Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 859: Có người sợ hãi
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Sáng hôm sau, Lưu Vĩ Hồng đến Viện kiểm sát nhân dân thành phố Cửu An, thăm hỏi các đồng chí trong Viện kiểm sát. Đây cũng là việc cần phải làm. Bí thư Lưu cũng đã nhậm chức được một thời gian, đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy, chắc chắn phải đến các đơn vị như Viện Kiểm sát, Tòa án thành phố, Cục tư pháp, chi đội cảnh sát vũ trang…, không thì các đồng chí lại có ý kiến cho rằng Bí thư Lưu xem trọng bên này mà xem nhẹ bên kia, chỉ chú ý đến Cục Công an mà không quan tâm đến các đơn vị khác.
Đối với nhiều Bí thư Đảng ủy Công an, Cục trưởng Công an thành phố là một chức vụ nặng nề, không có “kiêm chức” này, Bí thư Đảng ủy Công an vẫn là một “bài vị” đầy phiêu lưu. Tuy Bí thư Đảng ủy Công an có quyền điều chỉnh cán bộ trong nội bộ hệ thống chính trị pháp luật nhưng không phải toàn bộ, còn phải phụ thuộc vào cán bộ của hệ thống quản lý chính trị pháp luật của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy. Trên thực tế, Viện Kiểm sát và toà án dân sự dễ được điều động, vì vấn đề hệ thống, trên cơ bản luôn là tiến hành điều chỉnh quản lý vuông góc. Nhất là Viện kiểm sát, quyền quản lý người và tài sản đều phụ thuộc vào viện kiểm sát cấp trên, tính độc lập rất mạnh. Đảng ủy địa phương cơ bản không quản đến, Bí thư Đảng ủy Công an càng khó nhúng tay vào. Nhưng trong mắt Lưu Vĩ Hồng, Thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an mới là thực chức, Cục trưởng Công an thành phố chỉ là kiêm chức. Đến nay, xem như thời gian Lưu Vĩ Hồng công tác trong ngành công an không dài lắm. Trị an thành phố Cửu An chuyển biến tốt từ lúc Lưu Vĩ Hồng nhậm chức Cục trưởng Công an.
Thế nên, dù Bành Tông Minh vẫn làm việc ở Cục Công an, Lưu Vĩ Hồng lại chủ yếu làm việc ở trụ sở Thành ủy. Lưu Vĩ Hồng tỏ rõ cho bên ngoài biết, hắn chính thức là lãnh đạo Thành ủy, không phải là lãnh đạo lệ thuộc người trong cục ủy.
Đến thị sát Viện Kiểm sát cũng để thể hiện ý này.
Viện Kiểm sát thành phố cũng tỏ vẻ lễ nghĩa chu đáo với việc thị sát của Bí thư Lưu.
Viện trưởng Viện kiểm sát Tăng Lập Tường tự mình dẫn đầu toàn thể thành viên Ủy ban kiểm sát của Viện kiểm sát, đến đông đủ chào đón Bí thư Lưu. Tăng Lập Tường hơn bốn mươi tuổi, tướng tá nhìn qua còn khá trẻ, thường xuyên tươi cười. Theo lệ thường, Lưu Vĩ Hồng nghe Viện Kiểm sát báo cáo, theo sau Tăng Lập Tường, thăm hỏi cán bộ ở các bộ phận của Viện Kiểm sát và các nhân viên trực tiếp.
Trong quá trình thị sát, Tăng Lập Tường và Lưu Vĩ Hồng trò chuyện rất vui vẻ, cười ha hả nói đùa với Bí thư Lưu, nói là Bí thư Lưu quan tâm đến Cục Công an như vậy, gia tăng một lúc hơn hai trăm cảnh sát có biên chế, ba mươi xe máy cảnh sát, có nên quan tâm một chút đến việc xây dựng Viện Kiểm sát không?
- Bí thư Lưu, tôi cũng không cần nhiều, anh chỉ cần cấp hai chiếc xe là được. Viện Kiểm sát của tôi khổ lắm, kinh phí phá án hàng tháng luôn căng thẳng, luôn vượt chi…
Tẳng Lập Tường nói nửa đùa nửa thật.
Đây cũng là “kỹ xảo” mà các cán bộ địa phương thường dùng, nhìn thấy lãnh đạo, không cần biết anh ta là ai, phải than khóc trước đã. Có không có gì cũng được, nói không chừng, có thể kiếm được chút đỉnh.
Hơn nữa, lần này Lưu Vĩ Hồng làm nhiều trò như vậy ở Cục Công an, gia tăng nhiều người vào biên chế và trang bị ô tô, các lãnh đạo Viện kiểm sát và Tòa án, thậm chí là Cục Tư pháp cũng đỏ mặt tía tai. Lưu Vĩ Hồng kiêm nhiệm Cục trưởng Cục Công an là thật, chỉnh đốn trị an xã hội, chủ lực nhờ vào Cục Công an cũng không giả. Nhưng dù sao, Cục Công an được phần đầu, thì viện kiểm sát và tòa án chúng tôi cũng phải có chút canh uống chứ. Dù sao, lúc chỉnh đốn trị an xã hội có rất nhiều vụ án cần Viện Kiểm sát khởi tố, tòa án phán quyết. Khối lượng công việc chắc chắn phải gia tăng một chút, không có chút ưu đãi nào, sao viện Kiểm sát và tòa án chúng tôi phải liều mạng cho Bí thư Lưu?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Kiểm sát trưởng Tăng, sở thích của anh nhỏ vậy sao? Không thành vấn đề, chiếc xe Blue Bird Nissan kia tôi sẽ tặng cho anh.
Tăng Lập Tường hoảng sợ nói:
- Bí thư Lưu, việc này tôi không dám đâu. Cho dù anh tặng cho tôi, tôi cũng không dám ngồi đâu.
Lưu Vĩ Hồng này thật đúng là quá keo kiệt, không cho thì thôi, sao lại xem thường tôi như vậy? Viện Kiểm sát dù nghèo cũng không cần phải đào tường nhà của lãnh đạo chứ? Không thể giải quyết kiểu này!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Kiểm sát trưởng Tăng, không dám giấu anh, qua thời gian này tôi còn định lên tỉnh một chuyến, tìm đến Bí thư Bùi Đảng ủy Công an, làm khó anh ta một trận, nói dù gì cũng phải cấp cho Viện Kiểm sát và Tòa án chúng ta lợi ích thực tế gì đó. Chỉnh đốn trị an Cửu An không thể chỉ dựa vào Công an thôi, mà phải nhờ vào tất cả các cơ quan chính trị pháp luật cùng đồng tâm hiệp lực. Kiểm sát trưởng Tăng, chuyện này không thể cẩu thả được đâu.
Cục Công an thành phố đã lập tức triển khai hành động quy mô nhỏ, tự nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng muốn lưu tâm đến Viện Kiểm sát và Tòa án.
Tăng Lập Tường lập tức nghiêm mặt nói:
- Xin Bí thư Lưu yên tâm, giữ gìn xã hội đoàn kết yên ổn, nghiêm khắc trừng trị phần tử phạm tội là chức trách cơ bản của Viện Kiểm sát chúng tôi. Viện Kiểm sát nhất định phối hợp hoàn toàn với hành động của Cục Công an, làm việc triệt để, rốt ráo.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Hắn đã dự đoán được Tăng Lập Tường sẽ tỏ thái độ như thế.
Thị sát xong Viện Kiểm sát, Lưu Vĩ Hồng trở về trụ sở Thành ủy làm việc. Hắn chưa vào đến văn phòng, phó Chánh văn phòng Phạm Băng Phượng đã tươi cười đi tới, bên cạnh còn có một cảnh sát trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.
- Bí thư Lưu, Cục trưởng Kỳ đã đợi rất lâu…
Phạm Băng Phượng chưa nói đã cười, cất tiếng.
- Bí thư Lưu, chào anh!
Người cảnh sát trung niên bên cạnh Phạm Băng Phượng vội tiến lên một bước, kính cẩn cúi chào Lưu Vĩ Hồng.
Vị cảnh sát trung niên này có quân hàm thanh tra cảnh sát bậc một. Lưu Vĩ Hồng cũng đã biết, đó chính là Kỳ Vinh Hoa, phó Chủ tịch khu Ngân Yến kiêm phân cục trưởng phân cục Công an khu Ngân Yến.
- Chào đồng chí Vinh Hoa!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười bước đến bắt tay Kỳ Vinh Hoa.
Phạm Băng Phượng liền hé miệng cười. Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức, trong cơ quan Đảng ủy Công an dần dần phát triển việc gọi nhau là đồng chí. Trước kia, lúc Bành Tông Minh đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an cũng không xưng hô như vậy, mọi người bình thường đều gọi Bành Tông Minh là sếp, việc gọi đồng chí này gần như tuyệt tích trong Đảng ủy Công an. Hiện tại nghe Lưu Vĩ Hồng mới hai mươi mấy tuổi cứ một mực gọi đồng chí, Phạm Băng Phượng cảm thấy rất thú vị. Tất nhiên cô không dám cười thành tiếng, chỉ dám cười một thoáng rồi thôi. Nếu Bí thư Lưu phát hiện Chủ nhiệm Phạm đang cười hắn thì sẽ thế nào? Phạm Băng Phượng không gánh nổi đâu!
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không để ý đến Phạm Băng Phượng đang cười trộm, mời Kỳ Vinh Hoa vào phòng mình an vị. Trình Viễn vội vàng rót trà cho hai người.
- Đồng chí Vinh Hoa, mời hút thuốc.
Lưu Vĩ Hồng lấy ra một bao thuốc, đưa cho Kỳ Vinh Hoa một điếu.
- Cám ơn Bí thư Lưu.
Kỳ Vinh Hoa vội vàng khom lưng, đưa hai tay nhận lấy, lại gấp rút móc ra một cái bật lửa, châm thuốc cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng rít hai ngụm thuốc, nói:
- Đồng chí Vinh Hoa, hôm nay đến đây có phải vì vụ án Vương Phi kia không?
Kỳ Vinh Hoa ngồi thẳng lại, trên mặt lộ ra vẻ khâm phục, đáp:
- Đúng vậy, Bí thư Lưu, đúng là vị vụ án của Vương Phi kia. Bí thư Lưu, tôi xin kiểm điểm với anh, đã không lưu tâm đến đội ngũ, nhất là ở quảng trường Hồng Hà, phản ứng quá chậm chạp.
Kỳ Vinh Hoa vừa nói vừa cẩn thận theo dõi nét mặt của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng vô cùng bất an.
Kỳ Vinh Hoa thật sự là một công an kỳ cựu, từ cơ sở đi lên, là thân tín của Bành Tông Minh. Bành Tông Minh trước kia ở Cục Công an, tác phong vô cùng hống hách, có thể xem là truyền nhân có y bát của Tân Minh Lượng, rất tham quyền lực. Chẳng những nắm trong tay Cục Công an thành phố, mà còn nhúng tay vào việc sắp xếp nhân sự của các phòng Công an của các khu, cục… Nhất là nhân vật số một của ba khu Hỏa Cự, Thanh Sơn và Ngân Yến, Bành Tông Minh chắc chắn không cho phép hoa rơi vào nhà người khác. Gã có chỗ dựa là Tân Minh Lượng, lãnh đạo của ba khu bên dưới cũng muốn giữ thể diện cho gã. Hơn nữa, dựa theo các quy định bằng văn kiện có liên quan, Cục trưởng Công an muốn bổ nhiệm hay miễn nhiệm cấp dưới đều phải trưng cầu ý kiến của cơ quan Công an cấp trên. Huống chi các phân cục trong nội thành và các huyện lỵ… cũng có điểm khác nhau. Phân cục Công an trong nội thành xem như được cơ cấu từ thành phố. Trên danh nghĩa, các phân cục Công an nội thành đều do Cục Công an thành phố trực tiếp quản lý, nhưng lại ủy thác cho người của khu cục quản lý. Đương nhiên, trò chơi chữ nghĩa, đôi khi không có gì nghiêm túc. Nhưng đến đúng thời điểm, nhất định phải nghiêm túc, phần lớn là dựa trên chứng cứ.
Vụ án ở quảng trường buôn bán Hồng Hà xảy ra tối hôm qua đã sớm trở thành tin tức sốt dẻo của Cửu An, truyền bá trong dân chúng với tốc độ kinh người. Trong thời gian ngắn, không cần nói thêm, khắp đường lớn ngõ nhỏ gì ở Cửu An ai ai cũng biết, ít nhất trong cơ quan Công an, phần lớn mọi người đã nghe nói qua.
Chuyện này quả thật có đầy đủ yếu tố của một “tin thời sự”. Riêng thân phận của người tham gia cũng đủ hấp dẫn người khác.
Cục trưởng Cục Công an mới nhậm chức bắt được cháu ruột của Bí thư Thành ủy đang bạo hành người khác ngoài đường, còn kết bè kết đảng với một đám lưu manh trong tay còn cầm súng kíp, khảm đao. Trường hợp ấy có nên nổi nóng không? Hơn nữa, tin đồn trước nay không tránh được trải qua “nghệ thuật gia công”, thêm mắm dặm muối. Theo tin đồn này, tám tên du côn võ trang hạng nặng bị Bí thư Lưu và lái xe của anh ta đánh ngã. Trong truyền thuyết này, Lưu Vĩ Hồng được hình dung như một cao thủ võ lâm, võ công thâm hậu, chỉ dùng tay không đã thành thạo đánh ngã tám tên lưu manh nằm dài trên mặt đất rên hừ hừ, rốt cuộc không đứng dậy nổi, hiện giờ còn nằm ở bệnh viện.
Người nói thì nước bọt văng tung tóe, dường như đích thân thấy được, còn người nghe thì trợn mắt há mồm, hoặc mặt mày hớn hở, nói “lợi hại” liên thanh. Vài người dân thành phố sau khi nghe được chuyện này, không khỏi cực kỳ phấn chấn, nảy sinh cảm giác sùng bái với Cục trưởng Công an mới nhậm chức.
Trị an xã hội Cửu An thật sự quá kém, thật sự rất cần một vị Cục trưởng Công an dũng mãnh như vậy để chỉnh đốn một phen. Trong một đêm, Cục trưởng Lưu anh dũng chiến đấu với kẻ bắt cóc to lớn, khiến vô số người dân thành phố cảm thấy như trong đêm đen thấy được ánh bình minh.
Đương nhiên, hôm nay Kỳ Vinh Hoa vội vàng xin gặp Bí thư Lưu không phải để kiểm chứng tin đồn kia. Kỳ Vinh Hoa cũng không ngu ngốc đến vậ đã biết vụ án ở quản trường Hồng Hà tối qua trong nội dung mời dự họp lâm thời của cuộc họp Đảng ủy mở rộng. Bí thư Lưu đã chỉ thị rõ ràng, phải nghiêm túc xử lý chuyện này. Quảng trường Hồng Hà đúng là địa phận quản lý của y, phải xử lý nghiêm túc chuyện này thì Kỳ Vinh Hoa đứng mũi chịu sào. Nếu không chủ động, chỉ sợ mũ quan khó bảo toàn.