Quân Giáo Sinh

Quân Giáo Sinh - Quyển 2 Chương 40: Thủ đô




Bác sĩ Fuente đưa cho Lâm Viễn thuốc không có nhãn hiệu, lại tình cờ được đựng trong lọ kẹo trong suốt, hơn nữa lúc trước chị của cậu ở nhà cũng thường xuyên làm loại kẹo này, vì thế Hobbit lầm tưởng đó là kẹo Lâm Diêu làm, muốn lấy đi ăn vụng, Lâm Viễn tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng dù sao Hobbit cũng không phải cố ý, cậu cũng không thể đi đánh nhau cùng một con sủng vật ngốc nghếch.



Nhìn bộ dáng Hobbit cúi thấp đầu rưng rưng nước mắt, Lâm Viễn ngược lại cảm thấy có chút lo lắng ——



Nó uống thuốc này có thể có tác dụng phụ gì không a? Người và động vật thể chất không giống nhau, thuốc cho người bị sủng vật ăn vào không biết sẽ sinh ra hậu quả gì…



Lâm Viễn càng nghĩ càng bất an, dứt khoát bế Hobbit lên, xoay người đi thẳng ra cửa.



Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài đổ mưa to, Lâm Viễn mua một cái ô lớn, ôm Hobbit trong ngực che chắn cẩn thận, đi một mạch ra khỏi cổng trường, đến một bệnh viện thú y ở đầu phố, đem Hobbit bỏ trên bàn, sốt ruột nói với bác sĩ: “Bác sĩ, nhờ ông kiểm tra cho nó một chút, nó không cẩn thận ăn phải thuốc của tôi, không biết có xảy ra vấn đề gì không?”



Bác sĩ rất bình tĩnh liếc nhìn thiếu niên trước mặt, mở miệng hỏi: “Sủng vật của cậu ăn thuốc gì?”



Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói: “Tôi cũng không biết thuốc kia tên là gì…”



Bác sĩ cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp nắm móng vuốt của Hobbit lên, lập tức rút một chút máu để người máy trợ lý bên cạnh xét nghiệm, rất nhanh, người máy liền đưa ra số liệu các hạng mục xét nghiệm, bác sĩ cẩn thận xem xét một lần, nói: “Yên tâm, không có vấn đề gì, chỉ cần không phải là thuốc độc, sủng vật ăn phải cũng không có ảnh hưởng lớn.”



Lâm Viễn thấy Hobbit không có gì bất thường, lúc này mới yên lòng lại, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn bác sĩ.”



Trên đường ôm Hobbit trở về, trời mưa ngày càng lớn, Lâm Viễn sợ nó bị lạnh, liền cởi nút áo khoác đem cả người nó ôm vào lòng, dùng quần áo cẩn thận bao lấy nó.



—— Hobbit nằm trong lòng chủ nhân ấm áp, càng cảm thấy khó chịu.



Mấy năm trước nếu không phải chủ nhân đem nó từ trạm không gian nhặt về, nó đã sớm chết rét.



Chủ nhân còn đối tốt với nó, mỗi ngày đều cho nó ăn ngon… Sau này lúc đến trường học, nó len lén trốn trong va li của chủ nhân, lúc chủ nhân phát hiện cũng không có tức giận, còn mạo hiểm mang theo nó đến trường.



Nhưng hôm nay, chủ nhân lại thực sự tức giận.



Bởi vì mình trong lúc vô tình đã gây ra đại họa.



Nó thực sự cho rằng thứ trong cái lọ trong suốt kia là kẹo Lâm Diệu tỷ tỷ làm, cho nên mới thèm thuồng muốn ăn trộm, hơn nữa lúc nó ăn, mùi vị trong miệng cũng đích thực là kẹo, rất ngọt ăn thật ngon, cho nên mới ăn rất nhiều.



Hoàn toàn không nghĩ tới thứ đó lại là loại thuốc vô cùng quan trọng với chủ nhân.



Nếu như biết đó là thuốc, đánh chết nó cũng sẽ không lấy ăn…



Hobbit càng nghĩ càng khổ sở, núp trong lòng Lâm Viễn nắm thật chặt áo của cậu, sợ cậu không cần mình nữa.



Lúc Lâm Viễn trở lại ký túc xá đã là một giờ rưỡi, thả cây dù cởi áo khoác xuống, lại phát hiện trên ngực cùng toàn bộ quần áo đều bị ướt một mảng, liền nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Hobbit núp ở trong ngực mình, rất đau lòng mà rơi nước mắt.



Từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra trong đôi mắt thật to, Lâm Viễn nhất thời ngây ngẩn cả người.



…Cậu lần đầu tiên nhìn thấy một sủng vật có thể khóc.



Lâm Viễn nhất thời mềm lòng, cơn giận ban đầu đã tiêu không ít.



Hobbit tuy rằng đáng bị đánh, nhưng dù sao nó cũng không cố ý, mình cũng có một phần trách nghiệm, nếu như sớm nói cho nó biết đó là thuốc, nó cũng sẽ không hiểu lầm đó là kẹo mà đi ăn vụng.



Lâm Viễn thấy nó vẫn khổ sở đến rơi nước mắt, đành phải mềm lòng nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai nó, thấp giọng nói: “Được rồi, tao cũng không trách mày….Ngoan, đi ngủ đi.”



Lâm Viễn ôm Hobbit đến bên giường lót cho nó một cái ổ nhỏ, mình cũng leo lên giường nằm xuống.



Tuy rằng thân thể không có gì bất thường, nhưng trong lòng Lâm Viễn vẫn rất bất an.



Trong khoảng thời gian này vẫn luôn uống thuốc đúng hạn, thân thể cũng không có bất cứ vấn đề gì, thể chất khác biệt theo như lời bác sĩ Fuente nói rốt cuộc là có ý gì? Có phải là không uống thuốc này sẽ sinh bệnh hay không? Mặc dù mình đối với y học không hiểu biết lắm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói có loại thể chất khác biệt nào mà mỗi ngày đều phải uống thuốc để khống chế bệnh a? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Hiện tại đã một rưỡi sáng, hơn nửa đêm cũng không nên đi quấy rầy bác sĩ Fuente….



Lâm Viễn nằm ở trên giường, lật qua lật lại, vẫn không buồn ngủ chút nào.



Hobbit cuộn mình ở trong ổ cũng hoàn toàn không ngủ được, trong lòng nó tràn đầy tự trách cùng khổ sở, nó đã gây họa, làm hại chủ nhân, đối với sủng vật mà nói đây chính là tội không thể tha thứ được. Chủ nhân mềm lòng không so đo với nó, nhưng Hobbit lại vô cùng chán ghét bản thân mình.



Nhưng mà, thuốc đã ăn hết rồi không có khả năng lại nhổ ra….



Nên làm thế nào mới tốt?



Chủ nhân ở trên giường trằn trọc rõ ràng là không có ngủ, cậu có phải là không thoải mái không? Có phải là bị bệnh hay không?



Hobbit rất sợ chủ nhân sẽ xảy ra chuyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không an lòng, rốt cuộc lấy hết dũng khí, len lén leo lên giường Lâm Viễn, nhẹ nhàng vươn móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay của cậu.



Lâm Viễn cảm nhận được móng vuốt xù lông trong lòng bàn tay, mở đèn, chỉ thấy Hobbit nước mắt lưng tròng, lông trên mặt đều bị nước mắt thấm ướt. Lâm Viễn cười sờ sờ lỗ tai của nó, “Được rồi, tao đã nói là không trách mày nữa, mày còn khóc.”



Hobbit lập tức liều mạng lắc đầu.



Lâm Viễn nghi ngờ lấy màn hình cảm ứng đưa cho nó, “Làm sao vậy?”



Hobbit lo lắng viết: “Chủ nhân cậu nhanh đi khám bác sĩ đi! Thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái hay không?”



Kỳ thực Lâm Viễn cũng có chút do dự không biết có nên đi bác sĩ hay không, nhưng cậu căn bản không cảm thấy thân thể có gì bất thường, thêm nữa hiện tại đã là một rưỡi sáng, hơn nửa đêm mà đi tìm bác sĩ, cũng không thể nói “Tôi không khó chịu chỗ nào, chỉ là đến kiểm tra một chút” đi? Như vậy chắc chắn sẽ bị bác sĩ đá văng ra ngoài….



Hobbit thấy chủ nhân do dự, lập tức đánh chữ nói: “Cậu không đi bác sĩ cũng được, vậy tìm Caesar giúp đỡ đi! Cậu ấy có cơ giáp, cơ giáp có thể giúp cậu kiểm tra máu, có vấn đề cũng có thể tra ra được!”



Lâm Viễn suy nghĩ một chút nói: “Đã trễ thế này, Caesar hẳn là đã ngủ đi?”



Hobbit vội vàng đánh chữ nói: :”Cậu ấy luôn ngủ rất muộn, tôi qua xem xem!”



Dứt lời liền nhanh như chớp chạy mất dạng.



Cũng may Caesar khi ngủ sẽ không khóa trái cửa, Hobbit trực tiếp dùng đầu đẩy cửa phòng ngủ của Caesar ra.



Caesar vừa cùng Vương huynh bàn bạc xong về địa điểm gặp mặt, đang định ngủ, liền thấy một vật thể tròn tròn lông trắng muốt đột nhiên đầy cửa phòng mình rồi vội vã chạy vào, trên mặt còn mang theo vệt nước mắt rõ ràng.



Caesar nghi hoặc ôm lấy nó, “Làm sao vậy? Ai bắt nạt mày?”



Hobbit lập tức giơ chân ôm lấy màn hình, cúi đầu viết: “Vương tử điện hạ, tôi làm sai chuyện, tôi lấy thuốc của chủ nhân, tưởng đó là kẹo nên đã ăn hết sạch…”



Phía sau còn thêm một loạt biểu tình khóc lớn. *:((((*



Caesar: “…”



Hobbit nước mắt lưng tròng mà viết: “Vạn nhất chủ nhân bị bệnh thì làm sao bây giờ?



Người mau đi xem cậu ấy một chút đi, tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện…”



——Thuốc? Lâm Viễn uống thuốc gì? Cậu ấy bị bệnh sao?



Caesar rất lo lắng, không chút do dự ôm lấy Hobbit, chạy thẳng đến phòng ngủ của Lâm Viễn.



Thời điểm đi đến phòng ngủ thì thấy Lâm Viễn tựa nửa người vào đầu giường, Caesar ôm Hobbit đặt sang bên cạnh, chầm chậm đi tới bên giường ngồi xuống cạnh Lâm Viễn, nhìn Lâm Viễn, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hobbit nói nó lấy thuốc của cậu ăn hết, cậu bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không?”



Lâm Viễn do dự một chút, mới nói: “Kỳ thực tôi cũng không biết đó là thuốc gì… Tôi khi còn bé đã bị bệnh nặng, là bác sĩ Fuente nhà bên cạnh đã cứu tôi. Bác sĩ Fuente nói thể chất của tôi tương đối đặc thù, hệ thống miễn dịch trời sinh có chút thiếu sót, mấy năm nay vẫn dùng thuốc để điều chỉnh lại.” Lâm Viễn dừng một lát, có chút lo lắng nói: “Tôi bình thường cũng không cảm thấy khó chịu, thế nhưng nếu không uống thuốc tim sẽ đập nhanh hơn, toàn thân phát nhiệt… Hobbit tưởng thuốc tôi mang theo là kẹo nên lấy ăn, tôi sợ lần này đi thủ đô sẽ xảy ra vấn đề.”



—— không uống thuốc thì tim đập nhanh hơn, toàn thân phát nhiệt? Đây là căn bệnh kỳ quái gì?



Caesar cho tới bây giờ vẫn chưa có nghe nói qua loại bệnh này, thấy Lâm Viễn mặt tái nhợt, Caesar nhịn không được một trận đau lòng, vội vàng nói: “Cậu đừng lo, hiện tại y học phát triển như thế, hầu hết các bệnh đều có thể trị hết. Tôi có một người quen làm tại bệnh viện trung ương của đế quốc ở thủ đô, đến lúc đó sẽ đưa cậu đi kiểm tra toàn diện một lần.” Caesar dừng một chút, “Bây giờ cậu có khó chịu ở đâu không?”



Lâm Viễn lắc lắc đầu, “Không có.”



Caesar trầm mặc một chút, mở miệng ra lệnh: “Bạch Vũ, đi ra xét nghiệm máu cho Lâm Viễn một chút.”




Bạch Vũ lập tức từ công tắc không gian đi ra, biến thành bộ dáng cơ giáp nhân hình màu trắng, hưng phấn mà từ trong mạch máu của Lâm Viễn lấy một chút máu tiến hành phân tích xét nghiệm, rất nhanh đem số liệu liệt kê ra, “Chủ nhân chủ nhân! Số liệu xét nghiệm đều bình thường, trong máu không phát hiện bất kỳ độc tố gì! Chức năng gan chức năng thận các tiêu chuẩn sinh hóa tất cả cũng không có vấn đề! Ta nhân tiện đo nhịp tim và tần số hô hấp của cậu ấy cũng không có vần đề gì cả! Lâm Viễn thật sự là một người cực kỳ khỏe mạnh! Các hạng mục số liệu đều vô cùng chuẩn!”



Lâm Viễn: “…”



Caesar bất đắc dĩ nói: “Được rồi ngươi có thể trở về.”



Đem Bạch Vũ dong dài thu vào công tắc không gian, Caesar cầm lấy vòng tay có công tắc không gian màu trắng thuần trên tay mình, đưa cho Lâm Viễn.



Lâm Viễn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.



Caesar thấp giọng nói: “Để Bạch Vũ đi cùng với cậu, như vậy, khi thân thể của cậu có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì nó đều có thể phát hiện ra trước. Bạch Vũ có thể tự động kiểm tra đo lường và phân tích thể trạng cùng các chức năng cơ thể của người mang nó.”



Lâm Viễn: “…”



Cơ giáp cấp C có được năng lực này không thể nghi ngờ là cơ giáp cao cấp nhất, một đài cơ giáp này giá phải trên năm mươi vạn tinh tệ. Cơ giáp trân quý như thế, Caesar lại có thể cứ thế trực tiếp giao ra, Lâm Viễn nhất thời không biết nên nói gì cho phải.



— đối với rất nhiều người mà nói, cơ giáp không chỉ là đồ vật của mình.



— nhất là loại cơ giáp theo chủ nhân nhiều năm như vậy, quả thực có thể xem chủ nhân như người bạn thân thiết nhất.



Caesar cư nhiên không chút do dự đem Bạch Vũ cho mình mượn, đáy lòng Lâm Viễn không nhịn được có chút cảm động.



Lâm Viễn trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Cậu giao cho tôi như vậy….Có được không?”



Tiểu Bạch Vũ bị chuyển giao nhưng ngược lại rất cao hứng, hét lên: “Lâm Viễn mau nhận lấy đi, ta sẽ hảo hảo chăm sóc cho ngươi!”



Caesar mỉm cười một chút, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Viễn, đem công tắc không gian của cơ giáp điều chỉnh độ rộng cho phù hợp, cẩn thận đeo lên cổ tay cậu, ôn nhu nói: “Cứ nhận lấy đi, có Bạch Vũ chăm sóc cậu, tôi mới có thể yên tâm hơn.”



Lâm Viễn: “…”



Thấy Lâm Viễn cúi thấp đầu có vẻ không biết làm sao, ánh mắt Caesar cũng không khỏi trở nên ôn nhu, “Đừng lo, sáng sớm ngày mai xuất phát đi thủ đô, sau khi đến đó tôi sẽ lập tức dẫn cậu tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Trình độ y học ở thủ đô rất cao, cho dù cậu thật sự có khuyết tật trong hệ thống miễn dịch, bác sĩ cũng có thể kê cho cậu loại thuốc tương ứng.”



Lâm Viễn nhìn công tắc thuần sắc trắng trên cổ tay mình, đáy lòng ấm áp, nhưng không biết nên nói gì cho phải.



Caesar tựa như an ủi vỗ vỗ vào tay cậu, “Được rồi, yên tâm ngủ một giấc đi, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm.”



Lâm Viễn trầm mặc một lát, đành gật đầu một cái nói: “Ừ.”



Caesar đứng lên, xoay người muốn đi, Lâm Viễn lại đột nhiên mở miệng nói: “Caesar, cám ơn cậu.”



Quay đầu, đối diện với ánh mắt chân thành của Lâm Viễn, Caesar trong lòng mềm nhũn, không nhịn được nghĩ — căn bản không cần phải cám ơn tôi, bảo vệ cậu, vốn chính là chuyện tôi muốn làm nhất.



***



Sau khi Caesar rời khỏi, Lâm Viễn sờ sờ công tắc không gian trên cổ tay, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.



Nói thật, vừa nãy cậu thực sự vô cùng lo lắng, sợ rằng thân thể mình xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến trận đấu. Nếu như là thi đấu cá nhân thì không sao, bản thân mình không thể lấy được phần thưởng cũng không có vấn đề gì cả, nhưng lần này là đại diện cho trường đi tham gia thi đấu đoàn thể, vạn nhất chỉ vì vấn đề của mình mà ảnh hưởng đến thành tích của trường, Lâm Viễn quả thực là không còn mặt mũi nào trở về gặp hiệu trưởng.



Thế nhưng, vài câu an ủi ngắn ngủi của Caesar, lại có thể kỳ diệu đem tất cả bất an dưới đáy lòng Lâm Viễn xua đi sạch sẽ.



Lâm Viễn quay đầu lại, nhìn Hobbit áy náy co lại vùi ở bên giường, nhịn không được chọc chọc hai cái lỗ tai to của nó, cười nói: “Được rồi, đừng tự trách nữa, chuyện lần này cũng không thể hoàn toàn trách mày, tao mà sớm nói rõ với mày đó là thuốc thì tốt rồi…Mày gọi Caesar đến, xem như lấy công chuộc tội đi. Tao không giận mày nữa, mày về sau nhớ đừng… ăn loạn gì nữa.”



…Chủ nhân đây là tha thứ cho ta?



Hobbit trông mong nhìn Lâm Viễn, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Lâm Viễn, lập tức vui vẻ ra sức gật đầu.



Lâm Viễn suy nghĩ một chút nói, “Tao cùng Caesar ngày mai sẽ xuất phát đến thiên hà Cepheus, lần này đi thi đấu không có biện pháp mang mày theo, hình như Snow phải ở lại làm thí nghiệm, tao sẽ đem mày giao cho Snow, mày nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy.”



Hobbit ngoan ngoãn gật đầu.




Lâm Viễn lúc này mới yên lòng, đem Hobbit thả lại trong ổ, bản thân cũng nằm lại lên giường bắt đầu ngủ.



Thật kỳ lạ, sau khi Caesar đến an ủi, Lâm Viễn vốn vẫn trằn trọc không ngủ được, cư nhiên lại an tâm ngủ thẳng đến hừng đông.



***



Bên trong phòng ngủ sát vách, Snow đang chuẩn bị xuất phát đi đến trạm không gian.



Mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, hình như là Caesar đang cùng Lâm Viễn nói gì đó.



— đã sắp hai giờ rồi, bọn họ tại sao còn chưa ngủ?



Nếu trong ký túc xá có người còn chưa ngủ, Snow cũng không thể mặc quần áo thế này trực tiếp ra khỏi cửa.



Hơi hơi nhíu mày, đem cửa phòng khóa trái, xoay người mở cửa sổ, từ trong tay áo lấy ra một sợi dây kim loại vô cùng mảnh, một đầu móc lên song cửa sổ, một đầu khác quấn thật chặt trên tay.



Snow thở sâu, nhảy lên một cái, trực tiếp xoay người nhảy ra ngoài!



Thân thể mềm dẻo nhanh chóng theo sợi dây kim loại trượt xuống, hai chân mang giày da khéo léo dùng lực đạp vài lần lên vách tường bên cạnh để giảm xóc, sau đó — vững vàng rơi xuống đất!



Snow ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ một chút, vung ngón tay, đem sợi dây kim loại thu vào trong tay áo, lúc này mới xoay người rời đi.



Trong đêm khuya mưa rơi nặng hạt, thiếu niên một thân hắc y dùng cái mũ lớn che khuất mái tóc màu bạch kim, mặt không chút thay đổi bước nhanh tới trạm không gian, bóng lưng lạnh lùng mau chóng biến mất trong màn đêm.



***



Buổi sáng hôm sau, Lâm Viễn, Caesar và Brian rời giường từ rất sớm.



Bởi vì sắp tới thiên hà Cepheus sẽ tổ chức buổi lễ kỷ niệm sáu trăm năm thành lập đế quốc, mỗi ngày chỉ có hai chuyến bay từ Phá Quân tinh đến thiên hà Cepheus bằng phi thuyền vũ trụ, chuyến thứ nhất xuất phát từ hai giờ rưỡi sáng, mười hai giờ rưỡi trưa đến nơi, còn có một chuyến là tám giờ sáng xuất phát, đến nơi lúc sáu giờ chiều. Khoảng cách từ Phá Quân tinh đến Cepheus, cần đi suốt mười mấy giờ đồng hồ.



Lâm Viễn cùng Caesar đi theo nhóm của trường, Brian tự mình đặt vé, ba người đều đi chuyến phi thuyền lúc tám giờ sáng.



Sau khi rời giường lúc sáu rưỡi, ba người lấy một ít đồ ăn sáng trong tủ lạnh, Lâm Viễn ôm Hobbit định giao nó cho Snow, Brian cũng muốn tạm biệt Snow, hai người cùng đi đến gõ cửa phòng, nhưng nửa ngày không có ai trả lời.



Lâm Viễn hỏi: “Hay Snow còn đang ngủ?”



Brian nói: “Thói quen sinh hoạt của cậu ấy đặc biệt quy củ, mỗi ngày đều rời giường rất sớm, hẳn là đã tình rồi?”



Nói xong liền nghi hoặc muốn đẩy cửa, lại phát hiện cửa bị khóa trái bên trong.



Lâm Viễn cười một cái nói: “Hôm nay được nghỉ, cậu ấy chắc là muốn ngủ thêm một lát, đừng quấy rầy cậu ấy.”



Brian suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, Snow mấy ngày nay phải làm thí nghiệm, chắc là cũng không có thời gian chăm sóc cho Hobbit, cậu cứ đưa Hobbit cho tôi, tôi sẽ mang nó đến thiên hà Cepheus, thuận tiện chăm sóc nó vài ngày.”



Hobbit lập tức liều mạng lắc đầu.



Đùa sao, trở lại thủ đô vạn nhất bị hoàng hậu Anna biết được, nó sẽ lại bị bắt đến phòng thí nghiệm lai giống…….



Lâm Viễn liếc mắt nhìn nó, không để ý đến động tác liều mạng lắc đầu của nó, trực tiếp giao vào tay Brian sau đó dựng hai cái tai to của nó lên, nói: “Mày mà quấy là tao không cần mày nữa.”



“…” Những lời này của Lâm Viễn quả nhiên rất có sức uy hiếp, Hobbit lập tức im lặng.



Brian cũng không biết Hobbit đã từng là sủng vật của hoàng hậu Anna, thấy nó ủy khuất cúi thấp đầu, nhịn không được cười nói: “Yên tâm, tao không có thói quen ngược đãi sủng vật, đến nhà tao chơi vài ngày, tao sẽ cho mày ăn ngon.”



Hobbit chán nản vùi trong lòng Brian không nói lời nào, trong lòng cầu nguyện nghìn vạn lần đừng bị hoàng hậu phát hiện được….



***




Tám giờ sáng, mọi người thuận lợi thông qua cửa khẩu kiểm tra, lên phi thuyền vũ trụ Trân Châu số hiệu 097.



Lâm Viễn, Caesar còn có hai vị học trưởng hệ điều khiển cơ giáp ở trong cùng một khoang thuyền, Lâm Viễn chủ động chào hỏi bọn họ, mọi người rất nhanh liền trở nên thân thiết, dọc đường đi trò chuyện không ngừng về đề tài điều khiển cơ giáp, thời gian bất tri bất giác đã đến xế chiều,



Sau khi tiến hành một lần chuyển tiếp không gian, phi thuyền vũ trụ rốt cục đã đến thủ đô của thiên hà Cepheus —— tinh cầu Rumsfeld.



Lâm VIễn lập tức hưng phấn mở cửa sổ mạn tàu bên trong khoang thuyền, đi đến bên cửa sổ nhìn quang cảnh bên ngoài.



Khác với tinh cầu Ryan lạnh giá và Phá quân tinh nóng bức, Rumsfeld là thủ đô của đế quốc, khí hậu ấm áp bốn mùa như xuân rất thích hợp cho con người sinh sống .



Từ trong vũ trụ xa xa nhìn lại, tinh cầu này giống như một quả cầu pha lê màu thủy lam phiếm một tầng ánh sáng trong suốt rực rỡ, xung quanh có mấy vệ tinh nhỏ màu trắng bạc quay quanh nó xoay tròn theo quy luật, những tinh vân màu trắng tinh vòng vòng bên dưới, cả tinh cầu chẳng khác nào như được bao phủ trong mây mù mông lung đẹp đẽ tựa như mộng cảnh.



Một trong những mục đích Lâm Viễn ghi danh vào trường quân sự lúc trước, là muốn tương lai có thể được phân cho một căn nhà ở thủ đô này, đưa mẹ và chị cùng tới đây ở. Giờ này, nhìn thủ đô ở ngay trước mắt, đáy lòng Lâm Viễn lại càng kích động không nói nên lời.



Sau khi đáp xuống trạm không gian ở Rumsfeld, Brian về nhà của mình, huấn luyện viên Knox dẫn Lâm Viễn, Caesar cùng với cả đội, mười tuyển thủ dự thi ngồi lên xe huyền phù hướng khách sạn tốt nhất chạy đi.



Dọc đường đi Lâm Viễn vẫn hiếu kì nhìn cảnh sắc bên ngoài, các loại xe huyền phù cao cấp di chuyển trên đường vận hành phân tầng trên không trung được sắp xếp rất có trình tự, các tòa nhà cao tầng bên cạnh các ngã tư đường cơ hồ nhìn không tới đỉnh, những ngọn đèn sặc sỡ đủ màu sắc bên đường, đem toàn bộ thế giới chiếu sáng như ban ngày. Lòng Lâm Viễn không nhịn được cảm thán —— thủ đô thực sự quá phồn hoa!



Xe huyền phù rất nhanh liền đến khách sạn.



Khách sạn Hoàng Gia là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở Rumsfeld, hiệp hội cơ giáp từ trước đến nay luôn chi tiêu rất hào phóng, học viên tham gia trận chung kết toàn quốc hàng năm đều được thống nhất sắp xếp ở nơi này, bởi vì nơi này là khách sạn gần nơi thi đấu nhất.



Các phòng trong khách sạn đều lơ lửng trên không, giống như cảnh trí bầu trời ở thời đại Trái Đất cổ xưa.



Sau khi làm thủ tục nhận phòng ở đại sảnh, sẽ có phi thuyền chuyên chở đưa khách và hành lý vào phòng trên không trung. Knox đặt năm phòng đôi, bố trí hai người một phòng, đem những người quen biết nhau sắp xếp cùng một chỗ, Lâm Viễn và Caesar tự nhiên được xếp ở cùng một phòng.



Thời điểm trở về phòng, Caesar đi đến trước mặt Knox nói: “Huấn luyện viên, đêm nay tôi muốn cùng Lâm Viễn đi ra ngoài găp một người bạn.”



Knox gật đầu, nghiêm túc nói: “Lâm Viễn lần đầu đến thủ đô, cậu dẫn cậu ấy đi phải chú ý an toàn, nhớ kỹ chín giờ sáng mai tập hợp.”



Caesar gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”



Hai người cùng nhau về phòng, đặt hành lý xuống, Lâm Viễn nhịn không được đi đến bên cửa sổ, nhìn người đi đường ở ngã tư bên dưới, hưng phấn mà nói: “Ở trên không trung cảm giác thật tốt.”



Loại khách sạn này lợi dụng lực hấp dẫn đem gian phòng cố định trên không trung, mặt trên trần nhà còn có một tầng cửa sổ trong suốt, sau khi mở nóc nhà ra, cách cửa sổ trong suốt này có thể trực tiếp thấy bầu trời đầy sao, có cảm giác đến rất gần với bầu trời. Lúc trời mưa, còn có thể thấy nước mưa từ nóc nhà chậm rãi lướt qua, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.



Đương nhiên, chi phí xây dựng dạng phòng lơ lửng ở khách sạn này cực kỳ cao, ở những tinh cầu xa xôi rất khó nhìn thấy, Lâm Viễn hiển nhiên cho tới bây giờ chưa từng trụ tại loại khách sạn này bao giờ, được ở trong căn phòng trên không trung, trong mắt cậu tràn đầy hưng phấn cùng hiếu kỳ.



Caesar đi tới bên cạnh cậu, mỉm cười nói: “Đi thay quần áo đi, anh tôi đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta cùng anh ấy gặp mặt trước, sau khi ăn tối xong thì đến bệnh viện kiểm tra thân thể cậu một chút.”



Lâm Viễn lập tức gật đầu, “Được.”



Lâm Viễn cầm quần áo xoay người đi vào phòng tắm thay, lúc đi ra cửa lại phát hiện Caesar cũng đang ở bên cạnh tủ quần áo thay quần áo.



—— nam sinh trước mắt có làn da màu mật ong khỏe mạnh, thân thể xích lõa cơ bắp rõ ràng, vai rộng chân dài, tỷ lệ vóc dáng gần như hoàn mỹ, bụng còn có sáu múi cơ xinh đẹp, dưới ánh sáng của ngọn đèn, ngay cả bắp thịt lực lưỡng trên tay cũng đều tràn đầy mỹ cảm.



Lâm Viễn sửng sốt một chút, vội vàng dời tầm mắt.



Đều là nam sinh, lại là bạn cùng phòng quen biết từ rất lâu, thấy đối phương thay quần áo vốn là rất bình thường, cũng không biết tại sao, trong nháy mắt kia, khi hương vị chất dẫn dụ Alpha nồng đậm mà cường thế trên người Caesar truyền đến từ trong không khí, Lâm Viễn đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, tim đập mất tốc độ, chỗ sâu nhất trong thân thể thậm chí còn có một loại ham muốn kỳ quái trào ra mãnh mẽ.



Caesar nhanh chóng thay xong quần áo, mỉm cười nói: “Xong chưa? Đi thôi.”



Dứt lời liền chủ động đi tới, ôm lấy bả vai Lâm Viễn muốn đưa cậu ra cửa. Nhưng không ngờ, Lâm Viễn đột nhiên bắt lấy cổ tay của Caesar, dùng sức hất ra!



….Trong không khí không hiểu sao lại tản ra một loại hương vị chất dẫn dụ Omega ngọt ngào.



Hô hấp Caesar cứng lại, quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Lâm Viễn có chút mất tự nhiên đỏ ửng, lông mi không ngừng run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.



Caesar cứng ngắc một chút, “Cậu làm sao vậy?”



Lâm Viễn gắt gao siết chặt nắm tay, thanh âm khẽ run rẩy nói: “Tôi….Tôi có chút không thoải mái….”



Cậu nói xong liền lập tức lui về sau mấy bước, muốn lui đến tận phòng tắm, tránh né phạm vi ảnh hưởng từ chất dẫn dụ của Caesar.



Nhưng mà, vừa lui hai bước, trong cơ thể lại đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ, cỗ nhiệt lưu kia truyền thẳng đến bộ vị mẫn cảm dưới hạ thân, đầu gối Lâm Viễn bỗng nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp té ngã xuống đất.



Caesar lập tức nhanh nhẹn tiến lên một bước, vươn cánh tay đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: “Cậu khó chịu ở đâu? Sao sắc mặt khó coi như vậy….”



Caesar nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trán Lâm Viễn, phát hiện nhiệt độ trên người cậu cao đến đáng sợ.



Lâm Viễn khó chịu muốn tránh đi tiếp xúc của Caesar, thế nhưng ở chỗ sâu nhất trong thân thể lại tựa hồ như đang có một đầu dã thú hung hăng gào thét, điên cuồng tìm mọi cách phá tan tầng giam cầm kia, Lâm Viễn bị nhiệt lưu trong cơ thể kích động làm cho toàn thân nhũn ra, đã không còn khí lực để nói, ngay cả cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu dần trở nên mơ hồ.



Thân thể càng ngày càng nóng, trong đầu cũng hỗn loạn.



Bị Caesar ôm vào trong ngực, Lâm Viễn toàn thân phát run, cơ hồ nói không ra lời.



Hương vị chất dẫn dụ Omega trong không khí càng ngày càng nồng đậm, Caesar rốt cục nhịn không được nữa, gọi: “Bạch Vũ!”



Bạch Vũ lập tức từ công tắc không gian đi ra, lắp bắp nói: “Chủ chủ chủ, chủ nhân! Ta ta ta phát hiện chất dẫn dụ Omega ở trong máu của cậu ấy, nồng độ chất dẫn dụ là 8.5mg/l, này nhất định là do đầu mối trí năng của ta có sai lầm, ta, ta đang xét nghiệm một lần nữa….”



Caesar cau mày nói: “Cho ta xem kết quả xét nghiệm nhanh lên!”



“Rõ rõ!” Bạch Vũ tăng nhanh tốc độ xét nghiệm, qua vài giây sau, lại khiếp sợ nói: “Vẫn vẫn còn 8.5mg/l! Tai sao có thể như vậy! Cậu ta không phải là Beta sao? Trong thân thể cậu ta tại sao có thể có chất dẫn dụ Omega aaaaaaa?”



Caesar kinh ngạc nhìn người trong ngực,



Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đỏ ửng, lông mi càng không ngừng rung động, thân thể dâng lên loại nhiệt độ cao bất thường….



— căn bản không phải bị bệnh!



— đây rõ ràng là dấu hiệu Omega phát tình!



Tâm tình Caesar nhất thời trở nên phức tạp.



Thì ra, mũi mình chưa từng có vấn đề!



Rất rõ ràng, Lâm Viễn là tiêm thuốc ức chế để che giấu thân phận Omega!



Lâm Viễn mơ mơ màng màng, cảm giác chính mình được Caesar ôm vào ngực, trong tầm nhìn mơ hồ là đôi mắt thâm thúy của Caesar, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của hắn, tâm tình tựa hồ mang theo một tia phúc tạp: “Lâm Viễn, cậu là một Omega?!”



Lâm Viễn trong đầu mơ mơ hồ hồ đã hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì.



Mùi vị dễ chịu trên người Caesar, làm cho Lâm Viễn xuất phát từ bản năng không nhịn được muốn đến gần, Lâm Viễn run rẩy vươn hai tay, nhẹ nhàng nắm lấy y phục trước ngực Caesar, “Caesar…… Tôi…….Tôi rất khó chịu…..”



Trong không khí mùi vị chất dẫn dụ Omega càng thêm nồng đậm!



Sắc mặt Caesar thay đổi một chút, thở sâu để mình tỉnh táo lại, trực tiếp ôm Lâm Viễn lên, hướng cơ giáp còn đang ngẩn người bên cạnh nói: “Bạch Vũ, lập tức tinh lọc không khí! Biến hình để chúng ta đi vào khoang điều khiển!”



Bạch Vũ phục hồi lại tinh thần, lập tức lọc không khí trong phòng, sau đó đưa hai người vào khoang điều khiển của mình.



Caesar bình tĩnh nói: “Quay về hoàng cung!”



“Vâng! Chủ nhân!”



Cơ giáp thuần sắc trắng nhảy lên, trực tiếp bay ra từ cửa sổ trên nóc nhà, đồng thời mở rộng đôi cánh khổng lồ, dùng tốc độ nhanh nhất hướng hoàng cung đế quốc Lacey bay đi!



Hết chương 40.