Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 22




Khi Thẩm Kiến Thanh tắm rửa nhanh chóng rồi đi ra, Tần Việt đang ngồi tựa lưng trên một chiếc ghế lớn, chân trái giẫm đất, chân phải nhấc lên, cánh tay gầy gò trắng nõn tùy ý đặt trên đầu gối, tư thế vô cùng cuốn hút, phóng khoáng, có điều, động tĩnh khi cô bước ra ngoài cũng không nhỏ cho lắm, nhưng cái cô này vẫn không hề động đậy, đầu óc cứ như trên mây vậy.

Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, đưa tay gảy lọn tóc xoăn, nhìn lên phía trên.

Thẩm Kiến Thanh ngả đầu lên lưng ghế, mái tóc dài rủ xuống trong không trung, bị chiếc quạt điện đang chậm rãi lắc đầu cách đó không xa thổi bay như bươm bướm tung bay, tâm tư cô có chút ngẩn ngơ, mơ hồ, ánh mắt mê man trống rỗng, dưới đáy mắt còn lưu lại một mảng đỏ nhàn nhạt, một lớp mồ hôi mỏng bao phủ lấy đường gân mĩ nhân, cả người trông rất đê mê.

Đến gần nhìn kỹ hơn thì phát hiện rằng vì da quá trắng nên tinh thần không được cao, hô hấp còn nhẹ nhàng dồn dập, chỉ còn lại vẻ yếu ớt mỏng manh khiến người ta xót xa, một trời một vực với người đã bịt miệng cô, dày vò cô chết đi sống lại ở cửa cách đây không lâu.

Thẩm Kiến Thanh nghiêng người tựa vào bàn, lười biếng ngửa đầu ra sau duỗi cổ, tiếp đó quay sang phải đấm vai, thoải mái thở dài một ươi, uể oải nói: "Đi tắm à?"

Tần Việt im lặng vài giây, những ngón tay thả lỏng tự nhiên trên đầu gối hơi cuộn tròn, ngón cái từ tốn xoa xoa đốt ngón trỏ, nói: "Không muốn đi."

Thẩm Kiến Thanh vốn dĩ cũng không có ý định ép buộc, với trạng thái hiện tại của Tần Việt, cô ấy thật sự e rằng cô đi vào chưa đầy 5 phút thì đã ngất xỉu trong đó.

Thẩm Kiến Thanh thản nhiên bật cười, nghĩ rằng bản thân khó lắm mới có tâm tư, cũng có cơ hội nghiêm túc quan sát sư phụ Tần sau khi hành sự nên xem xét rất kỹ càng.

Đó vẫn là đôi môi không thích uống nước, luôn khô nẻ, trông không được khỏe mạnh cho lắm, nhưng hễ cứ hôn cô ấy, chúng lại mềm mại, mạnh mẽ, không ngừng thay đổi chiêu thức.

Miếng băng ở cổ không biết đã bị cô xé ra từ bao giờ, lộ ra miệng vết thương vẫn đang lành bên dưới.

Thẩm Kiến Thanh nhìn vết thương, vừa nhớ lại ấn tượng khi Tần Việt xé miếng băng ra.

Dường như tiếng th ở dốc giữa môi mình sắp sửa đạt đỉnh rồi bỗng chốc bất động trước đó vài giây.

Lúc đó cô đột ngột tách ra, nghiêng đầu sang một bên, hơi nâng cằm lên, cúp mí mắt nhìn cô ấy, trong lúc cô ấy nhọc nhằn nhìn lại, nhanh chóng giơ tay, dứt khoát xé nó ra, động tác ngang tàng vô cùng, sau đó... càng ngang tàng hơn.

Có thể là vì không còn bị miếng băng "phong ấn".

Thẩm Kiến Thanh mím môi, hắng giọng, thầm nhủ trong lòng.

Tầm mắt bị hồi ức chi phối của cô ấy nhẹ nhàng lung lay, rơi vào những ngón tay đang đặt trên đầu gối của Tần Việt.

"!!"

??"

Cái này, cứ để vậy không thấy khó chịu sao?

Hai tay ấn lên bàn của Thẩm Kiến Thanh thoáng siết chặt, một lúc sau, cô ấy vòng vò nhắc nhở: "Vậy đi rửa tay nhé?"

Động tác vuốt v e ngón tay của Tần Việt khựng lại, rất lâu sau mới giống như hiểu được ý của Thẩm Kiến Thanh, chậm chạp giơ tay lên không trung quan sát, lại bình chân như vại hạ xuống, nói: "Không."

Thẩm Kiến Thanh, "..." Ngang như cua.

Tần Việt nói: "Hết sức rồi, đi không nổi."

Thẩm Kiến Thanh, "..." Yếu như sên.

Thẩm Kiến Thanh không nói nên lời, chiến thuật nhìn đi nơi khác.

Quay lại trông thấy chiếc điện thoại đã tháo rời thành linh kiện và phần mềm thiết kế sơ đồ mạch điện đang được mở trên màn hình PC, Thẩm Kiến Thanh kinh ngạc trong khoảnh khắc.

Cô ấy quét nhanh qua các đủ loại dụng cụ và bản vẽ trên bàn, nghi hoặc nói: "Tần Việt, sửa điện thoại, thiết kế mạch điện, những thứ này em cũng biết sao?"

Chủ đề đột nhiên thay đổi, Tần Việt chớp chớp mắt như con lười trong 《Zootopia》, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên.

"Chị nghĩ tôi chỉ biết làm những việc không cần dùng đến não như hàn xì thôi à?" Tần Việt không đáp mà hỏi ngược lại.

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, chủ yếu là vì cô ấy cũng chưa bao giờ thấy Tần Việt làm gì khác.

Chậm rãi nhớ lại lần đón Tần Việt từ Lĩnh Khoa đến giúp Trần Vi, cuộc đối thoại về "khiêm tốn" ở trên xe của hai người, Thẩm Kiến Thanh như được giác ngộ.

"Trước khi ưu điểm được khai quật mà đã khiêm tốn, người ta có thể sẽ tưởng ta không hề có ưu điểm đó."

Thẩm Kiến Thanh nghĩ, cô ấy chính là "người ta", không hề nhận ra ưu điểm của Tần Việt, vô thức coi cô chỉ là một người thợ kiên nhẫn có tay nghề tốt.

Làm vậy là không nên.

Thẩm Kiến Thanh tiện tay cầm một bản vẽ lên xem, nói: "Tính lại trở kháng phù hợp của U2 đi, U5 lớn quá..."

Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng tính nhẩm, "1000 lần, vậy em phải xử lý sóng lọc tiền khuếch đại thật tốt, nếu không gợn sóng 1mv sẽ bị khuếch đại lên đến 1v, xác suất hậu khuếch đại bị lỗi sẽ rất cao..."

Thẩm Kiến Thanh chỉ mất chưa đầy 5 phút để xem xét mạch điện do Tần Việt thiết kế, vẻ mặt vui mừng, "Sư phụ Tần, em khá lắm, không có vấn đề gì lớn cả, vấn đề nhỏ dù bây giờ tôi không nói thì em cũng hoàn toàn có thể nhìn ra từ sóng hình trong quá trình kiểm nghiệm hậu kỳ. Em..."

"Những vấn đề mà chị nói đã được khắc phục rồi." Tần Việt bình tĩnh cắt ngang, "Chị đang cầm phiên bản 1.0, 1.1 ở phía dưới."

Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, cấp tốc xoay người đi lấy.

Quả nhiên tất cả đều đã được khắc phục, ngoài ra còn một vài chi tiết nhỏ mà cô ấy không phát hiện ra vì chỉ nhìn lướt qua cũng đã được sửa, trình độ chí ít có thể vượt qua 3 học viên nghiên cứu sinh năm 2 của cô ấy.

Tuy nhiên đây chỉ là bảng PCB hai lớp, chức năng đơn giản, cô ấy chưa nhìn thấy những thứ phức tạp, không hiểu tình hình, nhưng thấy mầm biết cây, kỹ thuật hàn không hề tầm thường của Tần Việt gần như đã thuyết phục Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn rằng—— Trình độ thiết kế mạch điện của cô cũng không chỉ dừng lại ở đó.

Cô chỉ mới tốt nghiệp cấp ba.

Thẩm Kiến Thanh đặt bản vẽ xuống, nhìn Tần Việt thật kỹ càng, nói: "Ai đã dạy em những thứ này?"

Tần Việt nghe ra sự dò hỏi trong lời của Thẩm Kiến Thanh, ngước mắt nhìn thẳng cô ấy, "Không ai dạy cả."

"Vậy em học thế nào?"

"Tự mày mò."

Thẩm Kiến Thanh kinh ngạc.

Học mạch điện cơ bản thì dễ nhưng muốn giỏi lại khó, tự mình mày mò thì có lẽ định hướng chung sẽ không sai, nhưng rất khó để không bỏ sót tiểu tiết như Tần Việt.

Đối với những bảng mạch cấp cao, thiết kế thành công hay thất bại thường nằm ở các chi tiết.

Thẩm Kiến Thanh hơi nghiêng người về trước, nhìn vào mắt Tần Việt nói: "Tần Việt, rốt cuộc hiểu biết của em về phần cứng là bao nhiêu vậy?"

Giọng Tần Việt ung dung, "Hiểu được nguyên lý 3 tấm bảng của giảng viên Trần, mỗi lần cô ấy bảo tôi điều chỉnh, trước đó tôi cũng có thể đại khái nhìn ra nơi xảy ra vấn đề."

Như vậy cô mới có thể thuần thục bắt kịp tiết tấu của Trần Vi, mới có thể giữ bình tĩnh trước những yêu cầu liên tục của cô nàng.

Vì cô đang đợi Trần Vi đánh dấu từng mục một trong danh sách vấn đề bên trong đầu mình, thay vì bị cô nàng coi như một công cụ hàn để một mực sai khiến.

"Còn gì nữa không??" Thẩm Kiến Thanh vội nói.

Tần Việt dùng đầu lưỡi chạm lên vòm miệng, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng, "Ngày đầu tiên ở 312, tôi cũng có thể nghe hiểu một chút vấn đề mật mã mà các chị thảo luận, nhưng vẫn không biết giải quyết như thế nào."

Điều này hoàn toàn vượt qua mong đợi của Thẩm Kiến Thanh!

Cô ấy nhìn Tần Việt, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.

Một lát sau, Thẩm Kiến Thanh nghiêm túc hỏi: "Tần Việt, em muốn học FPGA [1] hoặc vi điều khiển [2] không?"

[1] FPGA (Field-Programmable Gate Array): Một loại vi mạch tự tùy chỉnh cho phép người thiết kế thay đổi chức năng điện tử bên trong thiết bị và có khả năng được lập trình lại sau khi sản xuất

[2] Vi điều khiển: Một máy tính được tích hợp trên một chip, nó thường được sử dụng để điều khiển các thiết bị điện tử

Trong kỷ nguyên internet, công ăn việc làm về FPGA và vi điều khiển có triển vọng hơn rất nhiều so với mạch điện thông thường, đãi ngộ cũng cao, đặc biệt là FPGA, chúng được ứng dụng vô cùng rộng rãi trong các lĩnh vực liên quan đến điện toán tốc độ cao như viễn thông, hình ảnh, tuy nhiên ngành này lại vô cùng thiếu thốn nhân tài.

Thẩm Kiến Thanh nhớ vào năm 2021, chỉ tính riêng kỹ sư trình độ trung cấp trở lên, hơn một nửa số doanh nghiệp trên cả nước đang thiếu nguồn nhân lực dự trữ trầm trọng.

Nếu Tần Việt nắm chắc ngôn ngữ lập trình này, cô có thể rời Lĩnh Khoa ngay lập tức, từ một công nhân nhà máy "không thấy ánh sáng mặt trời" trở mình, đặt chân vào những lâu đài cao tầng to lớn, sáng sủa.

Đến lúc đó, có lẽ cô vẫn sẽ tăng ca, áp lực sẽ lớn hơn hiện tại, nhưng nhất định sẽ không gặp phải cảnh tượng chấn động như đêm qua nữa.

Tan làm muộn, cô có thể xin phụ cấp đi lại đủ để bắt xe về nhà, ngồi trong văn phòng gọi một chuyến xe cho mình, sau đó thư thái chờ tài xế gọi điện, lịch sự nhắc nhở mình, "Chào cô, tôi sẽ tới điểm đón ngay lập tức, phiền cô xuống tầng đúng giờ."

Thẩm Kiến Thanh cầm bản vẽ, đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy.

Đó mới là cuộc sống mà một người rõ ràng có thể tiến xa hơn nhưng lại bị trái tim mềm yếu cản bước như Tần Việt đáng lẽ phải có.

Bây giờ cô đã bước về phía trước được một nửa nhờ vào nỗ lực của chính mình, phần còn lại...

"Tần Việt, học đi, tôi dạy em." Thẩm Kiến Thanh nói.

Tần Việt và cô ấy nhìn nhau, điềm tĩnh hỏi: "Dạy tôi đem lại lợi ích gì cho chị?"

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không có lợi ích gì cả."

"Vậy tại sao lại muốn dạy tôi?"

"Không muốn thấy em gặp phải chuyện tối qua thêm một lần nào nữa, không muốn cuộc đời em ngừng tiến lên vì lý do khách quan."

"Lại là đau lòng cho tôi à?"

"..." Thẩm Kiến Thanh mím môi rồi lại thả lỏng, như thường lệ nói: "Không thì sao?"

Tần Việt im lặng nhìn cô ấy vài giây, sau đó đột nhiên cụp mắt xuống, cười một tiếng, nhoài người trên đầu gối, nói: "Giảng viên Thẩm, có được người bạn như cô, là phúc phận tu ba đời của tôi."

Thẩm Kiến Thanh cau mày, chữ "cô" thốt ra từ miệng Tần Việt vẫn thật khó chịu.

Thẩm Kiến Thanh nhấc chân cọ vào ngón chân Tần Việt, hỏi: "Tóm lại là có học không? Tháng 9 khai giảng, tôi có lớp nghiên cứu sinh."

Tần Việt ngẩng đầu, khóe môi ẩn chứa nụ cười, "Học chứ, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tội gì không đưa tay bắt? Tôi đâu phải đồ ngốc."

Thẩm Kiến Thanh thở phào, nói: "Vậy khi nào có thời khóa biểu, tôi sẽ gửi cho em. Em đến nghe giảng được thì cứ đến, không đến được cũng không sao, tôi sẽ dành thời gian ra để dạy em riêng."

Nụ cười trên môi Tần Việt càng rạng rỡ hơn, "Cảm ơn giảng viên Thẩm."

Thẩm Kiến Thanh lườm cô, nói: "Tần Việt, hôm nay em hơi lạ."

Tần Việt nói: "Lạ ở đâu?"

Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm cô mà thầm nghĩ, chưa nghĩ ra ba chữ "cười nhiều hơn", điện thoại bỗng vang lên, cô ấy vừa liếc nhìn đã đau đầu.

"Alô, thầy Kha." Thẩm Kiến Thanh nói.

Kha Lương Bình lớn giọng, "Người ta add WeChat em được gần hai tiếng rồi, sao em còn chưa chấp nhận?"

Thẩm Kiến Thanh trơ mắt nói dối, "Quên ạ."

"Tôi biết ngay mà!" Kha Lương Bình rèn sắt khi còn nóng, cằn nhằn, "Khi nào em mới để ý tới chuyện của mình hơn đây, đã 34 rồi đấy, khi mẹ em ở cái tuổi này, em đã sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, bà ấy..."

"Thầy Kha." Thẩm Kiến Thanh ngắt lời, giọng nói trầm thấp gượng gao Tần Việt chưa bao giờ nghe, "Vấn đề của em, thầy nói về em là được rồi, đừng nhắc tới người khác."

Kha Lương Bình ở đầu dây bên kia dường như hít một hơi, vài giây sau lại nói tiếp, giọng điệu trở nên bất lực, "Tại tôi cũng sốt ruột."

Thẩm Kiến Thanh nói: "Vâng, em hiểu ý tốt của thầy."

"Ôi, em đấy." Kha Lương Bình thở dài, "Thôi, tôi cũng không ép em, như vậy đi, thầy Vương đưa sinh viên đi tham gia giải thiết kế điện tử, không phải giành được giải nhất đồng đội đó sao? Tôi bảo cậu ta hôm nay mời ăn cơm, đến giờ hai người các em cứ tới, gặp mặt trước, có duyên thì tính tiếp."

Kha Lương Bình đã nói đến mức này, Thẩm Kiến Thanh mà từ chối nữa thì quá không biết điều, cô ấy cầm điện thoại, nhỏ giọng đáp: "Vâng."

"Đúng rồi, còn một người nữa, em đưa người ta tới giúp tôi." Kha Lương Bình nhớ ra.

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Ai ạ?"

Kha Lương Bình nói: "Tiểu sư phụ nhà em đó."

"???" Thẩm Kiến Thanh bối rối, "Nhà em làm gì có tiểu sư phụ?"

Kha Lương Bình hồi phục trung khí trong một giây, "Sao nhà em không có?! Trần Vi nói hết với tôi rồi, là người tìm đã cứu cô ấy một mạng! Em đừng nói với tôi là em qua cầu rút ván, quên mất tiểu sư phụ nhanh vậy rồi nhé!"

Thẩm Kiến Thanh bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng nhìn về phía Tần Việt trong lời của Kha Lương Bình, mà, sao biểu cảm của cô trông hài hước vậy nhỉ?

Điều này rất không phù hợp với tính cách lầm lì của sư phụ Tần, chắc chắn là cô ấy nhìn nhầm.

Thẩm Kiến Thanh thu hồi dòng suy nghĩ, quay lại vấn đề chính, "Thầy bảo cô ấy đến làm gì?"

"Cảm ơn cô ấy đó." Kha Lương Bình nói: "Em biết rõ tầm quan trọng của dự án này hơn cả tôi, tiểu sư phụ lặng lẽ giúp chúng ta vượt qua khó khăn, tôi không gặp người ta, trực tiếp cảm ơn thì có thích hợp không?"

"Không thích hợp." Thẩm Kiến Thanh không hề lưỡng lự nói, "Nhưng công việc của cô ấy rất bận, chưa chắc..."

"Tôi không bận." Tần Việt chợt nói.

Thẩm Kiến Thanh ngạc nhiên, bận trong lời cô ấy dĩ nhiên chỉ là vịn cớ, cái chính là cảm thấy Tần Việt không giống người thích náo nhiệt, nhưng sao lại khác với những gì cô ấy nghĩ nhỉ?

Thẩm Kiến Thanh im lặng nhìn chằm chằm Tần Việt vài giây, nói với Kha Lương Bình: "Em hỏi cô ấy đã, lát nữa em báo lại thầy."

Cúp máy, Thẩm Kiến Thanh dứt khoát hỏi Tần Việt, "Em nói thật?"

Tần Việt, "Thật."

Thẩm Kiến Thanh lúc này đã hoàn toàn xác định, "Hôm nay em rất lạ."

Tần Việt thẳng người, tựa lưng trở lại ghế, vẫn là ba chữ đó, "Lạ ở đâu?"

"Ở đâu cũng lạ." Thẩm Kiến Thanh nói nhanh, "Chỉ có hỏi ngược lại mới miễn cưỡng giữ được cái khí chất bố già của em."

"Muốn đi thì mau lên, bây giờ sắp 5 nơi đến nơi rồi, tôi về thay quần áo, trang điểm, chắc là sẽ vừa kịp giờ." Thẩm Kiến Thanh nói.

Tần Việt "ừ" một tiếng, không nhúc nhích.

Thẩm Kiến Thanh nhướng cao mày, "Em không thay quần áo à?"

Tần Việt nói: "Tôi đến để mở mang kiến thức, không phải để xem mắt."

"..." Thẩm Kiến Thanh thiếu điều bóp ch ết cô.

Hít sâu hai hơi, Thẩm Kiến Thanh nói: "Vậy em chải đầu, đi giày vào, về nhà thay quần áo với tôi."

Tần Việt vẫn ung dung "ừ", giơ tay lên nói: "Phiền giảng viên Thẩm kéo tôi dậy với, chân vẫn yếu quá, đứng không nổi."

Thẩm Kiến Thanh chịu thua, "Có chắc là không phải em làm tôi chân yếu, không để tôi trượt xuống không?"

Tần Việt nói: "Không chắc."

Thẩm Kiến Thanh bị Tần Việt chọc giận, bật cười, vẽ một vòng cung trên không, vỗ nhẹ vào tay cô và nói: "Mau lên!"

Lời vừa dứt, bàn tay nắm lấy Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh cứng đờ ngay tại chỗ.

Tần Việt thì thong thả rút tay ra, lau lau ngón tay trơn trượt nói: "Suýt thì quên mất, tôi vẫn chưa rửa tay."