Trong sảnh chính phủ họ Dương đặt một bức mẫu đơn tạc từ bạch ngọc.
Trương Lạc thân bận tang phục, một mình đứng trước ngọc mẫu đơn, lẳng lặng không lời, thân mình chìm trong cái bóng lởm chởm của bức ngọc điêu khắc.
Hắn đã dành đường sống cho Dương Luân, không gióng trống khua chiêng dẫn Cẩm y vệ theo vào, nhưng dẫu vậy, a hoàn trong chính sảnh cũng không dám coi hắn là khách của Dương phủ, nấp sau cột nhà, đùn đẩy nhau mãi, cuối cùng vẫn không một ai bước ra hỏi chuyện trà nước.
Cũng khó trách, kể từ khi hắn thăng chức Bắc trấn phủ ti sứ, người chết trong tay hắn mấy năm qua quả thực quá nhiều.
Quan viên trong kinh thành phàm nhắc tới Trương Lạc, phần lớn đều không chịu nói nhiều, tránh được là tránh vội. Cũng may xưa nay hắn không quá thích qua lại với ai, tuy hành sự không nể tình, song cũng chẳng để cửa cho người ta đi, điều này khiến rất nhiều người bỏ bớt ý định đi cậy quyền.
Lâu dần, quan viên các nơi đặt cho hắn một biệt hiệu giang hồ, gọi là “U Đô Quan”. Một khi gặp phải hắn ở địa phận của mình thì phải chuẩn bị sẵn khoác gông đeo khóa vào chiếu ngục, khỏa thân lõa thể đi qua Quỷ Môn Quan.
Có điều, nghe nói Trương Lạc rất hiếu thuận với mẹ mình.
Mẫu thân Trương Lạc qua đời từ rất sớm, trước khi ra đi đã cùng Dương gia định hôn ước cho Trương Lạc và Dương Uyển.
Mặc dù mấy năm nay, nhà họ Trương ở kinh thành một bước lên mây, Trương Tông vào Nội các, Trương Lạc cai quản một nửa Cẩm y vệ, có rất nhiều thế gia muốn kết thân với Trương phủ, các gia tộc nhỏ thậm chí còn không tiếc đưa con gái mình sang làm thiếp của hắn, nhưng Trương Lạc không tiếp thu những mối này.
Nếu nói hắn có thái độ gì với Dương Uyển, có lẽ đến chính hắn cũng chẳng nghĩ ra.
Nhà họ Dương sinh được một nương nương nội đình, thùy mị nết na hiểu phép tắc, danh tiếng ở hậu cung rất tốt. Dương Uyển cũng được Trần thị nuôi dạy trong thâm khuê từ nhỏ, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện trước mặt người ngoài, đến tận bây giờ Trương Lạc cũng chưa từng trông thấy cô người tuyết trong truyền thuyết này.
Nhưng hắn đã từng gặp Ninh phi Dương Hủ ở trong cung, là một giai nhân phong hoa mắt mày ngậm tình.
Nghe nói dung mạo Dương Uyển rất giống Dương Hủ, vậy hẳn cũng là một mỹ nhân.
“Trương đại nhân.”
Trương Lạc ngẩng đầu, nữ tử cất tiếng bước qua bậc cửa đi vào sảnh chính.
Gió lùa vào tay áo hai người, chẳng thổi lay được lớp áo gai dày nặng trên người hắn, mà đến trên thân cô gái kia thì lại tung bay như hồ điệp.
Chẳng biết có phải đã dặn dò từ trước hay không, kẻ dưới hầu hạ đều đứng rất xa.
Lúc cô đi tới nơi, chỉ có một mình.
“Dương Uyển bái kiến Trương đại nhân.”
Cô cúi đầu hành lễ với Trương Lạc, cặp ngọc trụy phù dung đeo trên eo “lộc cộc” gõ vào nhau theo động tác của cô, châu ngọc bên tai cũng đung đưa nhẹ nhàng.
Trương Lạc nghiêng đầu liếc cô, nếu chỉ nhìn vào dung mạo và dáng vóc thì quả thực là rất giống Ninh phi trong cung.
“Dương Uyển?”
Hắn khoanh tay nhíu mày.
“Vâng.”
Dương Uyển đứng dậy, bỗng phát hiện ra tư thái của mình không ngay ngắn cho lắm, đang do dự có nên hành lễ lại cho đúng kiểu nữ hay không thì bất ngờ, Trương Lạc cười khẩy, cởi đao đeo bên hông xuống, xoay ngược thân đao, chuôi đao tức chặn ngay dưới cằm Dương Uyển, khẽ gảy một cái, cô lập tức bị buộc phải ngẩng đầu lên.
Trương Lạc cúi đầu đánh giá Dương Uyển một lượt, ngón tay bỗng đẩy sang một bên, mặt Dương Uyển cũng theo đó vụt nghiêng qua.
Cổ cô vốn có vết thương cũ, động tác này làm cô đau đến suýt kêu thành tiếng.
Trương Lạc buông tay xuống, lạnh lùng nhìn cô: “Ta không làm khó cô, bảo Dương Luân ra đây gặp ta.”
Dương Uyển nhịn đau đứng thẳng người: “Đại nhân tới đây là vì hôn sự giữa ta và đại nhân, bất kể đại nhân có răn dạy gì, cũng không thể xem là làm khó ta.”
“Cô nói gì?”
Hắn lạnh giọng hỏi.
Phật hương linh đường đọng dày trên tấm áo gai trắng thuần hoàn toàn không ăn khớp với hàn khí quanh người hắn.
“Ta nhắc lại, gọi Dương Luân ra đây gặp ta.”
Dương Uyển xoay người: “Ngài đã tới để gặp huynh trưởng ta thì tại sao lại phải dẫn theo người của Cẩm y vệ?”
“Bắc trấn phủ ti hỏi thăm quan viên triều đình, đương nhiên là có phép tắc của Bắc trấn phủ ti.”
Dương Uyển quay đầu.
“Anh muốn hỏi gì?”
Mắt Trương Lạc u ám: “Ta hỏi quan viên triều đình, cô là nữ quyến trong phủ, phải tránh đi.”
“Là muốn hỏi huynh ấy chuyện tôi có tư thông với Đặng Anh không à?”
Trương Lạc sững người: “Câm miệng.”
Dương Uyển cười: “Không nghe nổi hai chữ đó đến thế cơ à? Ngài thẩm tra huynh ấy, chẳng bằng thẩm tra ta.”
“Làm càn.”
Trương Lạc hạ giọng: “Cô gặp ta không hề có thái độ hổ thẹn, thật sự cho rằng cô không phạm lỗi lầm gì ư?”
Dương Uyển lắc đầu: “Cho dù ta phạm lỗi, đại nhân cũng không nên trút giận lên huynh trưởng ta.”
“Không làm thê tử, chẳng lẽ cô muốn làm tù nhân?”
Đoạn, một tay hắn bóp cổ Dương Uyển, cánh tay đẩy về phía trước, chống Dương Uyển lên bình phong ngọc. Nhưng điều hắn không ngờ được là, khoảnh khắc đầu Dương Uyển đụng vào bình phong ngọc, lồng ngực hắn cũng bị thứ gì đó ra sức chặn lại, hắn cúi đầu nhìn, là nắm đấm siết chặt của Dương Uyển.
“Ngài cách ta quá gần, ta không thoải mái.”
Cô ho một tiếng, liều mạng duy trì khoảng cách một nắm tay giữa mình và hắn.
“Không cần phải đe dọa ta, ta không xứng vào chiếu ngục, ngài cũng đâu dám giết ta.”
Trong lúc nói, cô bị ép phải ngửa cổ, mặc dù giọng bị chèn ép nhưng đáy mắt lại không để lộ chút xíu sợ hãi nào.
“Buông tay ra, ngài cũng biết, ngài chỉ đang hù dọa ta mà thôi.”
Trương Lạc nhìn vào mắt Dương Uyển, lại không sao miêu tả được vẻ mặt cô.
Cô không quá giống một nữ nhân rắn rỏi quyết liệt, liều mạng với hắn bằng khí khái. Cô có tính dữ dằn của cô, cũng có một cảm giác đúng mực hắn không hiểu thấu.
Tựa như nắm đấm kia, không nhiều không ít, ngăn hắn đúng ngoài ba thước.
Hắn không nói tiếp nữa, từ từ buông cổ Dương Uyển.
Dương Uyển vội vịn bình phong ngọc sau lưng, miễn cưỡng đứng vững người, sau đó cố ý ho vài tiếng, mượn đó xoa dịu hơi thở bị Trương Lạc chẹn trong họng.
“Xin lỗi.”
Sau khi dịu bớt, cô nói một câu xin lỗi với giọng bình tĩnh.
Vừa nói vừa sửa mớ tóc lộn xộn trước trán: “Ta biết ta như vậy rất không công bằng với ngài, ta cũng biết, vì một mình ta, ngài và nhà họ Trương đều phải chịu rất nhiều nhục nhã không đáng có. Thế nên…”
Trong lúc trình bày, cô đã chỉnh trang xong tóc, vuốt phẳng váy uốn gối, quỳ xuống trước mặt Trương Lạc: “Ta xin nhận lỗi với Trương đại nhân, cầu xin đại nhân tha cho huynh trưởng ta.”
Trương Lạc liếc chỗ ngực mình bị cô chống khi nãy, rồi nhìn sang Dương Uyển.
Cô được bao bọc trong lụa lĩnh nhẹ tênh màu ngó sen, bàn tay vừa chống cự hắn lúc này đặt trên mặt đất lạnh lẽo, mảnh mai trắng trẻo, nom thậm chí còn có phần đáng thương.
“Mong đại nhân tha thứ.”
Nói rồi, cô cúi người, một chiếc trâm bạc trên đầu rơi xuống đất gõ thành tiếng, lăn đến bên giày Trương Lạc.
Trương Lạc lấy chân giẫm nghiến cây trâm bạc kia, tiếng ma sát giữa kim loại và mặt đất nghe sắc bén, khiến Dương Uyển bất giác cắn răng.
Ngay khi cô ê răng, hắn bỗng đá văng cây trâm đi, vén bào ngồi xuống, đưa tay bóp chặt cằm Dương Uyển, một lần nữa ép cô ngẩng đầu.
“Nếu cô là một nữ nhân kiên cường như vậy thì tại sao phải làm chuyện bất chính. Nếu không có ý với ta, cô có thể nói thẳng kia mà, ta cũng đâu phải phường vô sỉ, bức hôn bắt cô làm vợ ta!”
Dương Uyển cảm thấy miệng mình sắp bị hắn bóp biến dạng tới nơi rồi, nói năng cũng hơi khó khăn, nhưng cô vẫn gắng hết sức giữ giọng vững vàng, nhìn hắn nói: “Đại nhân nói vậy, tức là đã định tội ta tằng tịu với Đặng Anh?”
Trương Lạc bị thần sắc nơi đáy mắt cô đâm chọc rất không thoải mái, nhưng cô nhất quyết không chịu dời mắt đi.
“Đại nhân, nếu Dương gia ta không muốn từ hôn, khăng khăng phải gả ta vào nhà họ Trương các anh, anh sẽ thế nào?”
Cô một lần nữa hỏi hắn.
Ngón tay Trương Lạc siết mạnh, bóp người trước mắt đến độ cơ hồ đỏ bừng mắt.
“Ta không cho phép kẻ sỉ nhục ta sống bên cạnh ta.”
Dương Uyển nghe xong, nhịn đau, cười hỏi lại: “Nếu không thể được gả vào nhà họ Trương thì phải làm thế nào mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng đại nhân?”
Trương Lạc không đáp, lực tay lại càng lúc càng lớn, Dương Uyển bị đau, không tự chủ được kêu ra tiếng.
“Ngài vẫn… muốn ta tự xử phải không?”
Cô nói, trong mắt tuy dâng lệ nhưng đáy mắt lại giấu nỗi thương xót dành cho hắn.
“Đại nhân không cảm thấy nực cười sao? Thân là Bắc trấn phủ ti sứ, chưởng quản chiếu ngục, quan viên trong ngoài kinh trông thấy đại nhân đều sợ mất mật, danh dự của một nhân vật như ngài mà lại cần tính mạng một nữ tử như ta bảo vệ sao? Công trạng của đại nhân trên triều, thanh danh của đại nhân bên ngoài, chẳng lẽ đều là giả?”
“Hỗn xược!”
“Tôi không làm bất cứ chuyện bất chính nào với Đặng Anh.”
Cô đón lấy ánh mắt Trương Lạc: “Huynh trưởng ta cũng không có lỗi. Người có lỗi là những kẻ đã dựa vào chuyện trinh tiết của ta, nhìn thì như lấy lòng ngài, bất bình thay ngài, thực chất chỉ là để xem hai nhà chúng ta náo loạn. Trương đại nhân, người thật sự là nhân vật có tầm trong kinh thành, nhưng dù sao cũng chưa từng cưới vợ, họ biết trong chuyện này, người không thể sát phạt quyết đoán được như khi ở trong chiếu ngục, nên mới cố ý hạ thấp, giễu cợt đại nhân.”
“Cô ngậm miệng cho ta!”
Cảm xúc của hắn bị khiêu khích, cô cũng bèn thuận thế bớt kiêu ngạo, nhưng vẫn chưa dứt lời.
“Dương Uyển biết, ăn nói như vậy với đại nhân đích thực là càn rỡ. Nhưng vì lời đồn mà đến tìm huynh trưởng ta thẩm vấn, hoặc bức ta tự sát, những điều này đều không phải việc người như đại nhân nên làm.”
Nghe vậy, đốt ngón tay Trương Lạc nắm cánh tay Dương Uyển rung lên.
“Những câu này là Dương Luân dạy cô nói?”
Dương Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát hỏi: “Tại sao đại nhân lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ đại nhân nghe mà không nhận ra đây là lời ta hết cách nên mới nói ra sao?”
Trương Lạc giữ cằm cô, nâng cô từ mặt đất lên, lại tiện tay hất sang một bên.
Eo Dương Uyển lập tức va vào góc nhọn mặt bàn vuông gỗ lê hoa vàng, nhất thời không nhịn được, cô ôm eo ngồi thụp xuống.
Trương Lạc liếc xéo Dương Uyển.
“Đồ lẳng lơ.”
Mặc dù cách nhau mấy trăm năm tiến trình văn minh, nhưng lời chửi rủa lại luôn có chỗ giống nhau.
Dương Uyển nghe ra ý hận không thể lột áo phá thân kia.
Cô hỏi, nhưng Trương Lạc không trả lời cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta không mang Dương Luân đi, nhưng điều đó không có nghĩa ta sẽ dễ dàng khoan thứ cho cô và tên tội nô còn sống ở Ti lễ giám kia. Ta hành tẩu trong ngoài triều đình, mắt tinh tâm sáng, miễn các người sống trong kinh thành, bất cứ lúc nào tính mạng các người cũng đều nằm trong quyền hạn của ta, tư thông với tội nô, sớm muộn gì các người cũng phải chết.”
Nói đoạn, hắn nhấn chuôi đao, xoay người bước ra khỏi chính sảnh.
Lúc xuống thềm va phải vai gia bộc bưng trà, gia bộc sẩy tay đánh rơi khay dâng, chén trà vỡ tan, nước trà bắn tung ra đất.
Dương Uyển ngồi dưới đất, cố gắng đuổi hai chữ “lẳng lơ” ra khỏi đầu.
Sao nó mỗi lúc lại một vang thế nhỉ.
Ngân Nhi đi tới nâng cô dậy, đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế bành.
“Tiểu thư, người bị thương ở đâu rồi, sao mặt lại trắng thế này?”
Dương Uyển vẫn im lặng, làm Ngân Nhi sợ quýnh lên, vội lắc vai cô.
“Tiểu thư, người đừng dọa em.”
Dương Uyển bị cô bé lắc đến ho mạnh mấy tiếng, thình lình bật thốt: “Tên khốn kia vừa mắng ta là đồ lẳng lơ!”
Ngân Nhi ngớ người, cho là cô bị dọa đến choáng váng, vội che miệng cô.
“Xuỵt… Sao người còn có thể nói ra chứ…”
Ba máu sáu cơn Dương Uyển nổi lên, vừa định nói thêm thật nhiều, đúng lúc này cổ họng lại ngứa, càng ho càng không dứt.
Ngân Nhi thấy cô lại xoa cổ, vội hỏi: “Có cần xin phu nhân mời Lưu thái y đến xem không ạ? Ban nãy thấy Trương đại nhân bóp cổ tiểu thư mà Ngân Nhi sợ muốn chết.”
Dương Uyển xua tay: “Quên đi, không sao, hắn không dùng lực mấy. Ta bị khát thôi, muốn đi… muốn đi rót cốc nước.”
Vừa nói cô vừa tự động với tay lấy ấm nước rót cho mình.
Ngân Nhi thấy cô đã đỡ hơn, bấy giờ mới thở phào, đứng dậy xắn tay áo lên.
“Tiểu thư đừng làm, để Ngân Nhi hầu hạ người.” Đoạn, thay thế tay Dương Uyển.
Dương Uyển hậm hực thu tay về, xem Ngân Nhi bận rộn.
Con gái nhà quan ở thời này đúng là sống trong nhung lụa, mười ngón tay không chạm nước, nhưng thân mình cũng thật sự mỏng y như giấy vậy, bị bóp một cái như thế mà đã khó chịu rồi.
Cô thở dài một hơi, đi đến bàn trà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ra sân.
Đã không thấy bóng dáng Trương Lạc, nhưng đám gia nô núp sau cột vẫn không dám đi ra.
Dương Uyển không khỏi thở dài một hơi.
Trước khi giao phong với Trương Lạc, tuy cô nắm chắc được bảy, tám phần về lý thuyết, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hãi hùng.
Cho dù có thể nắm trong tay đại cục năm Trinh Ninh thứ mười hai, cho dù có đôi phần hiểu biết tính tình Trương Lạc, cho dù cô có thử đánh cờ trên tâm lý, chiếm được chút ưu thế, nhưng áp lực thân phận nam nữ Trương Lạc mang đến cho cô vẫn vô cùng khủng khiếp.
Đặc biệt là khi Trương Lạc nhìn chằm chằm cô, mắng cô là “lẳng lơ”, nếu là ở xã hội hiện đại, cô còn có thể giương nanh múa vuốt xông lên, dẫu đánh không lại cũng có cảnh sát giải quyết hậu quả, nhưng ở đây, đối mặt với Trương Lạc, cô lại chỉ có thể giận suông, chẳng hé răng được gì.
Dương Uyển vừa nghĩ vừa xoa mặt, miễn cưỡng dập tắt lửa trong lòng, giơ tay vén tóc con ra sau tai.
Tại sao mình lại xuyên hồn mà không phải xuyên thân nhỉ. Thân phận bây giờ, muốn làm một nhà nghiên cứu nữ độc lập ở triều Đại Minh, thật tình quá khó khăn.
Cô lẩm bẩm một câu trong lòng rồi nghĩ tới Đặng Anh, chợt cảm thấy không đúng.
Nếu mình xuyên không, vậy thì ở Đại Minh đến một cái hộ tịch cũng chẳng có, đừng nói là đi theo Đặng Anh, muốn đi nửa bước trong kinh thành cũng khó, nghĩ vậy lại nhanh chóng lắc đầu.
“Ngày mai theo tẩu tẩu muội vào cung đi.”
Đúng lúc cô đang nghĩ lung tung, giọng Dương Luân bỗng truyền xuống từ đỉnh đầu.
Dương Uyển vội chỉnh trang váy vóc đứng dậy.
Dương Luân thấy dáng vẻ cô chật vật, lại thấy dấu tay trên cổ và dưới cằm cô, nhẹ giọng hỏi: “Có sao không?”
“Không ạ.”
Dương Uyển ấn ấn sau đầu, cũng không quá dám nhìn y.
Dương Luân khom người, nhẹ nhàng vén tóc cho cô.
“Thật sự không sao mà…”
“Đừng cử động, để ta xem xem.”
Dương Uyển mím môi, ngoan ngoãn đứng yên.
“Uyển Nhi.”
Dương Uyển ngẩn người, tiếng gọi này đúng là hiếm có.
Hồi tưởng lại, đây là lần đầu tiên sau khi mang cô về, Dương Luân gọi cô là Uyển Nhi.
“Dạ?”
“Hôm nay muội cứu ta, ta thật sự không ngờ được, dáng vẻ mười tám năm nay muội ở bên ca ca là giả bộ à?”
Dương Uyển cảm thấy Dương Luân nói câu này nghe có phần cô đơn, mím môi cúi đầu, không tiếp lời.
Muội muội Dương Luân đã chết, nhà họ Dương đơn phương tốt với cô xuất phát từ tình thân ruột thịt, nhưng cô lại không thể trả lại cho họ tình thân ruột thịt tương tự như thế, điều này cũng… rất tàn nhẫn.
“Sao không nói gì?”
“Ừm… Không ạ, muội đang nghĩ, chẳng lẽ muội như vậy giờ khiến ca ca không thoải mái?”
Dương Luân ho khan, buông tóc cô xuống.
“Không phải, mắng muội mấy ngày nay là vì thực sự giận muội. Nhưng nghĩ đến muội còn sống, vẫn cảm thấy, ông trời đã khai ân với ca ca rồi.”