Quan Gia

Chương 866: Thần tiên giáng trần?




Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 866: Thần tiên giáng trần?

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Ra tay rồi, ra tay rồi…

- Ra tay thật sự, mang súng ra bắn chết tại chỗ!

- Đúng vậy, tên trùm lưu manh bên Lý Gia Lĩnh, gọi là Minh Ca gì đấy đã bị Cục trưởng Lưu một phát bắn chết rồi!

- Cục trưởng Lưu nổ súng?

- Còn không phải sao? Nói cho anh biết, giữa trưa hôm qua, tên Minh Ca đó tròn ba mươi tuổi, trong một khách sạn của Lý Gia Lĩnh, nghe nói Minh Ca đãi tiệc, mời một đám du thủ du thực thật đông đúc. Đang lúc uống rượu đã bị Cục trưởng Lưu dẫn theo hai ba trăm anh Công an bao vây. Minh Ca không phục còn dám nổ súng, kết quả là bị Cục trưởng Lưu bắn một phát, đầu nát như tương. Lúc ấy máu tuôn xối xả, óc não gì cũng trào ra hết…

Mấy người dân trong thành phố hoa tay múa chân, nước bọt văng tung tóe, rất hưng phấn như anh ta có mặt tại hiện trường.

- Thật sự như vậy sao? Lợi hại vậy sao?

- Đúng là lợi hại như vậy sao?

- Các anh không biết sao? Nghe nói Cục trưởng Lưu này trước kia là bộ đội, bộ đội đặc chủng, rất lợi hại, bắn súng tài ba, lại giỏi võ nghệ. Vương Phi, gã trùm lưu manh ở quảng trường Hồng Hà, nghe nói chính là kẻ giết người bên đường năm trước, là cháu trai của Bí thư Thành ủy, mấy hôm trước không biết phải trái, diễu võ dương oai trước mặt Cục trưởng Lưu, bị Cục trưởng Lưu đá bay đi, lúc đó gần tắt thở, giờ còn nằm cấp cứu ở bệnh viện.

- Sao, sao? Cháu trai của Bí thư Thành ủy mà Cục trưởng Lưu cũng dám đánh ư?

- Đương nhiên là dám đánh chứ! Ha hả, các anh không biết sao? Tôi nói các anh nghe, Cục trưởng Lưu là con của một vị đầu sỏ ở Trung ương, mấy lãnh đạo ở Cửu An này thì trong mắt người ta có đáng kể gì?

- Khó trách lại lợi hại như vậy. Vậy thì Cửu An chúng ta có hi vọng rồi. Hay, hay.

Người nghe liền lắc đầu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng thỏa mãn.



Càng đồn đại càng sai be bét!

Nhưng quần chúng không quan tâm đến lời đồn này là thực hay giả, cũng không cần biết cục trưởng Lưu là người hay thần, họ chỉ cần nghe để trút giận. Mấy năm gần đây mọi người bị đám lưu manh ức hiếp rất độc ác, có ai không tức giận trong lòng? Hiện giờ bỗng nhiên có một vị Cục trưởng Công an như thần tiên hạ phàm, chỉ cần đưa tay đã giải quyết mấy tên trùm lưu manh, sao tránh khỏi việc quần chúng nhân dân không nén nổi vui mừng, giải tỏa nỗi oán hận, hân hoan khôn xiết?

Cửu An thật sự rất cần một vị anh hùng thiên hạ vô địch như vậy!

Rõ ràng việc toàn thắng trong quán rượu, giết chết tại chỗ hai kẻ tình nghi có võ trang chống lại lệnh bắt giữ, bốn mươi bảy tên cốt cán nổi tiếng trong đám lưu manh còn lại đều sa lưới, không tên nào chạy trốn được. Ba gã cảnh sát Đan Thắng Anh, Lý Hải, Đào Văn Dân ở đây tạm thời bị cách chức để kiểm điểm.

Các chiến sĩ cảnh sát và Công an tham gia hành động lần này không một ai thương vong.

Lúc mấy tên lưu manh và Lý Minh bị áp giải khỏi tiệm rượu Minh Minh cùng với mấy kẻ tình nghi thì các xung quanh tiệm rượu đã tụ tập hơn hai trăm người dân nghe được tin tức đến xem náo nhiệt. Hiển nhiên các chiến sĩ cảnh sát công an và chiến sĩ công an võ trang hạng nặng súng vác vai, đạn lên nòng, uy phong lẫm lẫm. Còn đám lưu manh ngày thường diễu võ dương oai, ức hiếp hàng xóm láng giềng đều bị còng hai tay, ủ rũ dưới nòng súng đen ngòm của các chiến sĩ cảnh sát công an. Người dân vây quanh xe cảnh sát lập tức hoan hô và vỗ tay long trời lở đất.


Nghe nói tối hôm đó, một số quần chúng nhân dân ở Lý Gia lĩnh vẫn liên tục châm ngòi pháo, cứ cách hai ba giờ thì đốt một bánh, liên miên không dứt.

Ngày trước, thành phố Cửu An cũng thường xuyên làm công tác này nọ, khiến nhân dân trước thì vui mừng không ngừng sau lại dần dần thất vọng, rồi đến cuối cùng là tuyệt vọng, sớm trở nên mất cảm giác. Nhưng lần này, họ lại bị kích động.

Nguyên nhân là thi thể của Lý Minh và một tên trùm lưu manh khác máu me đầm đìa lại một lần nữa kích động bọn họ.

Hành quyết tại chỗ! nguồn

Cho dù là trước kia có nghiêm trị đến mấy thì cũng chưa hề phát sinh chuyện này. Lúc này có thể thấy được, Cục Công an lúc này quyết liệt hành động. Cục trưởng Cục Công an mới đến không định bỏ qua cho đám lưu manh đó.

Ai dám tiếp tục thì sẽ bị một phát bắn chết!

Tiếng súng chính nghĩa này khiến mọi người thấy rõ quyết tâm của vị Cục trưởng mới.

Liên tiếp hai đêm, đèn đuốc trong Cục Công an sáng trưng, các cảnh sát làm việc liên tục, tiến hành thẩm vấn nghiêm khắc đám lưu manh tình nghi đã bị bắt giữ.

Trong một phòng xa hoa của khách sạn Ngân Yến, không khí rất nặng nề.

Phòng riêng to như vậy, mỗi đêm thường vang tiếng đàn ca hát, ồn ào náo nhiệt, rất tưng bừng, giờ chỉ còn lại có hai người. Bành Anh An rầu rĩ ngồi hút thuốc trên cái đi văng xa hoa. Thẩm Thiên Vân cũng hút thuốc nhưng không ngồi xuống, đi qua đi lại trên tấm thảm đỏ trong phòng, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt lộ vẻ hung ác.

- Anh An, chuyện này không xong rồi…

Rất lâu sau, Thẩm Thiên Vân buồn rầu nói.


Bành Anh An liếc mắt nhìn gã, không hé răng.

Thẩm Thiên Vân bước chậm đến trước mặt Bành Anh An, nói:

- Lưu Vĩ Hồng đang chia ra để diệt. Trước hết, xóa sạch mấy băng nhỏ, sau khi hoàn thành việc chỉnh đốn trong Cục các người rồi, hoàn toàn nắm quyền to trong tay thì sẽ xuống tay với chúng ta.

Thẩm Thiên Vân từng tham gia quân ngũ, tự nhiên trong lúc nói chuyện thường dùng thuật ngữ quân sự.

Bình thường Bành Anh An thường vuốt đuôi theo lời nói của Thẩm Thiên Vân. Dù Bành Anh An là Chi đội trưởng chi đội trị an nhưng cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một tên công tử bột bị cha mẹ chiều chuộng quá sinh hư, trên người mặc trang phục cảnh sát, bên hông đeo súng, phần lớn chỉ là đạo cụ để gã đùa giỡn, tự cao tự đại. Bằng không, gã đường đường là con của Bí thư Đảng ủy Công an, Chi đội trưởng chi đội trị an Cục Công an thành phố cũng không cam tâm tình nguyện cúi đầu làm đàn em của một tên trùm lưu manh, luôn mồm gọi “anh Thiên, anh Thiên”.

Thẩm Vân Thiên so với gã còn có đầu óc hơn.

Nhưng lần này, ngoài dự đoán của mọi người, Bành Anh An lại phản bác lời nói của Thẩm Thiên Vân:

- Anh Thiên, em không thấy vậy.

- Sao lại không?

Thẩm Vân Thiên cũng không tức giận, ngược lại còn có hứng thú hỏi han.

Bành Anh An vốn ít khi động não, giờ bỗng nhiên phản bác, Thẩm Vân Thiên thật muốn biết gã có cao kiến gì. Người ta thường nói người khôn nghĩ nghìn điều cũng có điều sơ suất, còn người ngu nghìn điều dở cũng có một điều hay.

Với lại, xem ra Bành Anh An ngu ngốc này thật sự có chỗ được.


- Em cảm thấy, lần này Lưu Vĩ Hồng muốn hợp tác với chúng ta.

- Sao? Sao chú mày lại phán đoán như vậy? Bởi vì Lưu Vĩ Hồng cho chú mày tham gia hành động hôm qua hả?

Thẩm Vân Thiên liền nói, khóe miệng nhếch lên tỏ ý khinh thường. Thế mới nói, ngu đúng là ngu, không thể có chút địa vị mà thay đổi được. Lúc Thẩm Vân Thiên mới biết Bành Anh An, gã chỉ là một tên bình thường trong chi đội trị an, Bành Tông Minh cũng chưa phải là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm cục trưởng Công an mà mới là phó Cục trưởng Cục Công an mà thôi.

Lúc đó, Thẩm Vân Thiên tốn nhiều hơi sức kết giao với Bành Anh An, xem thằng nhóc mới vừa hai mươi tuổi như tổ tông nhà mình. Sự thật chứng minh, ánh mắt của Thẩm Vân Thiên rất độc đáo. Theo đường hoạn lộ của Bành Tông Minh tiến thẳng, giá trị của Bành Anh An trong Cục Công an thành phố cũng tăng cao, Thẩm Vân Thiên bèn trở thành đại ca hàng đầu của thành phố Cửu An.

Nhưng lúc đó, Bành Anh An rất đần độn, đến bây giờ vẫn đần độn, không hề tiến bộ.

Bành Anh An cũng không hề nhận thấy nét mặt của Thẩm Vân Thiên thay đổi. Làm anh em một nhà lâu như vậy, Bành Anh An cũng không chú ý đến chi tiết như vậy, nói:


- Đúng vậy. Lưu Vĩ Hồng muốn hợp tác với chúng ta, nhưng hắn vốn là người kiêu ngạo nên sẽ không công khai nói ra. Hơn nữa, đây là chuyện chính trị, anh không hiểu đâu. Mấy người làm chính trị như họ, cái gì cũng không nói rõ ràng, chỉ ám chỉ cho anh thôi. Anh nghĩ xem, nếu Lưu Vĩ Hồng muốn quét dọn em và cha em thì đã sớm điều em lên Sở Công an tỉnh để huấn luyện. Lúc này hành động lớn như vậy cũng để em tham gia. Mấy tín hiệu đó nếu chúng ta còn không hiểu thì không được rồi.

Thẩm Vân Thiên nghe Bành Anh An nói y “không hiểu chính trị” trong lòng rất tức giận. Nhưng cơn giận này chỉ thoáng qua, rất nhanh chóng bị lôi cuốn bởi những lời nói sau đó của Bành Anh An. Thẩm Vân Thiên cũng thừa nhận, tâm tư của những nhân vật lớn ở thành phố này, bản thân y cũng không tài nào hiểu hết. Dù sao, những lãnh đạo to như Kiều Hiền Bình, Bành Tông Minh, Thẩm Vân Thiên chưa từng thật sự kết giao với bọn họ.

Có lẽ, muốn làm nhân vật lớn trong chính trường, phải như lời Bành Anh An nói, biểu đạt ý tứ quanh co, tuyệt đối không nói rõ. Dường như nói rõ quá sẽ không còn ý nghĩa, có vẻ không có đẳng cấp.

Thẩm Vân Thiên chần chừ hỏi:

- Lưu Vĩ Hồng sao lại muốn hợp tác với mấy người?

- Ha ha…Anh Thiên, không phải tôi muốn đề cao người khác mà diệt uy phong của chính mình. Chúng ta không phải người họ thật sự muốn hợp tác. Người ta muốn hợp tác với cha tôi, còn có mấy người như Bí thư Tân, Bí thư Vương. Lưu Vĩ Hồng là ai chứ? Thường vụ Thành ủy! Trước kia ở thị xã Hạo Dương chỉ làm Bí thư Thị ủy, một lãnh đạo bé con. Người bình thường có thân phận như hắn đều muốn làm chính trị. Cục trưởng Công an này hắn không làm lâu đâu. Hắn hiện giờ luôn làm việc bên Thành ủy, không làm việc trong Cục. Muốn chỉnh đốn trị an xã hội đâu cần phải bắt hết mấy anh em mình. Chỉ cần giết vài đứa trong đám, sau đó rêu rao lên, xã hội yên ổn, chúng ta về sau cũng kiềm chế các anh em, không cần phải chém chém giết giết nữa, an tâm làm kinh doanh không phải hơn sao? Thế mới nói Lưu Vĩ Hồng sẽ không ra chiêu chết người, hắn muốn lưu lại ân tình cho cha em, còn có mấy người Bí thư Thành ủy Vương nữa, sau này hắn sẽ đứng vững ở Cửu An. Hắn với chúng ta không huyết hải thâm thù, thì sao lại nhất định muốn chúng ta phải chết? Đối với hắn có gì tốt chứ? Nếu anh không tin, cứ nhìn vụ án Vương Phi kia đi, chắc chắn sẽ không có việc gì, nhiều nhất là giam hai tháng sẽ thả thôi.

Thẩm Vân Thiên không nói, buồn bực suy nghĩ một lúc, chần chừ nói:

- Anh An, chú mày nghe ai nói đấy?

Đã lường trước đầu óc Bành Anh An như thế, chuyện suy nghĩ phức tạp như thế, nhất định gã không nghĩ nổi.

Bành Anh An cũng không giấu diếm, nói thẳng:

- Cha em nói. Ông ấy muốn em lúc này làm tốt công việc, phối hợp tốt với Lưu Vĩ Hồng.

Thẩm Vân Thiên lại châm một điếu thuốc, chậm rãi bước đi trong phòng, được một lúc thì quay lại nói với Bành Anh An:

- Anh An, chủ ý của em họ tôi, chú mày ghi nhớ đi, tôi muốn để cô ấy làm chút chuyện đứng đắn.

- Chuyện đứng đắn gì vậy?

Bành Anh An không hiểu gì cả.

Thẩm Vân Thiên nhếch miệng, lộ ra một tia cười đáng giá để nghiền ngẫm.