Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 953: Hội nghị Thường vụ Thành ủy (Hạ)
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Vương Thì Hằng không hề để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục bình tĩnh nói:
- Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự Lý Chí Kiên vì làm ô dù cho bọn lưu manh nên đã bị Công an hình sự thành phố tạm giam. Nhưng công tác ở Khu Hỏa Cự không thể vì vậy mà ngừng lại. Càng trong thời khắc mấu chốt thế này, công tác của Ủy ban Kỷ luật càng phải vững chắc mới làm nên chuyện. Căn cứ vào đề xuất của đồng chí Hà Khánh Cường, Ủy ban Kỷ luật thành phố, chấp thuận cho đồng chí Hồ Ngạn Bác, Chủ nhiệm Phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật 1 đồng thời đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự. Đồng chí Hà Khánh Cường, mời đồng chí giới thiệu sơ lược về đồng chí Hồ Ngạn Bác.
Công tác trấn áp của thành phố Cửu An lần này, chẳng những bắt được nhiều cán bộ tay trót nhúng chàm, làm ô dù cho bọn tội phạm, còn cán bộ trực tiếp tham gia băng đảng lưu manh cũng không phải là ít.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự Lý Chí Kiên chỉ là trong số đó mà thôi.
ánh mắt mọi người đều nhìn vào Hà Khánh Cường, cũng có vài người nhìn vào mặt Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Lưu Tuấn Phong, dường như muốn tìm được một ít manh mối nơi đó.
Có thể nói, lúc này điều chuyển cán bộ, Vương Thì Hằng chắc chắn muốn thình lình tập kích mọi người một trận. Trực tiếp thảo luận công việc vốn phải nói trên Hội nghị Bí thư chứ không phải là Hội nghị Thường vụ. Trước mắt, Thành ủy Cửu An vẫn có năm vị Chính phó Bí thư. Tân Minh Lượng, Lục Mặc chắc chắn sẽ không đồng ý với đề xuất của Vương Thì Hằng, Kiều Hiền Bình và Hà Khánh Cường thì lửng lơ. Nếu Vương Thì Hằng cứ theo lệ cũ của hội nghị Thường vụ, thì tám chín phần mười là tự rước lấy nhục. Đơn giản bỏ đi hội nghị Bí thư mà mở Hội nghị Thường vụ như vậy sao!
Nhưng dù cho Vương Thì Hằng tập kích thình lình như thế nào, việc điều chỉnh cán bộ cũng không thể qua khỏi vị Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Lưu Tuấn Phong này. Nhưng sắc mặt Lưu Tuấn Phong quá điềm tĩnh, khiến mọi người không moi được tin tức có ích gì.
Nói chung, trước đó, cán bộ lãnh đạo chủ yếu ở Cửu An đều là người của Tân Minh Lượng, dù lớn hay nhỏ, dù thân hay sơ cũng vậy. Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Lưu Tuấn Phong thì lại gần gũi với Vương Thì Hằng. Trước kia, lúc Vương Thì Hằng đảm nhiệm chức phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng ở Địa khu Cửu An thì Lưu Tuấn Phong là phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Địa ủy, có quan hệ tốt với Vương Thì Hằng. Từ sau khi Vương Thì Hằng ra làm Bí thư Thành ủy, hết lòng đề bạt Lưu Tuấn Phong với Tân Minh Lượng, Tân Minh Lượng cũng đồng ý để Lưu Tuấn Phong đảm nhiệm chức Trưởng Ban Tổ chức cán bộ. Đương nhiên, cần phải được sự chấp thuận của Tỉnh ủy, nhưng việc sắp xếp nhân sự ở Cửu An, lãnh đạo Tỉnh ủy thường tôn trọng ý kiến của Thiệu Lệnh Hồng.
Về phương diện này, Lưu Tuấn Phong được cho là thân tín của Vương Thì Hằng.
Bí thư Thành ủy đề bạt tay chân thân tín làm Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy cũng rất hợp tình hợp lý.
Hà Khánh Cường hắng giọng, cầm lấy tư liệu trước mặt, máy móc giới thiệu tình hình cơ bản của Hồ Ngạn Bác. Hà Khánh Cường đánh giá Hồ Ngạn Bác khá cao, nói đồng chí này là cán bộ từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương xuống, tuy tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh lý luận vô cùng vững chắc, tầm nhìn rất xa, năng lực công tác thực tế rất cao, đủ để đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự.
Tuy giọng điệu của Hà Khánh Cường hơi khô khan, không có cảm xúc, dường như những lời nói của ông ta không xuất phát từ nội tâm, nhưng không cần phải lo, điều chỉnh cán bộ không cần diễn trò, không cần tình cảm mãnh liệt, chỉ cần có quy trình phù hợp là được.
Nghe giới thiệu về Hồ Ngạn Bác xong, vài thành viên tham dự hội nghị không nén nổi phải nhìn qua Lưu Vĩ Hồng.
Xuất thân từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương, hai mươi sáu tuổi, người Bắc Kinh.
Hoàn cảnh của Hồ Ngạn Bác sao lại giống với Lưu Vĩ Hồng như vậy?
Không phải lại là một lũ con ông cháu cha chứ?
Thật đúng là có khả năng.
Ngày Hồ Ngạn Bác đến Cửu An, cũng chỉ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An mấy ngày. Hẳn là không trùng hợp đến như thế.
Phát hiện điều này, các cán bộ tham dự hội nghị đều đề cao cảnh giác. Thật sự là đám con ông cháu cha này không dễ chọc vào. Đừng thấy họ còn trẻ, cũng đã sành sỏi lắm rồi, rất khó đối phó.
- Đồng chí Tuấn Phong, anh nói ý kiến khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ các anh đi.
Hà Khánh Cường nói xong, Vương Thì Hằng nói với Lưu Tuấn Phong.
Quả nhiên Vương Thì Hằng vẫn chưa từng xem thường quy trình khảo sát cán bộ, có thể thấy được làm việc rất có nguyên tắc. nguồn
Lưu Tuấn Phong thông báo kết quả khảo sát cán bộ, so với đánh giá của Hà Khánh Cường còn hay hơn. Nghe qua, Hồ Ngạn Bác thật sự là một cán bộ tốt, trẻ tuổi, có bằng cấp, lại có kinh nghiệm, có quyết đoán. Nếu cán bộ tốt như vậy mà không dùng được thì thật không thể nói nổi.
- Các đồng chí có ý kiến gì thì phát biểu đi.
Vương Thì Hằng nói không vội vàng, không hấp tấp, đúng với dáng vẻ của nhân vật số một.
- Bí thư Vương, hiện giờ điều chuyển cán bộ có phải hơi không thích hợp không?
Vương Thì Hằng vừa dứt lời, Lục Mặc đã không khách khí lên tiếng. Có lẽ những người khác sẽ không mạnh dạn phản đối. Dù Vương Thì Hằng không còn ở vị trí Bí thư Thành ủy mấy ngày nữa, nhưng giờ anh ta vẫn là Bí thư Thành ủy, anh ta vẫn còn quyền điều chỉnh cán bộ. Các đồng chí khác, cũng không dễ dàng lên tiếng phát biểu. Tình hình còn chưa rõ mà. Lúc này Vương Thì Hằng mắc phải số con rệp, nhưng ai dám chắc một ngày kia, Vương Thì Hằng sẽ không quật khởi? Dù sao trên tỉnh cũng không có ý xử phạt Vương Thì Hằng. Chuyện quan trọng là người ta vẫn còn trẻ. Bốn mươi tuổi đã ở cấp giám đốc sở, chỉ cần được một vị lãnh đạo yêu quý, rất có khả năng lại đảm nhiệm chức vụ một lần nữa.
Vương Thì Hằng hé môi cười, hỏi ngược lại:
- Chủ tịch thành phố Lục, hiện tại điều chỉnh cán bộ sao lại không thích hợp? Chẳng lẽ công tác bình thường chúng ta không cần làm sao?
Lục Mặc khẽ cười lạnh, không nói gì thêm.
Y cũng biết, những câu nói vừa rồi của mình không được cân nhắc, vốn không nên nói ra trên hội nghị công khai. Lục Mặc sở dĩ nói thẳng vào vấn đề chỉ là nhắc nhở các ủy viên thường vụ, mọi người nên suy nghĩ. Vương Thì Hằng phải đi ngay, còn Lục Mặc tôi vẫn là Chủ tịch thành phố Cửu An. Mọi người ủng hộ việc điều chuyển cán bộ của anh ta, thì Lục Mặc tôi sẽ gây trở ngại. Đến khi Vương Thì Hằng rời khỏi Cửu An, xem các người đối mặt với Chủ tịch thành phố Lục tôi như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, đột nhiên nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Vương. Cho dù thế nào, công tác bình thường không thể tạm dừng. Hiện tại Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự không có người đứng đầu, hiển nhiên là không ổn. Ủy ban Kỷ luật là ngành vô cùng quan trọng, rắn không đầu là không được. Tôi cho rằng, để đồng chí Hồ Ngạn Bác đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự là rất thích hợp.
Sắc mặt Lục Mặc lập tức sa sầm, rất không hài lòng.
Lưu Vĩ Hồng lại đánh vào mặt y.
Lục Mặc muốn “uy hiếp” mọi người rằng phải biết nhìn xa. Lưu Vĩ Hồng liền nhảy ra nói với họ rằng không chỉ có Lục Mặc vẫn còn làm Chủ tịch thành phố, mà Lưu Vĩ Hồng hắn cũng còn ở lại Cửu An, tiếp tục cộng tác với mọi người. Mọi người sợ đắc tội với Lục Mặc, chẳng lẽ là xem Lưu Vĩ Hồng tôi như không khí hay sao?
Nói thật, lúc này, áp lực mà Chủ tịch thành phố Lục đè lên mọi người, còn lâu mới bằng Lưu Vĩ Hồng.
Phòng họp liền yên tĩnh trở lại.
Không tiện bày tỏ thái độ đâu!
Tân Minh Lượng đột nhiên lên tiếng:
- Bí thư Hiền Bình, ý kiến của anh thế nào?
Kiều Hiền Bình là phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, công tác cán bộ là do anh ta quản lý. Tân Minh Lượng hỏi ý kiến anh ta cũng rất hợp lý.
Trong lòng Kiều Hiền Bình cũng ngán rồi!
Lúc nào cũng vậy, Bí thư Tân ông yên tĩnh một chút không được sao, thế nào cũng ép tôi phải tỏ thái độ. ông cho là vẫn như trước đây, mọi người nhìn sắc mặt của ông mà làm việc sao?
Tất nhiên Kiều Hiền Bình cũng không nói ra, tránh cho Tân Minh Lượng bị sượng mặt, thản nhiên cười nói:
- Hệ thống Ủy ban Kỷ luật phá án độc lập, chỉ cần bí thư Hà Khánh Cường cho rằng điều chỉnh như thế là phù hợp, thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Trong thời điểm mấu chốt này, Kiều Hiền Bình muốn yên ổn, không muốn bị cuốn vào cơn lốc tranh đấu của bọn họ.
Các người muốn chuyển thì chuyển, đừng dụ dỗ tôi!
Sắc mặt Tân Minh Lượng cũng hơi trầm xuống, nhưng lập tức khôi phục như thường.
Trước khác, nay khác!
Rốt cuộc cũng tới lúc đồng chí Tân Minh Lượng nói chuyện mất linh trong hội nghị Thường vụ. Vốn cũng giống như Vương Thì Hằng, đây có thể là lần cuối cùng Tân Minh Lượng tham gia hội nghị Thường vụ Thành ủy Cửu An. Trước nay trọng lượng của Kiều Hiền Bình trong bộ máy Thành ủy cũng không nhẹ, giờ cũng không còn như xưa, làm Thiên lôi để Tân Minh Lượng sai đâu đánh đó. Lúc này cho Tân Minh Lượng va đầu vào sắt, tỏ chút bất mãn của mình, cũng không có gì quá đáng.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tân Minh Lượng ông không thể trở mình làm “đại lão gia” nữa rồi.
Lời nói của Kiều Hiền Bình lại thức tỉnh mọi người thêm. Sau đó các thường vụ Thành ủy cũng tỏ thái độ tôn trọng ý kiến của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Nếu Hà Khánh Cường cho rằng Hồ Ngạn Bác thích hợp, tất cả mọi người đều không phản đối.
Chương trình nghị sự về việc Hồ Ngạn Bác đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự từ đó được thông qua.
- Đồng chí Tuấn Phong.
Vương Thì Hằng nhìn Lưu Tuấn Phong nói.
Lưu Tuấn Phong gật đầu, mở kẹp tư liệu trước mặt, nói:
- Căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Vương, Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy còn khảo sát vài cán bộ khác, nay thông báo với mọi người tình hình khảo sát một chút.
Sắc mặt Tân Minh Lượng và Lục Mặc đen như đáy nồi.
Vốn cho rằng điều chỉnh cán bộ chỉ là một mình Hồ Ngạn Bác mà thôi, có lẽ Hồ Ngạn Bác cũng như Lưu Vĩ Hồng, là con ông cháu cha. Hơn nữa, điều chỉnh trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật, Tân Minh Lượng và Lục Mặc cũng chịu nhịn, không ngờ Vương Thì Hằng còn thay đổi nghiêm trọng hơn.
Quả nhiên, Lưu Tuấn Phong đọc một lúc năm sáu cái tên, đều ra đảm nhiệm các cương vị trọng yếu của các cơ quan trực thuộc thành phố và cả ở huyện. Mấy cán bộ được Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy nêu tên này, ngày thường đều qua lại mật thiết với Vương Thì Hằng, có thể nói là tâm phúc thân tín của Vương Thì Hằng. Xem ra Vương Thì Hằng đã hạ quyết tâm trước khi rời chức phải sắp xếp cho tay chân thân tín những chức vụ có lợi ích lớn, coi như là giúp đỡ lực lượng của mình một lần sau cùng.
Lưu Tuấn Phong báo cáo xong kết quả khảo sát cán bộ, Vương Thì Hằng lập tức tiếp lời, tán dương thêm năng lực công tác và hành vi cá nhân ngày thường của các cán bộ này, xem ra đã định cả rồi.
Lưu Vĩ Hồng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, vẫn thong thả như trước nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư Vương. Các cán bộ đó tài đức vẹn toàn, rất thích hợp để đảm nhiệm chức vụ mới.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu vừa rồi Lưu Vĩ Hồng ra sức ủng hộ Hồ Ngạn Bác, thì đơn giản là hai người có quan hệ là cùng đảng con ông cháu cha. Còn hiện giờ quan điểm của Lưu Vĩ Hồng đã rành rành không sai đi đâu được, chứng tỏ Vương Thì Hằng và Lưu Vĩ Hồng đã “kết minh”. Đây không phải là cho tay chân thân tín của Vương Thì Hằng được ích lợi, mà là gia tăng sức mạnh thành viên trong tổ chức Lưu Vĩ Hồng.