Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 937: Chiến tranh nhân dân
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Thẩm Vân Thiên chạy trốn? Sao lại trốn được?
Hai hàng lông mày của Nghiêm Như Bồi nhíu chặt, truy hỏi.
Bùi Võ Quân đích thân trấn thủ Cửu An, dẫn theo ba vị phó chức của sở Công an, viện Kiểm sát và tòa án cao cấp của tỉnh đến làm trợ thủ, chia nhau chiếm giữ ba cơ quan Công an, kiểm sát và tòa án ở Cửu An, đảm nhiệm công tác chỉ huy thực tế.
Nhưng Cục Công an thành phố Cửu An do Lưu Vĩ Hồng làm Cục trưởng, đám người Tiết Bác Vũ và Hạ Hàn rất có năng lực, tương đối nắm cục Công an rất tốt, Nghiêm Như Bồi cũng không ôm đồm làm thay, cơ bản chỉ phối hợp trợ giúp một chút nhân sự ở tỉnh, phối hợp hành động cùng Cục Công an thành phố Cửu An, chỉ huy nhiệm vụ tiền tuyến, chỉ thông tin với Tiết Bác Vũ như trước. Giờ lại nghe nói không bắt được Thẩm Vân Thiên, Nghiêm Như Bồi rất quan tâm.
Tiếng tăm của Thẩm Vân Thiên trong xã hội đen Cửu An quá lớn, ngay cả Nghiêm Như Bồi cũng đã từng nghe đến tên của gã.
Tiết Bác Vũ nói:
- Bành Anh An đã gọi điện thoại cho vài tên trùm lưu manh, bảo chúng tụ họp ở khách sạn Ngân Yến, khi đám người này tới đã bị chúng ta bắt quả tang, nhưng Thẩm Vân Thiên lại không có mặt tại hiện trường. Hai ngày nay đã truy lùng ở những nơi gã có thể lẩn trốn nhưng vẫn không tìm được.
Hai hàng lông mày của Nghiêm Như Bồi càng nhíu chặt hơn, nhưng cũng không hỏi nữa.
Bành Anh An gọi điện thoại ấy tên trùm lưu manh, mấy tên đó đều đến, duy chỉ có người thân thiết nhất với Bành Anh An là Thẩm Vân Thiên lại không có mặt ở hiện trường, hơn nữa Thẩm Vân Thiên vẫn là chủ của khách sạn Ngân Yến, có phải tin tức đã bị lộ rồi không?
Nhưng Nghiêm Như Bồi lại không tiện hỏi. Chuyện này rất kiêng kị, nếu làm không tốt sẽ bị những người cùng đến Cửu An hiểu lầm ông ta không tin tưởng Cục Công an thành phố Cửu An.
Nghiêm Như Bồi không tiện hỏi, Tiết Bác Vũ tự nói trước:
- Chúng tôi cũng hoài nghi không biết có phải tin tức bị lộ không. Lúc Bành Anh An gọi điện thoại cho Thẩm Vân Thiên, đích thật là Thẩm Vân Thiên có nhận được. Chúng tôi sau đó đã nghiên cứu cuộc gọi của Bành Anh An với Thẩm Vân Thiên, quả là Bành Anh An không lộ bất cứ tin tức gì cho Thẩm Vân Thiên. Rốt cuộc vì sao Thẩm Vân Thiên lại không tham gia tụ tập ở khách sạn Ngân Yến, bây giờ còn chưa kết luận được.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Một khi Thẩm Vân Thiên bỏ trốn thì cũng không đáng lo nữa. Rời khỏi Cửu An, rời bỏ đám lưu manh của gã, một mình gã không gây nổi gió to. Truyền lại cho các đồng chí, không cần vì vậy mà ảnh hưởng đến sĩ khí, tiếp tục tác chiến, bắt giữ tất cả các tên tội phạm còn lại trong danh sách.
- Dạ!
Tiết Bác Vũ nghiêm người, cao giọng đáp.
Bùi Võ Quân lại nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Lòi Lưu Vĩ Hồng vừa nói ra cũng là lời ông ta muốn nói. Chiến dịch quy mô lớn như vậy, có một hai con cá lọt lưới cũng là bình thường. Cũng không hẳn là rò rỉ tin tức. Thẩm Vân Thiên làm đầu sỏ băng đảng lưu manh lớn, tính cảnh giác vốn rất cao, một khi cảm thấy không ổn thì khả năng chuồn êm là rất lớn. Nếu không có khả năng cảnh giác này, Thẩm Vân Thiên cũng khó thể trở thành “Nhất Ca” của xã hội đen Cửu An.
Chỉ quan tâm đến phương hướng lớn, giải quyết những mâu thuẫn chủ yếu, đúng là thể hiện được cái nhìn toàn cục của nhân vật số một, tinh hoa của Lưu Vĩ Hồng.
- Những tên tội phạm không bắt được thì tình hình thế nào?
Lưu Vĩ Hồng lại hỏi tiếp.
- Trước mắt, còn ba mươi bảy tên tội phạm trong danh sách chưa sa lưới. Theo chúng tôi biết, những người này đại đa số còn ở trong thành phố, chỉ có một số ít đã lọt được ra ngoài. Nhưng ba mươi mấy tên tội phạm này đều rất xảo quyệt, rất có khả năng đã chuẩn bị cả rồi, tạm thời ẩn nấp. Việc bắt giữ những tên này cần phải sắp xếp dần.
Tiết Bác Vũ báo cáo đơn giản.
Lưu Vĩ Hồng lại tiếp tục hỏi:
- Còn việc bắt giữ ở các huyện khác thì thế nào?
Cao trào trấn áp lần này được mở rộng toàn thành phố Cửu An. Ba khu năm huyện trực thuộc thành phố Cửu An, tình hình trị an cũng không lạc quan. Nhưng vì chỉ có mấy băng đảng lưu manh nhỏ quy mô thị trấn nên chênh lệch rất xa với thành phố Cửu An. Nhưng tính nguy hại cũng như thế, không thể xem thường.
Đồng thời với việc bắt giữ ở thành phố Cửu An, năm huyện phía dưới cũng tiến hành bắt giữ với quy mô lớn như vậy. Đương nhiên, huyện phải dựa vào lực lượng của chính mình, tỉnh và thành phố không giúp đỡ gì nhiều. Đám lưu manh ở thị trấn cơ bản là quy mô nhỏ nên nhân sự ở huyện có thể ứng phó được.
Tiết Bác Vũ đáp:
- Trên cơ bản thành tích cũng không tệ lắm, nhưng cũng có một ít cá lọt lưới. Tính theo tỉ lệ, cá lọt lưới ở huyện nhiều hơn. Chuẩn bị không đầy đủ, lực lượng dường như cũng không đủ.
Đây cũng là ăn ngay nói thật thôi.
Nghiêm Như Bồi nói chen vào:
- Đừng lo, lúc này không bắt được, lần tới lại tiếp tục bắt giữ. Quan trọng là phải hình thành một bầu không khí trấn áp nghiêm khắc, hạ bệ hoàn toàn, xóa sạch các băng đảng lưu manh. Như vừa rồi Bí thư Lưu có nói, số ít cá lọt lưới, không thể gây nên sóng to.
Nghiêm Như Bồi năm đó nghiêm khắc chấn chỉnh ở khu Giang Đông tỉnh Đại Ninh, một hơi quét sạch, hình thành không khí cao trào trấn áp không gián đoạn trong nhiều năm, rốt cuộc xoay chuyển được tình thế trị an ác liệt ở khu Giang Đông. Những lời này của ông ta có thể xem như là một tuyên bố.
Tiết Bác Vũ gật gật đầu, nói:
- Đúng là vậy. Sau khi quét sạch bọn lưu manh trong thành phố, bước tiếp theo là xóa sạch mấy băng nhỏ ở ngoại thành và các xã, thị trấn. Điều đó thì hơi khó khăn hơn một chút, vì rất phân tán, không tiện khống chế, cũng không tiện bắt giữ.
Trị an toàn thành phố Cửu An rất hỗn loạn, không chỉ biểu hiện ở bội thành, cũng không chỉ biểu hiện ở vài thị trấn ngoại ô hay ở các xã, thị trấn lớn. Mấy thứ này giống như dịch bệnh, lây lan rất nhanh. Thế cục hỗn loạn sẽ lan tràn với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng mọc lên như nấm.
Nếu đã quyết định phải chỉnh đốn hoàn toàn, thì cũng phải chỉnh đốn cả ở ngoại ô và nông thôn như thế, không thể bên nặng bên nhẹ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Lão Tiết, lối suy nghĩ ấy không thoáng lắm. Trong thành phố phải tập trung bắt giữ, còn đám cá nhỏ tép riu ấy có thể nghĩ cách khác.
Đầu óc Tiết Bác Vũ xoay chuyển cực nhanh, Lưu Vĩ Hồng chỉ mới nhắc nhở, lập tức hai mắt ông ngời sáng, hưng phấn nói:
- Bí thư, ý kiến của anh là cho chúng tự thú, có thể xử nhẹ hơn sao?
Chiêu này thật ra đã được rất nhiều cơ quan chính trị pháp luật sử dụng qua, cơ quan Ủy ban Kỷ luật cũng thường xuyên sử dụng. Tuyên bố thông cáo, quy định thời gian địa điểm, cho phần tử phạm tội đầu thú, căn cứ theo quy định của pháp luật, có thể xử phạt theo khung nhẹ nhất.
Bùi Võ Quân nói:
- Có thể thử biện pháp này một lần.
Bùi Võ Quân vốn là Bí thư Thành ủy tiền nhiệm, rất quan tâm đến việc sử dụng chính sách Đảng:
- Tên đầu sỏ thì phải xử nghiêm, còn tòng phạm thì bị lôi kéo cưỡng bức mà theo thôi.
Đám người Lưu Vĩ Hồng và Nghiêm Như Bồi cùng đồng ý.
- Lão Tiết, ngoại trừ ra thông báo, đốc thúc các phần tử phạm tội tự thú, ra quy án, cũng nên dùng tới vài động tác hỗ trợ. Lần này chúng ta phải thực hiện một cuộc chiến tranh nhân dân chân chính.
Một lúc sau, Lưu Vĩ Hồng kiên định nói.
- Xin Bí thư chỉ thị.
Tiết Bác Vũ vội vàng nói, trong giọng điệu pha lẫn một ít tò mò. Tuy Tiết Bác Vũ là công an kỳ cựu, về nghiệp vụ thì vượt xa Bí thư Lưu, người ngoài ngành khó thể sánh bằng, nhưng Tiết Bác Vũ rất muốn biết chiêu mới của Lưu Vĩ Hồng. Sự thật chứng minh, vị thượng cấp trẻ tuổi này, trong lúc mấu chốt, thường nghĩ ra được những ý tưởng kỳ diệu và thường là có được tác dụng rất lớn.
Lưu Vĩ Hồng cũng không vội mở miệng, cầm lấy bao thuốc lá trước mặt, kính cẩn đưa cho Bùi Võ Quân một điếu, lại đưa cả cho đám người Nghiêm Như Bồi và Tiết Bác Vũ. Mọi người đều châm thuốc, hít một hơi.
Trong gian phòng họp này, địa vị mọi người cách nhau khá xa. Bùi Võ Quân đường hoàng là một trong những vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, tiếng nói rất có trọng lượng. Tiết Bác Vũ chỉ là một phó Cục trưởng thành phố, cấp Cục trưởng, địa vị kém xa Bùi Võ Quân. Nhưng hiện giờ, dường như mọi người đều khá bình đẳng, không khách sáo với nhau lắm. Dù sao, chỉ trong phạm vi nhỏ, tính cách Bùi Võ Quân lại bình dị, gần gũi, không bày ra kiểu cách nhà quan, nên mọi người ở chung rất hòa hợp. Đối với đám người Nghiêm Như Bồi mà nói, được gần gũi với Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh trong thời gian dài như thế là một cơ hội có thể nói là tuyệt hảo. Bùi Võ Quân chắc chắn sẽ nhớ rõ bọn họ, trong tương lai, khi có thời cơ thích hợp, Bùi Võ Quân cũng sẽ vui lòng đề bạt.
Cơ hội như vậy chỉ có thể gặp được, không thể cầu mà có.
Lưu Vĩ Hồng làm như thế, cũng phải cố tạo ra một bầu không khí thoải mái. Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng là người, cũng sẽ bị những cảm giác vô hình lôi kéo, khiến ối quan hệ của họ gần gũi hơn.
- Lão Tiết, anh còn nhớ lần trước, lúc bắt Lý Gia Dĩnh không? Có quay phim rồi đó. Hiện giờ bộ phim này cơ bản đã hoàn tất, có thể chiếu được rồi. Đương nhiên, bọn họ có chế tác một ít, thêm thắt vài nội dung khác vào. Tôi đã gọi điện thoại cho tổ làm phim ở Bắc Kinh, bảo bọn họ lập tức mang phim tới đây, chúng ta chiếu công khai trên toàn thành phố. Cho tất cả cán bộ quần chúng đều xem được, hiểu được quyết tâm trừng trị tội phạm của chúng ta. Cho người dân thêm giận dữ, nâng cao không khí chỉnh đốn trong toàn dân. Một bộ phần quần chúng còn hoài nghi quyết tâm trừng trị chấn chỉnh của chúng ta, không dám tố cáo phần tử phạm tội, lo sợ sau này sẽ bị trả thù. Sau khi chiếu bộ phim quảng cáo này, hẳn là có thể giải trừ được nỗi băn khoăn của họ. Tác động đến toàn nhân dân, để họ giúp chúng ta tìm cá lọt lưới, so với việc chúng ta đi tìm từng nhà sẽ hiệu quả hơn nhiều. Đồng thời, đây cũng là một loại áp lực rất lớn đối với bọn tội phạm đang bỏ trốn.
Lưu Vĩ Hồng thở khói ra, thong thả nói.
Tiết Bác Vũ không khỏi vui mừng quá đỗi, kêu lên:
- Bí thư, biện pháp này quá tốt… Nếu như vậy, chúng ta đỡ phải mất sức hơn. Thật không nghĩ ra, trước đây rất lâu anh đã làm chuyện này, tôi còn cho rằng…
- Cho rằng cái gì? Anh cho rằng tôi muốn làm bộ phim này để khoe thành tích hả?
Lưu Vĩ Hồng trêu lại một câu. truyện copy từ
Tiết Bác Vũ liền cười ha ha, hơi ngượng ngùng một chút.
- Ngoài ra, chúng ta có thể in ra mấy mươi ngàn bộ bài có in hình những tên lọt lưới, cấp miễn phí cho người dân, khiến tất cả mọi người đều nhớ kỹ mặt của mấy tên này. Cứ như vậy, ít nhất trong phạm vi Cửu An của chúng ta, bọn chúng không thể nấp ở đâu được. Tôi tin rằng, chỉ cần chúng còn ở lại Cửu An, không được bao lâu, sẽ ngoan ngoãn đến Cục tự thú. Bọn chúng chạy không thoát đâu!