Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 54: Phiên ngoại(2) - Phó Diễm, nhóm bánh bao nhỏ




Lúc Phó Diễm nghe nói Vân Kiều có thai đã là ba tháng sau.

Thảo nào Phó Dung Chương đối với y có vẻ vui vẻ hơn nhiều như thế?

Ngày thường bài học làm sai, Phó Dung Chương cũng chỉ nhẹ nhàng chỉ ra, không chép phạt, cũng không quở trách.

Mặc dù vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, nhưng dường như có thể cảm nhận được hắn khác biệt.

Thì ra là có việc vui.

Mặc dù y không hiểu nhiều thế nào là mang thai, nhưng nghe người đến báo tin vô cùng vui vẻ, chắc chắn là chuyện vô cùng vui mừng.

Phó Diễm vô cùng vui vẻ đi đến phủ Nhiếp chính vương.

Lần này, rốt cuộc y cũng đã được toại nguyện gặp được Vân Kiều.

Phải biết, y đã bế môn ba tháng.

Ba tháng qua, y nằm mộng cũng nhớ nét mặt của Vân Kiều, y vẫn nghĩ là Vân Kiều không muốn gặp mình, dù sao y cũng đã tự tay giết phụ thân nàng.

Vân Kiều không ngờ Phó Diễm sẽ đến, rất kinh ngạc: “Hoàng thượng không cần làm bài tập sao? Không phải nói mấy ngày này đều bề bộn nhiều việc à?”

Giọng nói trong trẻo vẫn ngọt ngào như trước đây, Phó Diễm không nhịn được mà mũi chua xót: “Không phải hoàng thẩm thẩm không muốn gặp ta sao?”

Chỉ cần ngồi lên long ỷ ở Kim Loan Đại Điện thì y phải che đậy tất cả nỗi lòng và nhược điểm của mình, mang vẻ uy nghiêm của đế vương.

Mỗi lần ở trước mặt Vân Kiều, y đều không tự chủ được mà lộ ra bản tính trẻ con.

Nghe vậy, Vân Kiều sững sờ, sao nàng không muốn gặp Phó Diễm?

Phó Diễm cũng không biết Vân Kiều vốn không nhìn thấy y giết Thượng Quan Huyễn.

Y ôm nàng khóc ra nước mắt.

Nói thật, y và Phó Dung Chương từ nhỏ đã không có cha mẹ yêu thương. Mặc dù Phó Dung Chương đối với y rất tốt nhưng cũng chỉ là truyền đạo thụ nghiệp giải thích, không có chút dịu dàng nào.

Duy chỉ có nơi của Vân Kiều, y mới cảm nhận được sự dịu dàng và che chở đã lâu không có, vì thế y đặc biệt để ý đến cách nhìn của Vân Kiều.

Dưới góc nhìn của Vân Kiều, nàng cũng biết Thượng Quan Huyễn đã làm tổn hại nhiều mạng người như vậy, lại cưỡng ép đế vương, gây tai họa cho vô số bách tính. Từng tội trong những tội này đều là tội chết, không bị tru di cửu tộc đã là ân điển.

Cho nên, nàng cũng không trách tội ai đã giết Thượng Quan Huyễn.

Ban đầu nàng thật sự hơi đau lòng, cũng hận ông ta. Ông ta đã giết nhiều người như vậy, ngay cả mẫu thân của nàng cũng là do ông ta giết.

Mẫu thân của nàng có lỗi gì chứ? Thành ván cầu của ông ta, còn không có kết cục tốt.

Nhiều người như vậy mà chấp niệm của ông ta mà gánh nợ.

Ông ta không bị nghiền xương thành tro cũng đã xem như kết thúc yên lành.

Tro cốt của Thượng Quan Huyễn bị Phó Dung Chương đưa về Đàm Quốc, ông ta cũng không thể bước vào quốc thổ Đại Địch nữa.

Năm đó, tuy Phó Dung Chương còn nhỏ nhưng vẫn hiểu được mẫu phi vẫn có tình với phụ hoàng hắn.

Nghĩ đến đều là phụ hoàng hắn.

Sao có thể chịu được Thượng Quan Huyễn sỉ nhục thanh danh của mẫu phi hắn?

Ngay cả tro cốt của ông ta cũng không cho để lại Đại Địch.



Tính cách của Vân Kiều vốn dịu dàng, bây giờ lại sắp làm mẫu thân, lòng dạ càng mềm mại hơn. Nàng nhìn thấy Phó Diễm khóc khóc bù lu bù loa thì lòng cũng trở nên mềm mại hơn mấy phần.

Lúc đang muốn trấn an y, thì Bảo Bảo trong bụng lại giơ chân đạp lên khuôn mặt nhỏ của Phó Diễm.

Bộp bộp, đạp liên tục hai lần.

Tiếng khóc của Phó Diễm im bặt.

Y không chắc lắm vừa rồi có thứ gì động lên mặt y. Y ngây ngốc ngước mắt lên nhìn Vân Kiều: “Hoàng thẩm thẩm, trong bụng của người là thứ gì thế?”

Vân Kiều còn chưa kịp trả lời, đúng lúc Phó Dung Chương nghe nói như thế thì gương mặt tuấn tú như ngọc trở nên đen thui.

“Ai là thứ gì? Hả?”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Dung Chương vang lên, theo bản năng Phó Diễm run lên.

Nếu là bình thường, chắc là y sẽ câm như hến, nhưng bây giờ y rất lo lắng cho Vân Kiều: “Hoàng, hoàng thúc, nhanh cứu hoàng thẩm thẩm, sư tử con chui vào bụng hoàng thẩm thẩm rồi!”

Trước kia sư tử con hay thích dùng đệm thịt của móng vuốt đập lên mặt y.

Vân Kiều nghe xong thì cười phù một tiếng: “Hoàng thượng, trong bụng hoàng thẩm thẩm là tiểu bảo bảo, không phải sư tử con.”

Hồi lâu sau Phó Diễm cũng không phản ứng kịp.

Mặc dù nơi y đi qua chỉ có hoàng cung và phủ Nhiếp chính vương, hai điểm tạo thành đường thẳng, nhưng mà trên đường y nhìn thấy không ít đồ vật, trong sách cũng có rất nhiều đồ vật, tầm mắt cũng rộng mở.

Duy chỉ có tiểu bảo bảo trong bụng thì y không thể tưởng tượng ra nó là vật gì.

“Giống sư tử con có lông xù không?”

Vừa dứt lời, y đã bị Phó Dung Chương phái người dẫn về hoàng cung, không, là mời về hoàng cung.

Đáng thương cho Phó Diễm, làm sao cũng không nghĩ thông, vì sao y lại chọc giận hoàng thúc rồi.

Trong nhận thức của y, chó sư tử chính là đồ vật đáng yêu nhất.

Dùng dáng vẻ chó con để hình dung bảo bảo có lỗi gì đâu?



Mấy tháng sau, Phó Diễm thường hay chạy đến phủ Nhiếp chính vương, có lẽ cũng hiểu được trẻ con khác với chó con.

Vì thế, Phó Diễm càng mong chờ bánh bao nhỏ được sinh ra hơn.

Y kiên trì, trong bụng Vân Kiều không chỉ có một bánh bao nhỏ. Riêng động tác đạp y, tiết tấu vòng đạp kia cũng không giống như một tiểu bảo bảo có thể làm được.

Rất nhanh, thái y cũng xác minh suy nghĩ của y, đúng thật là có hai tiểu bảo bảo.

Nhưng thái y cũng đã nói, bụng Vân Kiều vô cùng to, chắc là phải cẩn thận một chút.

Bỗng nhiên trong lòng Phó Dung Chương xiết chặt lại.

Hắn che chở Vân Kiều vô cùng cẩn thận.

Nàng muốn đưa tay rót cốc nước uống thì đều có người làm giúp.

Có một dạo Vân Kiều nghĩ là mình không có tay không có chân cho nên mới bị chăm sóc như vậy.

Việc duy nhất có thể làm chính là đi lại nhiều một chút, nói là cho dễ sinh.

Phó Dung Chương cứ như thế mà dìu nàng, đi dạo với nàng một vòng lại một vòng quanh vương phủ.

Thời gian như thoi đưa, Vân Kiều thuận lợi gắng gượng qua thời gian mang thai, rốt cuộc bảo bảo cũng động.

Dù sao cũng là song thai, sẽ sinh trước phụ nữ có thai bình thường một tháng.

Những bà đỡ kia đã sớm đợi lệnh ở vương phủ vội vàng đến phòng sinh.

Trong thái y viện, hễ là thái y biết chút y thuật về phụ khoa đều đến hiện trường. Toàn bộ người đều nghiêm túc chờ đợi, Cố Văn Hiên ở bên ngoài cùng Đoan Dương cũng bị Phó Dung Chương triệu trở về.

Tuy y thuật của Cố Văn Hiên tốt nhưng cũng không có kinh nghiệm, y ở ngoài vội vàng lật các loại sách thuốc.

Đoan Dương và Phó Diễm cũng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Vân Kiều đau đến run rẩy, ngoại trừ nhịn không được kêu rên thì nàng cũng không dám thét quá lớn.

Nàng cần phải giữ thể lực mới có thể thuận lợi chịu đựng đến cuối cùng, không thể lãng phí thể lực ở chỗ không cần thiết được.

Nhưng mà đau từng cơn thật sự khó nhịn, cảm giác đau đớn sau lưng từng cơn khiến cho nàng đau đến da tóc đều tê dại.

Phó Dung Chương vẫn hầu ở bên cạnh nàng, liên tục giúp nàng xoa sau lưng để nàng dễ chịu hơn một chút.

Sáu canh giờ trôi qua, Vân Kiều đau đến môi sắp bị cắn nát, nhóc con trong bụng vẫn không có dấu hiệu muốn ra.

Phó Dung Chương đau lòng gần chết, hận không thể chịu đau thay nàng. Nhưng mà hắn chỉ có thể nắm chặt tay nàng, sau đó giúp nàng lau mồ hôi.

Uống từng bát thuốc trợ sinh vào cũng không thấy hiệu quả.

Thể lực của Vân Kiều càng lúc càng không chống đỡ được.

Nước ối đã vỡ rất lâu rồi, nếu như vẫn không sinh ra thì người mẹ và nhóc con đều sẽ gặp nguy hiểm.

Đám người giống như kiến bò trên chảo nóng.

Lập tức, toàn bộ phủ Nhiếp chính vương đều hoảng loạn thành đoàn.

Bà đỡ có tiếng tăm nhất Đại Địch nhìn thấy Phó Dung Chương ở một bên bảo vệ sắc mặt như sắt lạnh thì nơm nớp lo sợ mà nói: “Vương, vương gia, vương phi song thai lại khó sinh, nếu bây giờ trì hoãn tiếp sợ là người lớn và đứa bé đều không chịu nổi. Thỉnh vương gia làm chỉ, giữ người lớn hay giữ đứa bé?”

Nghe vậy, Phó Dung Chương đang đút canh sâm cho Vân Kiều thì ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng quét tới: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!”

Bà đỡ thấy thế thì im bặt, nào dám nói lại.

Bà sợ mình chưa nói xong thì đầu đã dọn nhà!

Như nếu cứ tiếp tục dây dưa thì cả hai mẹ con sẽ không chịu nổi, bọn họ cũng không sống nổi.

Bà đỡ nhìn về phía thái y ở bên ngoài với ánh mắt xin giúp đỡ.

Viện thủ thái y viện kiên trì đi đến: “Vương gia, tình hình của vương phi không, không lạc quan lắm…”

Còn chưa nói xong, chỉ thấy khí thế cả người Phó Dung Chương sấm sét lãnh khốc, khiến cho đám người hít thở không thông.

Tiếp theo, chỉ thấy Phó Dung Chương ném chén không trong tay, mảnh sứ vỡ nhưng từng mảnh bông tuyết rơi đầy đất, gằn từng chữ nói: “Nếu vương phi có chuyện bất trắc thì các ngươi đều phải bồi táng cùng!”

Ngụ ý là muốn giữ người lớn.

Nhóm bà đỡ vội vàng hít một hơi, lúc đang chuẩn bị tiến lên đỡ đẻ thì nghe giọng nói yếu ớt của Vân Kiều vang lên: “Không, giữ, giữ đứa bé!”

“Kiều Nhi, nghe lời.” Phó Dung Chương khom người hôn lên đôi môi không có chút huyết sắc nào của nàng, khẽ dụ dỗ nói: “Sau này chúng ta vẫn sẽ có hài tử.”

Ban đầu, thể lực của Vân Kiều đã không chịu nổi, nàng nghe tiếng Phó Dung Chương ném bát xuống đất đánh thức cũng đã phản ứng kịp, bọn họ đang bàn giữ người lớn hay đứa bé.

Giờ phút này, nghe thấy Phó Dung Chương nói vậy, nàng còn gì mà không rõ nữa.

Nhưng đứa bé trong bụng này là cốt nhục nàng mang thai chín tháng, cả ngày lẫn đêm nàng đều ở cùng hài tử, có thể cảm nhận được tất cả động tĩnh của bọn chúng. Bọn chúng đáng yêu thế nào, nàng chờ mong bọn chúng ra đời ra sao…

Bọn chúng chính là mạng của nàng!

Nàng nắm tay Phó Dung Chương, khóc nức nở vội vàng nói: “Giữ đứa bé, giữ đứa bé, vin ngài, vương gia…”

Phó Dung Chương há to miệng, không nói nên lời.

Nếu như hắn biết có đứa nhỏ này phải trả giá bằng mạng của nàng thì hắn thà không cần.

Thấy Phó Dung Chương không nói, Vân Kiều luống cuống lay lay tay của hắn, khóc nói: “Vương gia, bảo vệ con của chúng ta…”

Phó Dung Chương hơi nghẹn ngào, mắt đỏ lên ôm nàng nằm xuống, tiếp tục khẽ dỗ nàng: “Còn chưa đến bước đường cùng, nàng kiên trì có được không? Hả?”

Bà đỡ ở một bên cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, vương phi, dân phụ chỉ hỏi ngộ nhỡ mà thôi, người dùng sức đi…”

Vân Kiều cắn răng, thét lên một tiếng: “Không có ngộ nhỡ! Nếu như rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì cho dù ta chết cũng muốn giữ đứa bé. Các ngươi có nghe không!”

Lúc này, Cố Văn Hiên cũng đã tìm ra phương thuốc, y bàn bạc với đám thái y một phen, cảm thấy cái này rất thích hợp dùng cho Vân Kiều nên vội vàng sai người đi sắc nấu.

Có lẽ đứa bé cho Vân Kiều sức mạnh, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hay có lẽ vì thuốc trợ sinh có tác dụng, trải qua nửa canh giờ rốt cuộc cũng đã sinh được một đứa bé.

Bà đỡ như trút được gánh nặng, lau mồ hôi, cẩn thận đưa đứa bé xinh đẹp đáng yêu cho trợ thủ đang ở một bên: “Là tiểu thế tử.”

Phó Dung Chương cũng chỉ nhìn thoáng qua, bà đỡ vội vàng ôm đi lau.

Vân Kiều uống một bát canh sâm lại chịu một hồi, cuối cùng cũng đã thuận lợi sinh đứa bé còn lại ra.

Bà đỡ vui đến phát khóc, vì sinh mệnh được sinh ra, cũng vì mình đã thoát một kiếp: “Là, là tiểu quận chúa.”

Lập tức người cả phòng đều quỳ xuống đất chúc mừng: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia.”

Phó Dung Chương cũng không dám phản ứng quá lớn, chỉ phất phất tay: “Nhanh nhìn xem vương phi có trở ngại gì không?”

Buông rèm xuống, Cố Văn Hiên xem bệnh bắt mạch, xác nhận Vân Kiều không sao thì toàn bộ trái tim của mọi người đang dâng lên cổ họng mới vững vàng thả xuống.

Vân Kiều mới mệt mỏi không chịu nổi cũng đã ngủ mê man.

Bọn thị nữ nhanh chóng dọn dẹp phòng.

Trong phút chốc, trong căn phòng rộn ràng chỉ còn lại hai phu thê bọn họ.

Cổ họng Phó Dung Chương nghẹn ngào, đau lòng giúp nàng vén mấy sợi tóc mai ẩm ướt vì mồ hôi, giọng nói khàn khàn mà nói: “Vất vả rồi.”

Sau này không sinh nữa.

Mới vừa rồi, lúc bà đỡ nói hắn lựa chọn giữ người lớn hay đứa bé, hắn mới ý thức được thì ra nữ nhân sinh con thì như đi một vòng Quỷ Môn quan.

Chậu máu loãng kia nhìn thấy má giật mình.

Hắn không thể nào tưởng tượng được, nếu Vân Kiều của hắn cứ như vậy không còn thì một mình hắn phải sống thế nào.

Trước đó, Vân Kiều còn muốn sinh thêm mấy đứa, huynh đệ tỷ muội nhiều một chút, có bạn một chút, trong vương phủ cũng có thể náo nhiệt một chút.

Hắn không muốn nàng chịu khổ nữa.



Qua mấy canh giờ sau, cuối cùng Vân Kiều cũng mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra câu hỏi đầu tiên là: “Đứa bé đâu?”

Phó Dung Chương vẫn luôn canh giữ bên cạnh nàng, lúc này tảng đá lớn trong lòng hắn mới rơi xuống, vội vàng lệnh cho nhũ mẫu ôm hai đứa bé lại.

Nói thật, hắn còn chưa nhìn qua hai đứa bé.

Nhũ mẫu nhanh chóng đem hai đứa bé đến, phía sau còn có Phó Diễm đang trông ngóng đi theo.

Y rất thích những bánh bao nhỏ này, nhưng mà bọn hạ nhân nói y còn nhỏ, không thể ôm bánh bao nhỏ được.

Không thể ôm thì nhìn xem cũng được rồi.

Cho nên những bánh bao nhỏ này đi đâu thì y cũng đi theo đó.

Vân Kiều nhìn thấy hai đứa bé thì trong lòng cũng mềm nhũn, lập tức lệ nóng đảo quanh tròng mắt, đưa tay đón đứa bé.

Đáng tiếc nàng chỉ có sức ôm một bé, bé kia nàng không ôm được.

Thấy thế, Phó Dung Chương ôm lấy ngồi song song với nàng.

Cả nhà bốn người nghiễm nhiên trở thành một bức tranh vui vẻ hòa thuận.

Vốn dĩ nhóm bánh bao nhỏ có cảm ứng với Phó Dung Chương, sau khi hắn ôm bánh bao nhỏ vào ngực, nhìn xem dáng vẻ phấn điêu ngọc trác của con bé, dáng vẻ giống Vân Kiều đến bảy phần, trong lòng hắn tràn lên tình cảm không nói rõ được.

Đây chính là hài tử mà Vân Kiều dùng mạng để sinh ra.

Hắn và Vân Kiều Vân Kiều có hài tử cùng chung huyết mạch.

Từ đây, hắn và Vân Kiều cũng có mối quan hệ khó dứt bỏ nhất trên thế gian.

Hắn nhịn không được dùng ngón tay sờ sờ bàn tay mềm nhỏ của nhóc con, giống như trong bào thai, nhóc con thấy hắn thì vô cùng hưng phấn.

Tay nhỏ cầm chặt ngón tay của hắn, còn nở nụ cười vô cùng ngây thơ.

Trong nháy mắt đó, lòng Phó Dung Chương mềm nhũn hóa thành nước.

Bỗng nhiên hắn hiểu vì sao Vân Kiều thà bỏ sinh mệnh của mình cũng muốn che chở bọn nhỏ.

Nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng bằng lòng.

Phó Dung Chương nghiêng đầu nhìn Vân Kiều một chút, thấy nàng đang yêu thương đùa giỡn với đứa bé, thỉnh thoảng cũng sờ lên nhóc con trong ngực hắn.

Bỗng nhiên hắn ý thức được mẹ con bọn họ là uy hiếp của hắn, cũng là khôi giáp cùa hắn.

Lúc còn sống, hắn phải bảo vệ bọn họ chu toàn, bảo đảm một đời bình an.



Ôm một hồi, Vân Kiều hơi chịu không nổi.

Hai phu thê đều chưa từng ôm qua trẻ con, động tác đều vô cùng cứng nhắc.

Ôm chặt thì sợ làm bị thương, ôm lỏng một chút thì sợ ngã.

Nhũ mẫu ở một bên thấy vật thì cảm thấy buồn cười, lén cười: “Vương gia, ngài ôm tiểu quận chúa, vương phi ôm tiểu thế tử.”

“Tiểu thế tử có mặt mày giống vương gia, mặt mày của tiểu quận chúa giống như vương phi, đều vô cùng xinh đẹp…”

Vân Kiều nhìn qua nhìn lại hai đứa bé, cũng ngước mắt nhìn Phó Dung Chương. Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được cảm xúc lăn lộn trong mắt đối phương.

Vân Kiều cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giây phút ôm hài tử này, tất cả đau khổ mà nàng chịu đựng đều đáng giá.

Ngoại trừ tình yêu, nàng một lòng muốn cho Phó Dung Chương có tình thân, cũng thông qua hài tử mà cho hắn.

Sự thiếu hụt của hắn lúc trước, bây giờ tất cả đều đạt được viên mãn.



Rất nhanh, thân thể Vân Kiều đã hồi phục, nàng tự mình nuôi nấng hài tử.

Mặc dù Phó Dung Chương không muốn để nàng vất vả, nhưng nàng vẫn kiên trì, nàng sẽ dành cho hài tử những thứ trong khả năng của mình.

Chớp mắt đã đến tiệc một trăm ngày.

Phủ Nhiếp chính vương xử lý khoa trương.

Không chỉ có Thượng Quan Thao tới mà ngay cả Vân gia cũng có không ít người tới.

Lúc trước, phủ Nhiếp chính vương quạnh quẽ như một tòa thành chết bây giờ lập tức náo nhiệt/

Cho dù nhạc hết người đi thì vẫn náo nhiệt như vậy.

Buổi chiều, Phó Dung Chương lặng lẽ đi thư phòng.

Rất không khéo, hôm nay là ngày giỗ của Dung phi.

Lúc đó Vân Kiều cũng nhìn thấy bình tro cót, cũng thấy ngày sinh và mất của Dung phi.

Cũng biết hôm nay là ngày gì.

Sau khi giao hài tử cho nhũ mẫu, nàng đi tìm Phó Dung Chương.

Thấy hắn đứng im lặng trước bệ cửa sổ, một chiếc đèn chiếu sáng trong phòng cũng không có.

Ánh trăng chiếu sáng ảm đạm xuyên thấu qua cửa sổ, khiến bóng của hắn kéo dài thật dài.

Dung phi chết rốt cuộc vẫn để lại một nút thắt trong lòng hắn.

Vân Kiều chậm rãi đi về phía hắn, ôm lấy chiếc lưng dài rộng như núi của hắn từ phía sau.

Cảm nhận được mùi thơm dịu dàng ở sau lưng, thân hình Phó Dung Chương hơi run lên một chút.

Hồi lâu, Phó Dung Chương mới lên tiếng.

“Kiều Nhi, nàng nói nếu bà ấy không nghĩ quẩn, có phải cũng có thể hưởng hết tình thân rồi không?”

“Có lẽ bà ấy cũng không thiếu những thứ này.”

Phó Dung Chương tự giễu cười cười.

Vân Kiều ôm tay của hắn chặt hơn một chút: “Lúc sinh ra Phó Ngọc và Phó Bội, thiếp không sợ chết, nhưng mà bây giờ thiếp rất sợ chết.”

“Thiếp sợ mình chết đi thì bọn chúng sẽ sống không tốt, thiếp lo lắng, không ai có thể chăm sóc bọn chúng hết lòng như ta.”

Giống như nghe hiểu gì đó, Phó Dung Chương chậm rãi trở lại, ánh mắt nhìn lên gương mặt nàng, không nói một lời.

“Nhất định mẫu phi đã đi tới tuyệt cảnh mới lựa chọn con đường như thế, không có mẫu thân nào có thể dứt bỏ hài tử cả.”

Lời của Vân Kiều như sấm mùa xuân, làm trong đầu hắn chấn động một tiếng. Sấm mùa xuân sau cơn mưa rào tầm tã làm cho u ám và oán hận hắn đặt trong lòng nhiều năm qua trôi sạch trong nháy mắt.

Giờ phút này hắn mới hiểu được.

Có lẽ mẫu phi hắn muốn dùng cái chết của mình để đổi lấy đường ra cho hắn.

Nếu bà không chết thì sẽ ở lại lãnh cung cả đời.

Mà đời này của hắn sẽ lớn lên trong lãnh cung cùng với bà, sẽ bỏ qua cơ hội trưởng thành và học tập tốt nhất.

Phó Dung Chương không có sai, có lỗi là vì mẫu phi hắn là phế phi.

Nếu như bà chết rồi thì có lẽ mọi tội danh trên người bà cũng sẽ tan hết thành mây khói.

Có lẽ tiên đế sẽ thương xót Phó Dung Chương còn nhỏ tuổi mà thả hắn ra ngoài.

Kết cục sau đó, mặc dù không có người lập tức phát hiện ra bà chết nhưng cũng không muộn.

Cuối cùng hắn có thể rời khỏi lãnh cung.

Đến bây giờ hắn mới hiểu được một phen khổ tâm của mẫu thân.

Bà không bỏ rơi hắn, trái lại vì hắn mà hao hết tâm tư.

Trong chớp mắt, nước mắt của hắn tuôn ra như suối.

Hắn ôm Vân Kiều thật chặt, vùi vào hõm vai của nàng, khóc như một đứa bé.



Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Ngự Linh Tán bị thanh trừ sạch sẽ.

Những các lão cáo lão hồi hương có bản lĩnh cũng được Phó Dung Chương mời trở về, toàn lực phụ tá Phó Diễm.

Phó Diễm sắp mười ba tuổi cũng chính thức tự mình chấp chính.

Y càng bận rộn hơn so với lúc trước, nhưng một khi rảnh thì đều chạy đến phủ Nhiếp chính vương.

Hai đứa nhỏ cũng rất thích hoàng đế ca ca này.

Hoàng đế ca ca luôn có đủ loại đồ chơi, ăn ngon, chơi vui, nhiều trò. Chơi vui nhất bình thường là chơi cưỡi ngựa “Giá giá”!

Hai đứa nhỏ cũng không biết toàn bộ Đại Địch chỉ có hai huynh muội bọn chúng mới dám xem hoàng đế là ngựa để cưỡi.

Thấy Phó Diễm có thể tự mình gánh vác một phương, Phó Dung Chương cũng tự mình xin về đát phong, giao hết triều chính cho tiểu hoàng đế.

Dù Phó Diễm không nỡ nhưng vẫn đồng ý.

Y đưa quận thành giàu có nhất phía nam, bao gồm Nam Ung đều ban thưởng cho Phó Dung Chương làm đất phong.

Ngoại trừ ban thưởng thành trì, vàng bạc châu báu ra còn đặc biệt cho ba kim bài miễn tử.

Một miếng kim bài có thể dùng ba lần, mãi mãi hữu hiệu, có thể bảo vệ thế hệ đời sau.

Đây là bảo hộ lớn nhất cho cả nhà Phó Dung Chương.

Hôm tiễn biệt, Phó Diễm đứng ở cửa thành bất động thật lâu, đưa mắt nhìn bọn họ mãi cho đến khi không thấy bóng dáng.

Y biết khi còn sống thì muốn gặp lại cũng không có bao nhiêu lần.

Thời đại Nhiếp chính vương cầm quyền cuối cùng cũng trở thành quá khứ.

Trong triều, chúng Các lão một mặt vui vẻ, một mặt lo lắng thả hổ về rừng.

Phó Diễm nghe thế thì đập bàn đứng dậy, bá khí đáp lại: “Các ngươi cứ liên tục nhổ râu lão hổ mà vẫn có thể phì phò lải nhải ở đây, cũng không nghĩ xem là công lao của ai! Không lo làm chính sự, suy nghĩ cẩn thận cũng không có!”

“Nếu như hoàng thúc có lòng mưu phản thì chỉ sợ mộ phần của các ngươi đã sớm xanh cỏ rồi, sao còn chỗ cho các ngươi vướng bận chuyện này?”

Nhóm các lão lập tức yên lặng.



Phủ Nhiếp chính vương mới xây ở nơi xinh đẹp, non nước vùng sông nước Nam Ung.

Nơi này mới mẻ hơn kinh đô, hai đứa nhỏ cũng rất hưng phấn.

Theo hai đứa nhỏ dần lớn lên, ngũ quan càng xinh đẹp đáng yêu, tính cách vẫn hoạt bát như trước, miệng giống như bôi mật.

Bọn thị nữ trong nhà ai cũng đều thích bọn chúng.

Hai đứa nhỏ chỉ không bám người, hễ có trò chơi vui đều có thể nhanh chóng chuyển đi lực chú ý của bọn chúng.

Vân Kiều hơi phiền muộn, cảm giác vương phủ này thật lớn nhưng vẫn hơi vắng lạnh.

Còn muốn thêm mấy bánh bao nhỏ.

Có câu nói hay lắm, vết sẹo lành sẽ quên đau đớn. Nàng đã quên mất cảm giác đau khổ năm đó rồi.

Một lòng chỉ muốn thêm đứa con yêu.

Nhưng mà nàng phát hiện, dường như Phó Dung Chương không muốn sinh nữa.

Mỗi lần hắn đều dùng ruột sấy…

Đêm đó, khi chuẩn bị, nàng rất nghiêm túc nói chuyện thẳng thắn với Phó Dung Chương, nói rõ ràng với hắn nàng muốn thêm mấy bánh bao nữa.

Nghe vậy, mắt Phó Dung Chương trở nên thâm sâu, như chịu đả kích: “Vi phu chưa thỏa mãn nàng?”

“Số lần không đủ?”

“Hay là lực đạo không đủ?”

“…”

Vân Kiều nghe vậy thì mặt đỏ như ráng chiều.

Nói thêm chút nữa không biết sẽ nói ra từ gì nữa, nàng vội vàng che kín miệng hắn.

“Chúng ta nói không cùng một chuyện!”

Sắc mặt Phó Dung Chương vô tội, tay lại không yên tháo trâm cài tóc của nàng ra: “Sao chúng ta nói không cùng một chuyện chứ?”

Nhìn thấy mái tóc xanh như thác nước của nàng chảy xuống như vẩy mực, phản chiếu màu da càng sáng óng ánh của nàng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy từng đóa Hồng Mai hôm trước còn lưu lại.

Trong phút chốc, hình như có thứ gì đó đốt lên trong đáy mắt hắn.

“Thiếp nói là thiếp muốn thêm mấy cái bánh bao nữa!”

Vân Kiều tức giận vỗ bờ vai hắn, lại biểu đạt mong ước của nàng lần nữa.

“Ừm, vậy nàng nói một chút thêm bánh bao bằng cách nào? Chẳng lẽ vừa rồi ta nói không đúng sao?”

Vừa nói, Phó Dung Chương vừa cởi dây yếm đỏ trên người nàng.

Trong phút chốc, dây yếm đỏ nho nhỏ rơi xuống.

Chỉ còn tóc đen nửa xem phong cảnh rất câu người.

Hắn hờ hững mà hỏi: “Nàng nói ta nói có đúng không?”

Vân Kiều kinh ngạc khẽ gật đầu.

Nghe Phó Dung Chương nói, Vân Kiều cảm thấy rất có đạo lý nhưng vẫn thấy là lạ ở đâu đó.

Nàng không biết dáng vẻ tập trung suy nghĩ của mình lộ ra mị nhãn như to.

Ngọn lửa trong đáy mắt của Phó Dung Chương đã biến thành đám lửa lớn đầy trời.

Đốm lửa nhỏ giống như giọt mưa lít nha lít nhít rơi xuống, trong chớp mắt nàng đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Đặt mình vào hoa gian, nghe âm thanh hoa nở, Phó Dung Chương không nhịn được than thở một câu.

Nàng thật đẹp.

Dường như rèm châu cũng đang nhảy nhót, nhẹ nhàng vui vẻ xuyên qua kéo theo nhiệt độ trong phòng cũng dần lên cao.

Vân Kiều cắn môi, kiềm chế tiếng rên rỉ sắp bật khỏi cổ họng mình, bỗng nhiên nàng nhìn qua rèm châu không chỉ rung động bên giường, cuối cùng cũng nhớ đến chỗ nào không bình thường!

“Không đúng! Chàng nói không đúng.”

“Ừm! Nói sai không sao, làm không sai là được.”

Thấy nàng không tập trung, Phó Dung Chương cắn môi của nàng, cúi người lực đạo lại lớn hơn mấy phần, triệt để xâm chiếm ý thức của nàng.

Hôm sau, Vân Kiều mới biết được nàng không nên chọn mở đầu như thế!

Trùng hợp hôm này phải cùng hai đứa nhỏ đi dạo hội chùa, nàng ròng rã một ngày eo chân đều bủn rủn, càng không có sức đi cùng hai đứa nhỏ, chỉ hận mình không thể nằm vật xuống không dậy nổi.



Về sau, Vân Kiều vẫn toại nguyện lại mang thai bánh bao.

Phó Dung Chương nghĩ mãi không ra, không biết có sơ suất ở đâu.

Cũng may Vân Kiều đã từng sinh rồi, không tốn nhiều sức đã sinh ra được bánh bao nhỏ béo lùn chắc nịch.

Hai đứa nhỏ kia cũng nuôi mấy con chó con.

Trong phút chốc, trong phủ Nhiếp chính vương, chó con, bánh bao nhỏ một đống, chạy chạy, bò bò vô cùng náo nhiệt.

Vân Kiều dựa vào ngực trong ngực Phó Dung Chương vừa ăn một miếng nho hắn đưa, cười nhìn lũ nhóc con bay nhảy này nọ.

Đột nhiên cảm giác được phải náo nhiệt như thế mới làm nổi bật lên tháng ngày bình yên.