Quân Giáo Sinh

Quân Giáo Sinh - Quyển 4 Chương 83: Bị thương




Buổi tối hôm ấy, Lâm Viễn bởi vì lo lắng cha mình gặp chuyện không may, sau khi tỉnh lại vẫn không ngủ được, sáng sớm lúc rời giường mang theo một đôi mắt thâm quầng rõ rệt, bị Caesar vừa liếc mắt đã nhìn ra.



Trên đường đi đến phòng học, Caesar nhịn không được hỏi. “Cậu sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?”



Lâm Viễn do dự một chút, nhẹ giọng nói. “Tối hôm qua tôi gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh dậy, lo lắng cha sẽ xảy ra chuyện, nên gửi một tin nhắn cho ông ấy… Nhưng đến tận bây giờ, vẫn không nhận được tin trả lời nào.”



Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Caesar, có chút lo lắng hỏi. “Máy truyền tin của ông ấy không thể kết nối được, có phải đã thật sự xảy ra chuyện gì không?”



Caesar ngưng một chút, thấy Lâm Viễn mang vẻ mặt bất an, đáy lòng cũng nổi lên một tia dự cảm không tốt.



Nhưng vào thời điểm này, Lâm Viễn đã đủ khẩn trương rồi, hắn cần phải tính táo. Nghĩ đến đây, Caesar liền nhẹ nhàng đè bả vai Lâm Viễn lại, thấp giọng nói. “Cậu đừng vội, lên lớp trước đã, giữa trưa sau khi trở về tôi sẽ liên hệ với phụ vương một chút, hỏi ông ấy tình huống chi tiết. Có lẽ nguyên soái đang ở tiền tuyến giao chiến với liên bang, tín hiệu máy truyền tin bị ảnh hưởng cũng nên.”



Mắt thấy sắp lên lớp muộn, Lâm Viễn đành phải gật gật đầu, cùng Caesar đi tới phòng học.



Bốn tiết học buổi sáng, thời gian trở nên đặc biệt kéo dài.



Sự bất an mãnh liệt giống như mây đen trên bầu trời, nặng nề đặt trong lòng, không tài nào xua đi được.



Lâm Viễn mặc dù nghe giảng bài, nhưng lại căn bản không nghe rõ giáo viên đang nói về nội dung gì, trong đầu cậu liên tục xuất hiện cảnh tượng cha trò chuyện qua video với cậu trước khi xuất chinh, còn có bóng dáng baba rời bỏ cậu đi xa năm bốn tuổi….



Máu mủ ruột thịt lúc này đang không rõ sống chết, trái tim Lâm Viễn giống như bị một đôi tay dùng lực vặn chặt, cảm giác lo lắng và nôn nóng khiến cậu đứng ngồi không yên.



Giáo viên trên bục giảng phát hiện Lâm Viễn hơi khác thường, mấy lần gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi.



Lâm Viễn tâm phiền ý loạn, trả lời hỏng bét, làm đội trưởng ban 1 hệ chỉ huy, cậu luôn luôn là học viên cố gắng và nghiêm túc nhất trong cảm nhận của các giáo viên, thất thường như thế cũng là lần đầu.



Giữa trưa sau khi tan học, huấn luyện viên Eileen lo lắng gọi một mình Lâm Viễn vào văn phòng, nhìn thiếu niên trước mắt sắc mặt tái nhợt, ngữ khí ôn hòa hỏi. “Lâm Viễn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt cậu lại kém như vậy?”



Lâm Viễn ra vẻ thoải mái cười cười nói. “Không sao, tối qua em ngủ không ngon.”



Eileen thấy cậu không muốn nói nhiều, cũng không tiện ép hỏi, liền nói sang chuyện khác. “Về chuyện đề cử học viên ưu tú, lúc trước đã dặn cậu thu thập phiếu của các học viện, tiến độ thế nào?’



“Nga…. Đã thu thập xong.” Lâm Viễn cầm kết quả tập hợp từ trong túi áo đưa cho Eileen.



Là đội trưởng, Lâm Viễn làm việc luôn khiến Eileen yên tâm, trong thời gian một đêm đã hoàn thành nhiệm vụ cô giao.



Eileen mở bảng tập hợp ra, tính toán đơn giản một chút kết quả thống kê — phiếu bầu của 50 học viên trong ban, nhóm Beta cơ hồ đều bỏ phiếu cho Lâm Viễn, còn có một số Alpha cũng bầu Lâm Viễn, Lâm Viễn lấy ưu thế 37 phiếu đứng đầu bảng, còn nhiều hơn so với dự đoán của Eileen.



Xem ra, các học viên trong ban đã càng ngày càng tán thành thiếu niên Beta này làm đội trưởng của bọn họ.



Eileen mỉm cười một chút, nói. “Ấn theo kết quả bỏ phiếu, ban chúng ta đã đề cử cậu làm học viên ưu tú nhất, hiện giờ tôi sẽ đệ trình lên khoa, giấy chứng nhận và học bổng chắc sẽ được phát vào tháng sau.”



Lâm Viễn gật gật đầu. “Cảm ơn huấn luyện viên.”



Khác với học bổng loại một hai ba được tính dựa trên thành tích học tập, loại bỏ phiếu bầu ra học viên ưu tú này mỗi ban chỉ có một suất, cực kỳ quý giá, vinh dự này không chỉ là sự khẳng định đối với thành tích của học viên, mà còn tính đến độ uy tín trong ban và các phương diện năng lực tổng hợp, có thể đạt được giải thưởng như vậy vốn dĩ là một chuyện vô cùng đáng mừng, nhưng Lâm Viễn lại gục đầu, trên mặt cũng không có chút vui vẻ nào.



Tin tốt như vậy cũng không thể khiến cậu trở nên vui vẻ…. Rốt cuộc cậu làm sao vậy?



Nhìn bóng dáng Lâm Viễn cúi đầu đi xa, Eileen nhịn không được đau lòng nghĩ: Không phải là trong nhà đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì đi?



Suy đoán của Eileen cũng không phải không có căn cứ, thành tích của Lâm Viễn luôn rất tốt, cá tính lại lạc quan sáng sủa, cũng chưa từng nghe nói chuyện tình cảm của cậu xảy ra vấn đề gì, cảm xúc của cậu suy sụp như thế, chỉ có một khả năng – đó chính là người nhà cậu.



Sở dĩ cảm xúc của Lâm Viễn suy sụp, đích xác cũng là vì cha cậu Rawson.



***



Lúc này, Caesar đang ở trong phòng ngủ, bí mật trò chuyện với bệ hạ Trand.



“….. Người nói, nguyên soái tiến vào trùng động vũ trụ Isville, không rõ tung tích?”



Caesar quả thật vô cùng khiếp sợ đối với tin tức này. Những năm gần đây nguyên soái thống lĩnh quân đoàn Vinh Quang bách chiến bách thắng, cơ hồ chưa từng phạm phải sai lầm gì, sao lần này lại có thể trúng cạm bẫy của quân liên bang, bị buộc đẩy vào trùng động vũ trụ?



Nghĩ đến bộ dáng Lâm Viễn cúi đầu mất mát, Caesar lại cảm thấy đau lòng – nếu nguyên soái thật sự xảy ra chuyện, làm sao Tiểu Viễn có thể chịu đựng được đây? Cha con bọn họ mới vừa nhận nhau chưa lâu, Tiểu Viễn lại kính trọng cha cậu như vậy….



Trand nhìn biểu tình nặng nề trên mặt con trai, thật lâu sau, mới nói. “Về phía Lâm Viễn, tạm thời con hãy giấu đi, chuyện Rawson không rõ tung tích Quân bộ còn chưa công bố, Drew đã dẫn theo quân đoàn Trường Xà xuất phát tới tinh cầu Namics, quân đoàn Vinh Quang cũng sẽ dốc toàn lực tìm kiếm Rawson, đợi mọi chuyện có kết quả, con lại nói với Lâm Viễn cũng không muộn.”



Caesar thận trọng gật gật đầu. “Con biết nên làm thế nào.”



Trand trầm mặc một lát, còn nói. “Trường các con cải cách chế độ học tập, qua hơn một tháng nữa sẽ nghỉ đúng không?”



Caesar nói. “Vâng, học kỳ một sẽ kết thúc vào tháng năm, lịch thi cũng đã có rồi.”



Trand nói. “Sau khi con nghỉ không cần trở lại thiên hà Cepheus, đưa Lâm Viễn đi chơi đi. Mấy năm nay vẫn ở thủ đô, con cũng nên đi xung quanh một chút.”



Caesar hơi sửng sốt, phụ vương đột nhiên nói vậy, khiến hắn cảm thấy có chút nghi hoặc.



Ngẩng đầu chống lại đôi mắt thâm thúy của Trand, Caesar vẫn gật gật đầu nói. “Vâng, phụ vương.”



Lúc này Trand mới vừa lòng mỉm cười một chút, ngắt máy truyền tin.





Đúng lúc này, Caesar đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cất máy truyền tin xoay người mở cửa, liền thấy Brian vẻ mặt nghiêm túc đứng bên ngoài, Caesar hỏi. “Chuyện gì thế?”



Brian thần thần bí bí vòng qua hắn đi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, hạ giọng nói. “Máy truyền tin của cha tôi bị đóng không thể kết nối, baba cũng không liên hệ được…. Máy truyền tin trong nhà lại không có ai tiếp, cậu có nghe nói Quân bộ gần đây có động tĩnh gì hay không?”



Caesar hạ giọng đáp. “Tướng quân Drew sáng nay xuất phát đi tinh cầu Namics, về phần vương thúc Berg, tôi cũng không rõ lắm.”



Brian nghi hoặc nói. “Ba tôi rất ít đi xa nhà, thật kỳ quái, cư nhiên vẫn không liên hệ được….”



Hai người đang trò chuyện, lại nghe thấy tiếng đập cửa.



Mở cửa, liền thấy Snow đứng ở đó, thản nhiên liếc mắt nhìn Brian, hỏi. “Brian, đồ của tôi đâu?”



Brian lập tức cười tủm tỉm đi đến trước mặt cậu, nói. “Để ở phòng ngủ, bây giờ đi lấy cho cậu, đừng gấp, đồ của cậu tôi nhất định sẽ không quăng đi….”



Dứt lời liền mang Snow đến phòng ngủ của mình chuyển ra mấy thứ.



Snow dưới sự hỗ trợ của Brian mang về một bộ khung xương cơ thể người, viện y học của bọn họ gần đây đang học giải phẫu, mỗi người đều được phát cho một mô hình khung xương của người trưởng thành cao 1m7, để các học viện có thể phân biệt rõ mỗi loại xương trên cơ thể.



Mô hình khung xương cơ thể người được chế tác làm tư liệu tham khảo chuyên biệt vô cùng chân thật, mỗi một khối xương cốt đều giống hệt như lấy từ trên cơ thể con người xuống. Brian ôm cái bọc lớn màu đen kia mang vào phòng ngủ Snow, kéo khóa kéo ra liền vừa vặn đối diện với đầu lâu bên trên, Brian vội vàng lui về phía sau một bước, xấu hổ sờ sờ mũi, nói. “Khụ, Snow, cậu bây giờ có thể phân biệt được các loại xương trên cơ thể người rồi sao?”



Snow thản nhiên gật đầu nói. “Ừ.”



Sau lưng Brian nhất thời lạnh toát –



Omega nhà mình thật sự là khó lường, về sau nếu dám trêu cậu ấy, cậu ấy lấy dao lột da phân thây mình, thủ pháp tuyệt đối sẽ rất sạch sẽ lưu loát.




Brian lấy lòng lại gần, nhẹ nhàng kéo tay Snow đặt vào sau thắt lưng mình. “Cậu sờ xem, đây là xương gì?”



Snow trợn trắng mắt nhìn y. “Đó là thắt lưng.”



Brian mặt dày nghiêm túc hỏi. “Thắt lưng thứ mấy?” (xương sống chỗ thắt lưng á, có 5 đốt)



Snow nhíu mi một chút, đi đến trước mặt Brian, ngón tay nghiêm túc đếm đếm trên lưng Brian, để xác nhận, còn nhẹ nhàng sờ sờ xương cụt, lúc này mới khẳng định nói. “Là thắt lưng thứ ba…..”



Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Brian, nhận thấy bản thân mình cư nhiên chủ động “ôm” Brian, lỗ tai Snow nhất thời đỏ bừng, vội vàng đẩy cái tên không biết xấu hổ nào đó ra, trầm mặt nói. “Trở về phòng cậu đi, tôi muốn ngủ trưa.”



Brian vui sướng trở về, vừa đi còn vừa sờ sờ eo mình, tựa như chưa đủ mà cảm nhận xúc cảm tê dại vừa rồi khi ngón tay thon dài của Snow nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình.



***



Khi Lâm Viễn trở lại ký túc xá, Caesar đang mở cửa chờ cậu, Lâm Viễn đi vào phòng ngủ của Caesar, đưa tay đóng cửa lại, vội vàng hỏi. “Caesar, cậu đã hỏi bệ hạ chưa?”



Caesar đi đến trước mặt Lâm Viễn, đặt tay lên vai cậu, mỉm cười nói. “Đừng lo lắng, tôi vừa hỏi qua phụ vương, quân đoàn Vinh Quang đã thành công chiếm lĩnh căn cứ quân sự của liên bang trên tinh cầu Namics, quân liên bang đã rút lui. Bởi vì lúc hai bên đánh nhau đã phá hủy trạm không gian của tinh cầu Namics, làm cho toàn bộ đường dẫn thông tin ở tinh cầu Namics bị hư hỏng, nguyên soái có lẽ còn chưa nhận được tin nhắn của cậu.”



…. Là vì đường dẫn thông tin ở trạm không gian bị phá hủy sao?



Đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Caesar, lúc này Lâm Viễn mới an tâm một chút, mất mát trên mặt cũng bị tươi cười thay thế. “Quân đoàn Vinh Quang thật sự đã thắng?”



Caesar khẳng định đáp. “Không sai, Quân bộ đã nhận được tin tức.”



Lâm Viễn nhanh chóng trở lại trạng thái tràn trề sức sống. “Tốt quá! Xem ra là tôi đa tâm, hóa ra là vì đường dẫn thông tin bị phá! Quân đoàn Vinh Quang chưa từng thua trận, lần xuất chinh này nhất định cũng sẽ thuận lợi. Đúng rồi, thông tin hẳn là rất nhanh sẽ được khôi phục đi?”



Caesar dừng một chút, nói. “Trạm không gian bị tổn hại quá nghiêm trọng, muốn tu sửa hoàn toàn, có thể phải mất một tháng.”



Lâm Viễn gật gật đầu. “Vậy tôi sẽ chờ một tháng. Trạm không gian bị phá hủy hoàn toàn, tình hình chiến đấu lúc ấy nhất định rất kịch liệt, không biết cha có bị thương không….”



Caesar vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Lâm Viễn, ôn nhu nói. “Yên tâm, nguyên soái ông ấy không sao.”



Lâm Viễn nhịn không được mỉm cười. “Không sao thì tốt rồi!”



Nhìn biểu tình trên mặt Lâm Viễn từ mất mát và uể oải lúc trước, giờ phút này chậm rãi biến thành hưng phấn và vui sướng….



Trên mặt Caesar mang theo mỉm cười, trong lòng lại vô cùng khó chịu.



Tiểu quái thú của hắn tin tưởng hắn như thế, hắn lại đi nói dối cậu. Bởi vì không đành lòng khiến cậu lo lắng đề phòng, không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cậu, cho nên mới bịa ra lý do “đường dẫn thông tin bị phá hủy” này…..



Một tháng….



Quân bộ cho quân đoàn Vinh Quang thời gian một tháng để tìm ra tung tích nguyên soái, chỉ có một tháng.



Caesar thật sự hi vọng, một tháng sau, nguyên soái có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đứng ở đó nói chuyện với Lâm Viễn, Lâm Viễn có thể vui vẻ mà gọi cho cha mình.



Hi vọng người thân quan trọng nhất trong cảm nhận của Lâm Viễn, cũng chính là vị tướng lãnh Quân bộ mình bội phục nhất, có thể bình an trở về.



***



Trên tinh cầu không biết thuộc thiên hà Khổng Tước, trong sơn động.




Khi luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào sơn động, đã là bốn giờ chiều.



Lăng Vũ bởi vì đêm qua mệt mỏi quá mức mà ngủ rất sâu, lúc bị ánh sáng chiếu vào mở mắt, lại phát hiện trong chăn còn có một người khác –



Rawson đang ngủ bên cạnh cậu, vì động tác xoay mình của cậu mà mở mắt.



Hai người liếc nhau, khoảng cách quá gần gũi, chóp mũi cũng cơ hồ sắp dán vào nhau, Lăng Vũ vội vàng xấu hổ ngồi dậy.



Chiếc giường này là giường đơn trong phòng nghỉ của Hắc Long, diện tích cũng không lớn, hai nam nhân song song nằm xuống, khoảng cách ở giữa chỉ còn có một cánh tay, chỉ cần hơi xoay mình là sẽ đụng đến cơ thể đối phương.



Lăng Vũ cảm thấy cẳng chân của mình và hắn đang dán vào nhau, quần bị cuốn lên, chân hai người cơ hồ là trần trụi kề sát, cơ thịt tràn ngập sức mạnh trên chân nam nhân truyền đến nhiệt độ thiêu đốt khiến lỗ tai Lăng Vũ hơi hơi nóng lên, trong ổ chăn ấm áp còn có mùi chất dẫn dụ dễ chịu trên người Alpha bên cạnh này….



Có lẽ là vì kỳ phát tình sắp đến, Lăng Vũ đột nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm đối với loại chất dẫn dụ Alpha này.



Lăng Vũ lập tức xoay người xuống khỏi giường, tìm giày quân đội của mình đi vào.



Đối với Rawson yên lặng chen lên giường đắp chung chăn với cậu, Lăng Vũ cũng không có cách nào chỉ trích được… Chung quy đây là giường của Rawson, hai người có thể sống sót ở bên ngoài thế này đã là vô cùng may mắn, cậu không có tâm tình đi so đo loại việc nhỏ này.



Lúc đi đến trước cửa sơn động, phát hiện Hắc Long đang bình tĩnh đứng ở đó phơi nắng “mặt trời”, hệ thống chuyển hóa quang năng trong cơ giáp cấp S có thể chuyển hóa các loại ánh sáng thành năng lượng cho cơ giáp, hiển nhiên, Hắc Long nhìn thấy bên ngoài có ánh sáng, lập tức rất có trách nhiệm tự mình chạy đến nuốt hết sạch.



Đài cơ giáp trí năng này của Rawson còn cố gắng chịu khó hơn cả chủ nhân.



Lăng Vũ liếc mắt nhìn Hắc Long, nhớ tới thể phục chế đã làm bạn với mình nhiều năm, trong lòng vẫn có chút buồn bã.



Hắc Long dường như nhìn ra tâm sự của cậu, đồng tử màu vàng chợt lóe lên, cư nhiên chủ động mở miệng nói. “Tướng quân, không cần đau buồn, đài cơ giáp kia trước khi bắn khoang thuyền chạy trốn ra đã gửi tin đến cho ta, ta có thể cảm ứng được suy nghĩ của nó, là thể phục chế của ta, nó có thể được ngươi đánh thức hơn nữa còn ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, đó là chuyện vô cùng vinh hạnh đối với nó…. Nó không ở đây, về sau, ta sẽ coi ngươi là chủ nhân thứ hai của ta.”



Lăng Vũ. “……”



Hắc Long là cơ giáp có năng lực không chiến mạnh nhất, cá tính cực kỳ bình tĩnh ổn trọng, cho dù là khi an ủi người khác thanh âm vẫn lạnh lùng thản nhiên giống như trả bài vậy. Nhưng trong lòng Lăng Vũ lại nhịn không được cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn Hắc Long, nhẹ giọng nói. “Cảm ơn ngươi đã an ủi. Tuy rằng nó là thể phục chế, nhưng đối với ta, nó lại là người bạn tốt nhất…. Ta biết nó ra đi được yên tâm, là đủ rồi.”



May mà cơ giáp không có cảm giác đau, cho dù bị chấn động không gian ép thành mảnh vụn, cũng không thấy bất cứ đau đớn gì, trí năng bị hủy diệt trong nháy mắt, trở về hư vô giữa vũ trụ mờ mịt. Khoảnh khắc bị hủy diệt kia, đài cơ giáp đó bởi vì đã cứu được Lăng Vũ, nên rất an tâm ra đi.



Hắc Long vươn tay đến, muốn học bộ dáng của chủ nhân vỗ vỗ bả vai tướng quân Lăng Vũ tỏ vẻ an ủi, sau khi vươn ra, lại phát hiện tay của mình có hơi lớn quá, lại bình tĩnh rụt về, nói. “Không cần khách khí.” (moe quá a~~~)



Rawson. “…….”



Đứng ở phía sau nhìn một màn Lăng Vũ và Hắc Long nói chuyện phiếm, Rawson cũng nhịn không được nhẹ nhàng giương lên khóe môi.



Hắc Long cư nhiên đã học được cách làm thân với Lăng Vũ, không hổ là cơ giáp trung thành nhất của mình.



Thu lại nụ cười đi đến cạnh Lăng Vũ, Rawson nhìn Hắc Long, hỏi. “Tình trạng năng lượng dự trữ trong cơ thể ngươi thế nào rồi?”



Hắc Long trả lời. “Hấp thụ đá năng lượng lại thêm chuyển hóa quang năng, năng lượng dự trữ trong cơ thể ta đã khôi phục đến 30%.”



Rawson nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Lăng Vũ. “Mỗi lần chuyển tiếp không gian giữa các thiên hà cần tiêu hao 5% năng lượng của cơ giáp, muốn về đến đế quốc, không biết sẽ phải chuyển tiếp bao nhiêu lần, cũng không biết trên đường sẽ gặp phải những nguy hiểm gì… Chúng ta tốt nhất là để Hắc Long dự trữ đủ 100% năng lượng rồi lại xuất phát, như vậy cho dù gặp phải nguy hiểm, cũng có đầy đủ năng lượng để ứng đối.”



Lăng Vũ gật gật đầu. “Được.”



Rawson đưa mắt nhìn khu rừng xanh mướt mênh mông vô bờ, nói. “Trong khu rừng này hẳn là còn một số sơn động như vậy nữa, tôi mang Hắc Long đi tìm xem có còn đá năng lượng hay không, em ở chỗ này chờ tôi…. Hay là cùng đi?”



Lăng Vũ nghĩ nghĩ, nói. “Cùng đi đi.”




Rawson mỉm cười. “Ăn gì đó trước đi, bổ sung thể lực một chút.”



Hai người lại quay về ngồi xuống cạnh bàn ăn, cầm ra mấy túi bánh quy nén.



Lăng Vũ vừa nhanh chóng cắn nuốt bánh quy, vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài sơn động, chờ đến khi ăn xong, rốt cuộc mới nhịn không được mở miệng hỏi. “Cậu có cảm thấy ánh sáng bên ngoài có chút kỳ quái hay không?”



Rawson theo ánh mắt cậu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, gật gật đầu nói. “Quả thật rất kỳ quái. Ánh sáng trên thủ đô thiên hà Cepheus, rất giống ánh nắng trên địa cầu cổ, mà ánh sáng ở tinh cầu này lại hơi có màu xanh nhạt, lúc đầu tôi còn tưởng là do trong rừng có quá nhiều cây xanh, cẩn thận quan sát mới phát hiện, loại ánh sáng này có màu xanh lục tự nhiên.”



Lăng Vũ đứng dậy đi đến cửa sơn động, nhìn về phía xa xa, nói. “Loại ánh sáng này không giống như ánh sáng trắng hỗn hợp của bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím trên thủ đô, hẳn là một loại ánh sáng màu xanh đậm có bước sóng từ 560 đến 570 nanomet, là ánh sáng đơn sắc(*).”



(*) Ánh sáng đơn sắc là ánh sáng có 1 màu nhất định, có thể nhìn thấy được, bao gồm 7 màu cơ bản đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, trong đó đỏ có bước sóng lớn nhất, tím có bước sóng nhỏ nhất. Ánh sáng có bước sóng từ 560 – 570nm như trên là ánh sáng lục. Ánh sáng có bước sóng lớn hơn ánh sáng đơn sắc là tia hồng ngoại, nhỏ hơn là tia tử ngoại, đều ko nhìn thấy được. Ánh sáng do Mặt Trời tạo ra còn được gọi là ánh nắng (hay còn gọi là ánh sáng trắng) là tập hợp của vô số ánh sáng đơn sắc khác nhau biến thiên liên tục từ đỏ đến tím. Cái này trong vật lí lớp 12 á! :3



Lăng Vũ quay đầu nhìn Rawson, nghiêm túc nói. “Bị ánh sáng đơn sắc chiếu rọi lâu ngày, thực vật trên tinh cầu cũng phát sinh biến dị. Cậu có phát hiện, cây cối trong khu rừng này đều đặc biệt cao lớn rậm rạp không?”



Rawson đi đến bên cạnh cậu, thấp giọng nói. “Không sai, ánh sáng và thực vật ở nơi này đều rất kỳ quái, vừa rồi tôi ghi lại một chút thời gian, thời gian ánh sáng bên ngoài sơn động sáng lên là 4h chiều, từ lúc chúng ta hạ xuống đây vào một giờ sáng, suốt mười ba tiếng, trên tinh cầu này đều là đêm tối không có ánh sáng, thời gian ban ngày có ánh nắng cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.”



Lăng Vũ hơi hơi nhíu mày. “Sự luân chuyển giữa ngày và đêm hẳn là có liên quan đến các vệ tinh ở xung quanh tinh cầu, tốc độ tự quay của tinh cầu này trước mắt còn chưa xác định…. Bất luận thế nào, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”



Hai người đưa mắt nhìn nhau.



Lúc này Rawson mới nói. “Chúng ta mang Hắc Long cùng nhau hành động, không nên tách ra.”



Lăng Vũ thận trọng gật gật đầu.



Không nói đến những cái khác, trên phương diện phối hợp tác chiến, bọn họ luôn là chiến hữu ăn ý nhất.




***



Hai người mang theo Hắc Long ra khỏi sơn động, ngoại trừ tìm kiếm đá năng lượng, Rawson còn muốn tìm một ít quả dại có thể ăn được, bằng không qua hai ngày nữa, bọn họ đến cả thức ăn cũng sẽ ăn sạch.



Hắc Long mở hệ thống trinh sát, xem xét một lần trong phạm vi mấy ngàn mét phía trước, không phát hiện thấy bất cứ động vật hoang dã nào, lúc này Rawson và Lăng Vũ mới yên lòng, để Hắc Long đi trước mở đường, hai người theo sát phía sau, đi bộ tiến vào rừng rậm.



Giống như dự liệu của Lăng Vũ, cây cối trong rừng dị thường cao lớn rậm rạp, đi vào bên trong, những tán cây khổng lồ che đi phần lớn ánh sáng trên đỉnh đầu, chỉ chừa một chút ánh sáng theo khe hở giữa cành lá chiếu xuống dưới, từng tia từng tia, giống như sợi tơ xinh đẹp màu xanh lục.



Loại cây cối này bọn họ chưa từng thấy qua, lá cây hình tròn dưới ánh sáng đơn sắc hiện lên một màu xanh thẫm, thân cây tráng kiện cho dù bốn người trưởng thành nắm tay nhau cũng không thể vây quanh, trên thân cây rủ xuống một đống dây leo rậm rạp như chòm râu của lão nhân, phía trên còn mang theo vô số gai sắc nhọn, những ngọn dây leo nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tựa như xúc tu của một loài sinh vật biển nào đó đang giương nanh múa vuốt.



Mặt đất vô cùng ẩm ướt, cỏ dại điên cuồng sinh trưởng đủ để bao phủ cả mắt cá chân, giữa những phiến cỏ dại còn điểm xuyết một chút hoa cỏ xinh đẹp đến yêu diễm.



Lăng Vũ nhìn mấy khóm hoa dại đó, luôn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái –



Thứ màu đỏ yêu diễm kia, giống như màu máu tươi của con người, khiến người ta không khỏi sợ hãi.



Đúng lúc này, dưới chân Lăng Vũ đột nhiên hơi thít chặt, còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị một cỗ sức mạnh khổng lồ trực tiếp kéo ngã xuống đất, hai chân nhanh chóng bị dây leo màu xanh thẫm cuốn lấy, Lăng Vũ lấy tư thế nằm ngửa trên đất, bị dây leo khổng lồ nhanh chóng tha đi xa!



“A…..”



Từ hai chân truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn, phảng phất như chân mình đang bị cắt rời!



Thân thể bị kéo đi nhanh chóng trên mặt đất tựa như tha thi thể, sau lưng ma sát với đá toác ra từng vệt máu, trời đất đảo lộn ở trước mắt, trong dạ dày cũng bị xóc lật đến buồn nôn! Lăng Vũ chịu đựng đau đớn trên cơ thể, muốn tìm lấy con dao trong giày cắt đứt dây leo, không ngờ, tay cậu vừa động một chút, dây mây xung quanh tựa như có ý thức, lập tức cuốn lại đây!



Hai tay hai chân bị gắt gao cuốn lấy, dây leo trườn đến ngày càng nhiều, toàn thân Lăng Vũ rất nhanh liền bị dây leo dày đặc bao vây, siết chặt làm cho cậu cơ hồ hít thở không thông!



Bên trong rừng rậm tỏa ra một mùi hương kỳ quái khiến ý thức của cậu dần dần trở nên mơ hồ, trong hoảng hốt, bỗng nghe được một thanh âm quen thuộc, rống lớn bên tai –



“Lăng Vũ!”



Nhìn thấy một màn Lăng Vũ bị cuốn đi, khóe mắt Rawson gần như muốn nứt ra, cơ hồ là ngay lập tức điên cuồng đuổi theo!



Hắn không ngờ tới, thực vật im lặng trong rừng rậm, cư nhiên lại đột ngột phát động công kích với bọn họ!



Càng đáng sợ là, bên tai truyền đến tiếng vang rào rào quỷ dị khi dây leo rung động, thanh âm của ngàn vạn cây cối đong đưa quả thực có thể so với một cơn động đất! Màng nhĩ bị chấn động đến phát đau, những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua rừng rậm còn mang theo một thứ mùi hoa kỳ dị…..



Mắt thấy Lăng Vũ bị dây leo khổng lồ siết đến không thở nổi, mặt mày xanh tái, Rawson hét lớn một tiếng. “Hắc Long!”



Cơ giáp tiếp thu ý chí của chủ nhân, lập tức rút vũ khí ra, tay phải Rawson chộp lấy đao điện từ, thả người nhảy lên, một đao chém xuống, trực tiếp chém đứt đám dây mây thô to kia thành hai nửa!



Dây mây đang tha kéo Lăng Vũ bị chém đứt, nơi miệng vết thương cư nhiên ồ ạt chảy ra chất lỏng màu đỏ — tựa như máu tươi của con người!



Mấy dây mây nhỏ tựa như thoát lực chậm rãi buông ra, Rawson lập tức đi lên, hai ba cái kéo hết dây mây dày đặc trên người Lăng Vũ, nâng Lăng Vũ lên, kinh hãi hỏi. “Em…. Em không sao chứ?”



Lăng Vũ lắc lắc đầu, không đáp lại, chỉ dồn dập thở gấp.



Trong rừng rậm không ngừng truyền đến thanh âm rung động quỷ dị của cây cối, còn có tiếng sàn sạt của dây mây di chuyển trên mặt đất, Rawson vội vàng ôm lấy Lăng Vũ, đi về phía Hắc Long. “…… Đi!”



Hắc Long lập tức biến hình, mang hai người vào khoang điều khiển của mình, không tiếc tiêu hao một lượng lớn năng lượng dự trữ, dùng tốc độ nhanh nhất bay về sơn động!



Khoảnh khắc ngay khi cất cánh, Rawson nhìn lại bên ngoài cửa sổ —



Mấy cây dây leo bị chém đứt kia đang điên cuồng vũ động thân thể, vô số cây cối bên trong rừng rậm đột nhiên tung ra dây leo thô to, giương nanh múa vuốt quét về phía Hắc Long, phảng phất như tất cả hoa cỏ cây cối đều có ý thức, kịch liệt đung đưa khắp khu rừng…..



Nhớ tới một màn vừa rồi, lưng Rawson không khỏi rét run.



Nếu không phải quyết định thật nhanh lập tức mang theo Hắc Long rời đi, để dây mây giữ lại trong rừng rậm, hậu quả sẽ thật sự không thể tưởng tượng nổi!



Nhanh chóng trở về trong sơn động, Rawson ôm Lăng Vũ lên giường, để cậu tựa vào lòng mình.



Tựa hồ là vì hít thở được không khí trong lành, thần trí Lăng Vũ dần dần khôi phục tỉnh táo. Cậu ngẩng đầu nhìn Rawson, nhẹ giọng nói. “Là tôi quá sơ suất, còn tưởng bên trong rừng không có động vật, là đã an toàn rồi…. Không nghĩ tới thực vật trong rừng cư nhiên lại chủ động công kích chúng ta, có lẽ thực vật trên tinh cầu này đã phát sinh biến dị, có ý thức tự chủ, theo bản năng bài xích những vật từ bên ngoài đến?”



Cậu còn có tâm tình đi suy xét mấy cái vấn đề này…..



Rawson ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi. “Chân của em, không sao chứ?”



Ngón tay vừa đụng đến mắt cá chân của Lăng Vũ, Lăng Vũ lập tức đau đớn nhăn mi lại.



Rawson vội vàng dừng động tác, thật cẩn thận giúp cậu cởi giày, cuộn ống quần lên nhìn –



Chỉ thấy một đôi mắt cá chân của Lăng Vũ đã sớm bị gai dây leo đâm đến huyết nhục mơ hồ, làn da cơ hồ không có chỗ nào hoàn chỉnh….



Chỗ mắt cá chân còn đang không ngừng chảy xuống máu tươi, vệt máu chói mắt khiến trái tim Rawson co rút lại! Bởi vì cực độ phẫn nộ và đau lòng, trong mắt Rawson thậm chí còn hiện lên một tia đỏ sẫm như dã thú.



— Lăng Vũ của hắn, cư nhiên lại ở dưới tầm mắt hắn, bị thương nặng như vậy!



Hết chương 83.