Quan Gia

Chương 941: Trên tỉnh định sắp xếp bộ máy Cửu An thế nào?




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 941: Trên tỉnh định sắp xếp bộ máy Cửu An thế nào?

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Chào Bí thư Lưu!

- Chào Bí thư Lưu…

Các lãnh đạo huyện Kim Trúc vừa vào cửa, trong nhà ăn nhỏ lập tức náo nhiệt khác thường, tiếng chào hỏi vang lên liên tục. Mọi người đều đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cúi đầu khom lưng chào hỏi hắn.

Có bảy tám vị lãnh đạo huyện vào đây, trong đó có vài vị là hơn năm mươi tuổi, còn một vị cũng còn trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, cúi đầu chào hỏi, không hề câu nệ.

Lưu Vĩ Hồng cũng không do dự, đứng dậy, mỉm cười, bắt tay các đồng chí lãnh đạo huyện Kim Trúc.

- Chào Bí thư Mạc!

Sau khi chào hỏi Lưu Vĩ Hồng xong, các lãnh đạo huyện lại chuyển sang Mạc Ngôn, cũng cúi đầu, hỏi thăm sức khỏe, trên mặt tươi cười không kém gì. Nhưng mọi người đều rất tự giác, chỉ hỏi thăm, không ai chúc mừng Mạc Ngôn. Mọi người cũng rất chú ý, Mạc Ngôn vừa ra tù, tạm thời chưa khôi phục chức vụ, tất nhiên sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Thường vụ Thành ủy, thật sự là thượng cấp của mọi người ở huyện Kim Trúc.

Tất cả mọi người đều thức thời, không cần thiết thì không được nói lung tung, chạm vào vết sẹo của Mạc Ngôn, chưa hiểu gì đã đắc tội với người ta rồi.

Mạc Ngôn cũng khá dè dặt, bắt tay chào hỏi mọi người. Thân phận thượng cấp dè dặt cũng phải. Dù bị giam trong nhà giam thứ năm mất bảy tháng, từ tận đáy lòng, Mạc Ngôn chưa bao giờ xem mình như một phạm nhân. Anh ta tin chắc rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, mình có thể giành lại sự trong sạch cho bản thân.

Triệu Lập Hân đã có chuẩn bị trước. Các lãnh đạo huyện Kim Trúc vừa đến, lập tức khai tiệc. Một lần nữa sắp xếp lại bàn ghế, mời Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Kim Trúc ngồi cùng bàn với Lưu Vĩ Hồng, còn chính anh ta thì chủ động ngồi với một vị phó giám đốc nhà giam, cùng các vị lãnh đạo khác của huyện Kim Trúc. Xem ra về mặt đối nhân xử thế, Triệu Lập Hân cũng rất cao tay.

(Chú thích: Mấy chương trước nhầm tên Triệu Lập Hân thành Triệu Lập Dân, giờ nhóm sửa lại, rất mong các bạn thông cảm)

Các lãnh đạo huyện Kim Trúc náo nhiệt một phen.

Ngoài ra, cuộc tụ hội hôm nay cũng thật kỳ lạ. Chẳng những có lãnh đạo các cấp của Đảng ủy chính quyền Cửu An, còn có các thẩm phán Tòa án nhân dân tỉnh, còn có mấy phạm nhân của nhà giam thứ năm, mọi người ngồi cùng một nhà, nâng ly vui vẻ.

Rược được rót ra, Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, đích thân kính rượu mọi người, ngay cả mấy phạm nhân trong đội giáo viên nhà giam cũng không ngoại lệ. Lưu Vĩ Hồng khuyến khích họ làm tốt công tác cải tạo, tranh thủ được ra tù sớm, làm một người mới có ích cho xã hội. Triệu Lập Hân bèn giới thiệu Lưu Vĩ Hồng. Cục trưởng Lưu uy danh hiển hách, ngay cả những phạm nhân trong vòng lao lý cũng đã nghe tới uy danh của hắn, nhưng không ngờ có một ngày có thể cùng ngồi uống rượu với Cục trưởng Lưu. Cuộc hạnh ngộ này quả như trong mộng. Mọi người cùng nâng ly lên, hết sức lo lắng, không ngừng cảm ơn Đảng, cảm ơn chính phủ, cảm ơn Cục trưởng Lưu đã quan tâm và khuyến khích.



Tiệc tùng một lúc cũng vui vẻ giải tán.

Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn từ biệt mấy người Triệu Lập Hân, chia nhau lên xe Blue Bird và Toyota trở về thành phố. Lãnh đạo huyện Kim Trúc và lãnh đạo nhà giam đều đứng ngay ngắn ở cửa, nhìn theo hai chiếc xe con cuốn bụi mà đi mới giải tán.

Lúc quay về, Mạc Sầu cũng không lên xe Toyota mà anh trai và chị dâu cô ngồi. Cô vẫn lên xe Blue Bird, ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng như trước, tiếp tục thảo luận vấn đề xây dựng xã hội pháp trị còn dở dang.

Xe chạy rất nhanh, hai chiếc xe con nôi đuôi nhau chạy vào khu biệt thự núi Ngưu Giác, dừng trước biệt thự số 9.

Biệt thự số 9 này vốn là nơi Mạc Ngôn ở. Sau khi Mạc Ngôn bị bắt, biệt thự số 9 vẫn bỏ không, chưa có người đến ở. Có lẽ người ta sợ xui xẻo, nhiều cán bộ lãnh đạo đều chú ý kiêng kị điều này.

Từ xe Toyota bước xuống, Mạc Ngôn và Thiên Vũ Mao đều sửng sốt.


Tuy Mạc Ngôn đã được giải án oan, được khôi phục tự do, nhưng chức vụ của anh ta vẫn chưa được chắc chắn. Nói cách khác, hiện giờ Mạc Ngôn chỉ là một người dân bình thường, cứ thế mà quay về ở biệt thự số 9 ở núi Ngưu Giác, dường như là không thích hợp.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, chỉ có Lưu Vĩ Hồng chào đón anh ta, các lãnh đạo khác trong thành phố không thấy lộ diện. Trong lòng Mạc Ngôn không thể kiên định như vậy được.

Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý đến chuyện này, cười nói:

- Mạc Ngôn, chị, về đến nhà còn không mời tôi vài nhà ngồi một chút sao?

Mạc Ngôn cũng có tính rất quyết đoán, hơi giật mình sửng sốt, lập tức mỉm cười, nói:

- Bí thư Lưu trách đúng lắm, mời!

Mạc Ngôn liền bước đi trước, Lưu Vĩ Hồng cũng bước theo, đi vào biệt thự số 9.

Biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, rất sáng sủa, không có một hạt bụi. Không hỏi cũng biết chắc chắn là do Lưu Vĩ Hồng sắp xếp. Trong khoảng thời gian này, ở thành phố đang rầm rộ triển khai công tác chấn chỉnh, Lưu Vĩ Hồng hẳn là bề bộn công việc, vẫn sắp xếp được cho Mạc Ngôn cẩn thận chu đáo như vậy. ân tình này quả thật nặng trĩu. Mạc Ngôn dù là một người đàn ông mình đồng da sắt cũng không nén nổi xúc động, quai hàm siết chặt, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Bí thư Lưu, cảm ơn anh.

Hôm nay là lần đầu tiên anh ta nói “cám ơn” với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Mạc Ngôn, đừng nói cám ơn nữa. Nói thật với anh, anh cũng đừng cho tôi là người tốt gì cả, tôi làm như vậy là cũng có suy tính riêng.


Mạc Ngôn chưa lên tiếng, Mạc Sầu đã cướp lời:

- ích kỷ và lười biếng chính là bản chất của Bí thư Lưu. Anh có thể nói thẳng là chân tiểu nhân chứ không phải ngụy quân tử.

Thiên Vũ Mao chấn động, vội trừng mắt liếc nhìn Mạc Sầu, có chút trách móc.

Lời nói này của Mạc Sầu cũng hơi quá đáng, nếu chẳng may khiến Lưu Vĩ Hồng tức giận, lại tự rước họa vào mình sao?

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha nói:

- Đúng vậy, thà làm chân tiểu nhân, không làm ngụy quân tử.

Mạc Ngôn cười nói:

- Bí thư Lưu, mời ngồi, mời ngồi.

Lưu Vĩ Hồng cũng không khiêm nhượng, ngồi xuống đi văng. Hắn ngồi cạnh Mạc Ngôn. Thiên Vũ Mao thì vội vàng châm trà cho hai người. Biệt thự số 9 vốn là nơi ở cũ của cô, cô rõ cách bày trí trong nhà như lòng bàn tay. Lúc Lưu Vĩ Hồng cho người quét tước dọn dẹp biệt thự số 9, nếu theo chân bọn họ thì đã lập tức có thể vào ở. Vì thế, nước uống hay vật dụng linh tinh hàng ngày đã được sắp xếp đầy đủ cả.

Lưu Vĩ Hồng rút một điếu thuốc đưa cho Mạc Ngôn, hắn cũng châm một điếu, rít hai hơi, mỉm cười hỏi:

- Mạc Ngôn, có phải nên mang đứa nhỏ trở về trước không?

Mạc Ngôn và Thiên Vũ Mao có một đứa con trai bảy tám tuổi. Sau khi Mạc Ngôn gặp chuyện không may, Thiên Vũ Mao chỉ lo khiếu kiện, thật sự không còn thời gian để chăm sóc con mình, đành phải gởi con về nhà cha Mạc Ngôn, để ông bà chăm sóc cho cháu. Hiện giờ Mạc Ngôn được ra tù, tất nhiên phải đón con về.


Cha mẹ Mạc Ngôn đều ở nông thôn. Điều kiện sống và điều kiện giáo dục ở nông thôn đương nhiên khó thể được như thành phố. Hơn nữa, Mạc Ngôn bị giam trong ngục bảy tháng, vì tránh làm con mình bị tổn thương, suốt thời gian ấy chưa từng gặp mặt, trong lòng biết bao thương nhớ.

Mạc Ngôn lắc đầu:

- Không cần gấp, để xác định được tình hình công tác trước đã rối nói.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Anh cũng đã về ở ngôi biệt thự này rồi mà.

Đôi mày của Mạc Ngôn khẽ nhướn lên, nhưng cũng không vội trả lời, chỉ nhìn Thiên Vũ Mao một cái. Thiên Vũ Mao là người thông minh thế nào, lập tức hiểu được hai người đã nói đến chuyện quan trọng, liền đứng dậy, nói với Mạc Sầu:


- Mạc Sầu, đi, theo chị xem nhà, xem còn thứ gì cần mua nữa không.

Thật ra Mạc Sầu không muốn đi tí nào. Cô muốn ngồi đây nghe Lưu Vĩ Hồng và Mạc Ngôn nói chuyện. Sau một thời gian tiếp xúc, Mạc Sầu nhận ra Lưu Vĩ Hồng khác xa các cán bộ bình thường. Lưu Vĩ Hồng không phải như các cán bộ trước kia cô từng gặp, toàn là quan liêu, suốt ngày rảnh rỗi luồn cúi nịnh nọt. Mỗi lần nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, Mạc Sầu đều tiếp thu thêm được nhiều tư tưởng và kiến thức mới.

Thật không biết hắn tuổi còn trẻ như thế, cùng lắm chỉ hơn cô vài tuổi, sao trong lòng lại chứa được nhiều thứ vậy. Chuyện này không liên quan gì đến chức vụ, tất nhiên càng không liên quan đến trình độ giáo dục, rất nhiều kiến thức và tình cảm, chỉ có thể có được từ kinh nghiệm cuộc sống mà thôi.

Tìm được trên một người tuổi còn trẻ loại cảm giác trầm ổn, thậm chí như đã trải qua nhiều thăng trầm này, khiến Mạc Sầu vô cùng say sưa.

Nhưng xem tư thế này, Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là có vài đề tài nhạy cảm trong quan trường muốn nói với Mạc Ngôn, Mạc Sầu cũng chỉ có thể đứng dậy đi theo Thiên Vũ Mao.

- Bí thư Lưu, trên tỉnh định điều chỉnh bộ máy ở Cửu An thế nào?

Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu vừa đi khỏi, Mạc Ngôn đã hỏi ngay. Lưu Vĩ Hồng vốn chỉ là Ủy viên Thường vụ Thành ủy Cửu An, Bí thư Đảng ủy Công an, trong bộ máy Thành ủy Cửu An cũng không được xếp hạng đầu, chuyện điều chỉnh bộ máy Cửu An, dường như không phải nói với Lưu Vĩ Hồng. Nhưng Mạc Ngôn lại không hề nghĩ như vậy. Có lẽ toàn thành phố Cửu An hiện nay, không có cán bộ thứ hai có thể hiểu được chiều hướng của lãnh đạo Tỉnh ủy như Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói:

- Hiện tại chưa kết thúc công tác trấn áp, ý kiến của lãnh đạo trên tỉnh cũng không thống nhất lắm.

Mạc Ngôn khẽ vuốt cằm.

Những lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng đã rõ ràng lắm rồi. Các lãnh đạo trên tỉnh phải chờ có kết quả công tác trấn áp mới có thể quyết định điều chỉnh được bộ máy Cửu An. Chuyện này có nghĩa gì? Bành Tông Minh và Điền Bảo Sơn chắc chắn là xong đời. Nếu chỉ cần bổ sung hai người vào chỗ trống mà họ để lại thì lãnh đạo trên tỉnh không cần phải thận trọng khác thường như thế. Chờ kết quả việc trấn áp ở Cửu An, chính là muốn chờ xem, trong bộ máy Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Cửu An, rốt cuộc còn có ai dính líu vào nữa. Nếu quá nhiều người ngã ngựa, thì vị trí Bí thư Thành ủy của Vương Thì Hằng khó thể giữ nổi.

Lâm Khải Hàng hao tổn sức lực nhiều như vậy, thi hành án tử đầu tiên ở Cửu An, nếu chỉ bắt hai người Bành Tông Minh và Điền Bảo Sơn như vậy, cũng không tránh khỏi như một trò đùa. Nguyện vọng của Lâm Khải Hàng muốn mượn việc này để khiêu khích thế lực bản địa trên toàn tỉnh Sở Nam sẽ thất bại.

Hai bộ máy ở thành phố Cửu An, nhất định phải có sóng gió.

Lưu Vĩ Hồng còn nói thêm:

- Người khác thế nào, tạm thời rất khó nói. Tôi đã báo cáo với Chủ tịch tỉnh Lý về tình hình của anh, hy vọng anh có thể tiếp tục ở lại Cửu An công tác. Công tác trấn áp cũng đã hoàn thành cơ bản giai đoạn đầu tiên. Chuyện phát triển Cửu An sau này mới là điều quan trọng thật sự. Cho người dân một hoàn cảnh xã hội an toàn là không đủ, chính phụ không thể đảo ngược được.

Mạc Ngôn gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.