng bách hóa bán bao nhiêu tiên?"

"Ít nhất cũng phải hơn ba mươi đồng, làm sao vậy?"

Anh lại đi đến khu quần áo chọn vài bộ quần áo: "Bây giờ cửa hàng bách hóa còn chưa có quần áo đẹp như vậy đúng không?”

"Chưa có."

"Tân thị có nhiều xưởng, giống như xưởng dệt, xưởng may, trong đó các nữ công nhân chiếm đa số. Một ngày em tùy tiện bán ba bộ là đã bằng số tiền em kiếm ở chợ đen rồi."

Hơn nữa dù là là nhà xưởng hay viện gia chúc, hầu như đương xá đều thông suốt bốn phương tám hướng.

Nếu như thật sự gặp nguy hiểm, cô tùy tiện rẽ vào một bên rồi trốn trong không gian, đảm bảo không ai tim được.

Đường Tiêu Tiêu chớp chớp mắt với anh, sao cô không nghĩ ra nhỉ?

Hơn nữa còn có cả viện gia chúc, cô tùy tiện ngồi xổm trước cửa viện gia chúc, còn sợ không bán được đồ sao?

"Chồng ơi, sao anh lại thông minh thế, em cũng không nghĩ ra." Cô nhào về phía Tống Cảnh Chi.

Anh mỉm cười đón lấy cô: "Vấn đề của em đã được giải quyết, bây giờ đến nói về vấn đề của anh."

"Anh có vấn đề gì?" Cô nhìn về phía anh.

"A." Anh ôm eo cô, hơi mạnh sức một chút, phòng ngừa cô chạy trốn.

"Biết rõ là anh đang gọi em, quay đầu đã muốn quật anh ngã, có phải muốn đè anh xuống đất đánh một trận như đánh Trân Phượng Nha hay không." Anh híp mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô. "Không có, không có, em chỉ muốn thoát thân mà thôi." Cô liên tục lắc đầu.

Sao có thể chứ? Người đàn ông của cô có gương mặt đẹp thế này, cô tuyệt đối không thể đánh thành Trân Phượng Nha được.

"Vừa ra tay đã đánh vào chỗ hiểm, em không sợ đánh anh phế luôn sao?" Anh vợ nhà anh còn không ra tay tàn nhẫn như vậy.

"Nhưng đó là những gì em học được mà." Cô chớp mắt, lộ vẻ mặt vô tội.

Lúc ấy học những thứ này là muốn phòng ngừa lưu manh, ngoại trừ một số chiêu thức cơ bản và chiêu thức phòng ngự, đúng là cô toàn học những chiêu thức công kích để nhằm vào chỗ hiểm.

"Những thứ này em học ở kiếp trước sao?"Lúc cô quật ngã Trân Phượng Nha và Tào Huy, anh không có tận mắt nhìn thấy, nên anh vẫn luôn cho rằng cô học từ Đường Mục.

Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thế tấn công của cô, anh đoán là không phải, trong bộ đội sẽ không dạy nhiều chiêu tấn công chỗ hiểm như vậy.

"Đúng vậy, lúc học mấy thứ này đã hơn hai mươi rồi, vất vả lắm luôn." Cô cọ cọ vào lòng anh.

"Đừng làm nũng, chuyện nên tính sổ vẫn phải tính." Muốn kéo cô ra khỏi lồng ngực của mình.

"Chồng." Cô ra sức ôm cổ anh, cũng không buông tay.

"Không có ý gì khác." Anh mỉm cười vuốt ve tóc cô.

"Chỉ là muốn dạy em mấy chiêu, nếu như bị người ta khống chế thì nên thoát thân như thế nào thôi."

"Vậy anh tha thứ cho em rồi?"

"Vốn dĩ cũng không trách em." Anh hiểu cô đang mang một bí mật rất lớn trên lưng, không thể nói với bất kỳ ai.

Tuy rằng trong lòng rất vui mừng vì kiếp trước cô chưa từng yêu ai khác, nhưng càng đau lòng vì cô phải sống một mình cả đời, chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác.