Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 760: Nhị thiếu gia, có khí phách!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Thấy Lưu Vĩ Hồng không vội vàng xem tài liệu, Lý Hâm lại hỏi:
- Vừa rồi ở Quân doanh, Phương Đông Hoa nói những gì với cậu vậy?
Lưu Vĩ Hồng rất tùy ý đáp:
-Chủ yếu là hỏi chuyện của Hồ Ấu Thanh. Hỏi em có phải là tặng Hồ Ấu Thanh quà hay không? Còn hỏi đến vấn đề chuyện nam nữ ở câu lạc bộ Duy Đức nữa.
-Ừ, Hồ Ấu Thanh này không được. Tố chất tâm lý quá kém. Người của Ủy ban Kỷ luật tìm được lão ta, cũng chưa có hỏi gì, bản thân lão ta đã thú tội rồi.
Lý Hâm nói xong, lắc lắc đầu, vẻ mặt rất là khinh thường. Dường như đối với tình hình tiến triển của vụ án Hồ Ấu Thanh, y hiểu rất rõ. Điều này cũng là rất bình thường. Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm nói với y. Những việc cần chuẩn bị thì cần chuẩn bị trước. Cũng giống như các cơ quan khác vậy, thế lực của Phương Đông Hoa có mạnh đến thế nào thì Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không thể cứng như thép, nói chung là đều có khe hở.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Hồ Ấu Thanh trước kia rất là thuận buồm xuôi gió. Về cơ bản thì lão ta chưa từng trải qua khó khăn, năng lực chịu đựng tâm lý tự nhiên cũng yếu kém, Hơn nữa, con người này tính cách phách lối, lại không làm bất cứ hành động phòng bị nào. Sinh chuyện chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Lý Hâm lo lắng gật đầu đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới lấy những tài liệu đó từ cặp tài liệu ra. Những tài liệu này rất phức tạp nhưng đã được phân loại ra rồi. Ảnh và biên lai được phân rõ theo từng người.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi lật từng trang để nhìn. Lý Hâm liền ngồi bên cạnh hắn. Thỉnh thoảng còn đưa tay ra chỉ cho hắn một chút người trong bức hình tên là gì, thân phận ra sao.
Không nghi ngờ gì nữa, những người này đều mối quan hệ mật thiết với Phương Đông Hoa. Trong đó có một phần khá lớn là có liên quan đến bà Vương, vợ Phương Đông Hoa. Bà Vương tuy tuổi không còn trẻ nhưng xem ra vẫn rất thời thượng, nắm bắt sự vật mới rất nhanh, là một khách quen của câu lạc bộ Duy Đức.Với thân phận hiển hách như của bà ta, xung quanh xúm xít các cán bộ và các ông chủ lớn là chuyện đương nhiên, như sao vây quanh trăng vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Anh Lý, cái này chuẩn bị rất chu đáo.
Lý Hâm nói:
-Mình không hại người nhưng người khác có thể sẽ hại mình. Chuẩn bị chu đáo một chút thì hơn mà.
-Ha ha, người không lo xa thì ắt sầu gần. Chính là cái lý này.
Lưu Vĩ Hồng nói xong liền lôi ra một bản tài liệu của bà Vương, đặt bên cạnh. Các tài liệu khác thì không động đến, cho lại vào cặp tài liệu.
-Em thấy, tài liệu này đủ rồi. Những cái khác, tạm thời cứ để đấy, không nhất định đều đưa cho lão ta xem.
Lý Hâm cười gật đầu. Y cũng có ý như thế. Tư liệu trong tay Phương Đông Hoa có rất nhiều cái liên quan đến Lưu Vĩ Hồng. Hắn cũng đã ăn cơm với Hồ Ấu Thanh vài lần. Còn cái gọi là vấn đề tác phong nam nữ thì không thể gán lên cho Lưu Vĩ Hồng được. Đều là do câu lạc bộ Duy Đức gây nên. Còn về phần có sự hỗ trợ nhất định để đồng ý cho Lưu Vĩ Hồng vay hay không thì cũng khó mà nói. Anh có thể suy đoán như thế nhưng xử án thì phải có chứng cứ, chỉ dựa vào suy đoán thôi thì không thể định tội được.
Tài liệu mà Lưu Vĩ Hồng rút ra là đủ để uy hiếp Phương Đông Hoa rồi.
Lý Hâm nói:
-Lần này, Phương Đông Hoa không 'Hoàn thành nhiệm vụ", chuyện lão ta được điều lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chỉ sợ là không được thuận lợi như vậy đâu?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
-Điều này thì cũng chẳng có cách nào khác. Nếu chuyện gì cũng muốn làm như ý, chu toàn thì khó lắm.
-Vậy cậu tính, chuyện này nên làm thế nào đây? Cứ như vậy “thanh toán xong”?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu, nói:
- Cứ như vậy thanh toán xong thì chẳng phải là em sẽ thiệt lớn sao. Lần này, nếu làm không tốt thì Hạo Dương sẽ có kẻ tạo phản đấy.
Lý Hâm cười nói:
-Tạo phản thì cứ tạo phản đi. Cho bọn họ loạn lên cũng được. Như thế càng nhìn rõ hơn.
Lưu Vĩ Hồng ha ha cười.
Lý Hâm quả nhiên không hổ là tri kỷ của hắn. Có rất nhiều lúc, hai người ý tưởng hoàn toàn giống nhau. Mấy ngày nay Hạo Dương chắc chắn sẽ rất loạn. Những cán bộ mấy ngày trước kêu lên kêu xuống muốn dựa vào Chủ tịch thị xã Lưu chỉ sợ không chịu nổi một ngày đâu. Nói không chừng đang cố gắng tìm lối thoát, muốn thay đổi, tìm đến Bí thư Tống để nương tựa.
Chẳng có cách nào, chốn quan trường là hiện thực như vậy đấy. Trước mắt thấy Lưu Vĩ Hồng bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời uống trà. Cái cây đại thụ này đã ngã rồi, lúc này không dựa vào Tống Hiểu Vệ thì còn lúc nào nữa?
Chẳng lẽ chờ Tống Hiểu Vệ dang tay thu nhận bọn họ sao? xem tại
Lưu Vĩ Hồng vừa lúc có thể lợi dụng cơ hội này để quan sát một chút xem xem ai mới thực sự là cấp dưới đáng tin cậy của mình. Nói thật, trong sâu thẳm nội tâm Lưu Vĩ Hồng không hề thích thủ đoạn âm mưu tranh giành, nhưng trong hoàn cảnh thế này, tình hình đất nước như vậy, bản thân làm việc trong chốn quan trường thì không thể không tính kế. Người ta còn tính kế nhiều hơn. Những người chân chính thuần khiết trong chốn quan trường sẽ chỉ bị người ta ăn hiếp đến không còn gì mà thôi.
Chỉ có bảo vệ tốt được chính mình thì mới có thể tiếp tục có cơ hội làm chủ. Nếu như bị người ta nuốt rồi thì mọi sự đều đánh dấu chấm hết. Dù trong bụng có một bồ kinh luân chí khí báo đền đất nước thì cũng chẳng có đất mà dụng võ.
-Đi thôi, anh Lý. Chúng ta cùng đi tắm hơi thư giãn chút đi.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vỗ đùi, đứng dậy, cười nói.
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Cậu thực sự rất thoải mái.
-Ha ha, ngồi xe cả buổi chiều rồi, lại còn bị người ta nhốt trong phòng tối hai tiếng đồng hồ. Xương cốt toàn thân nhức mỏi rã rời. Lưu thông huyết mạch một chút thì tối mới ngủ ngon được.
Hai người cười nói, đi ra cửa. Biệt thự nhỏ mà Lưu Vĩ Hồng ở cách câu lạc bộ số 1 không xa nên không đi xe nữa mà đi bộ sang. Cảnh dòng Sở Giang về đêm đẹp mê lòng người.
Đi đến câu lạc bộ số 1, người ra người vào, khách không hề ít.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Kinh doanh có vẻ rất là phất.
Lý Hâm đáp:
- Hai ngày sau khi Hồ Ấu Thanh xảy ra chuyện, kinh doanh kém đi một chút nhưng lại rất nhanh khôi phục lại như ban đầu rồi.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu. Đây cũng là hiện tượng bình thường trong nước. Mấu chốt nằm ở vấn đề “phí tổn phạm tội”. Phí tổn phạm tội của các quan viên trong nước thực sự rất thấp. Nói như thế, tình hình các quan viên sa đọa bị trừng trị cũng giống như thị trường chứng khoán hiện tại vậy. Thị trường chứng khoán trong nước những năm 92, 93 về cơ bản là vào một phát lên một phát, vào mười thì cơ bản chín cái ăn tiền, mà ăn được không hề ít. Chỉ có một số ít những tên quá đen đủi thì mới lỗ thôi. Cái nghề làm quan này cũng vậy thôi. Đại đa số những người làm quan đều có thể kiếm được đầy tiền, tiền tiêu không hết. Những kẻ thực sự bị lôi ra pháp luật thì chỉ chiếm số ít. Lợi ích lớn còn hơn cả buôn lậu thuốc phiện. Thế nên chả trách bao nhiêu người lao tâm khổ tứ lao vào.
Chuyện tốt như vậy, ai mà không muốn chứ?
Đừng nói là bắt được một mình Hồ Ấu Thanh, cho dù có bắt được một trăm Hồ Ấu Thanh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của câu lạc bộ Duy Đức.
Mới nghĩ đến đây, tâm trạng của Lưu Vĩ Hồng liền có chút u ám.
Nghiêm trị phân minh, cho dân giàu nước mạnh thật là nói thì dễ mà làm thì khó.
Lý Hâm là tri kỷ của hắn nên rất hiểu hắn ta đang nghĩ cái gì. Y nhẹ nhàng đập vào vai hắn rồi thở dài nói:
-Vĩ Hồng, sức người có hạn, một đêm thì không thể biến thành một thế giới đại đồng được. Cậu cứ làm hết tâm hết sức, không hổ thẹn với mình là được rồi.
Lưu Vĩ Hồng im lặng cúi đầu, có chút như rã rời.
Sau khi tắm hơi xong, Lý Hâm lại đưa Lưu Vĩ Hồng về biệt thự rồi tươi cười cáo từ.
Lưu Vĩ Hồng trong khoảng thời gian ngắn không thấy buồn ngủ nên hắn nằm trên ghế sofa, bật tivi lên xem. Lần này đến Đại Ninh, đi vội quá, Lưu Vĩ Hồng không kịp mang theo cuốn sách yêu thích của mình, chỉ có thể xem tivi được thôi. Trước mắt hắn cũng không có tâm trạng “quấy rầy” Chu Ngọc Hà.
Vừa mới xem tivi chưa được hai phút thì máy nhắn tin reo lên, Lưu Vĩ Hồng cầm lên xem. Đôi lông mày nhíu lên, là số từ Bắc Kinh gọi đến, nhưng là số lạ.
Các anh em Hồ Ngạn Bác, Trình Huy, Cao Thăng, Trình Sơn đều dùng điện thoại di động. Nhưng số điện thoại thì hắn rất nhớ. Số điện thoại này không phải là của bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng không nghĩ nhiều, lập tức cầm lấy điện thoại gọi lại.
-Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng. Xin hỏi là ai vậy ạ?
-Ha ha, cảm ơn trời đất. Cậu còn có thể gọi điện thoại đấy. Tôi tưởng cậu bị nhốt rồi cơ.
Bên kia là tiếng của Trịnh đại tiểu thư Trịnh Hiểu Yến với cái chất giọng hơi khàn khàn đặc biệt.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngồi thẳng người lên, hỏi:
-Chị làm sao biết tôi bị giam?
-Á, cậu thật sự bị giam sao? Giam ở đâu đấy? Vậy thì ngày mai tôi sang thăm cậu nha.
Trịnh Đại tiểu thư lập tức liền ồn ào.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ, Trịnh đại tiểu thư đúng là bạn chí cốt.
-Vừa mới giam hai tiếng đồng hồ, bây giờ được thả ra rồi.
Trịnh Hiểu Yến liền nói:
- Nhị thiếu gia à, cậu lần này thực sự phải chú ý rồi. Tôi nghe nói có người muốn chơi cậu. Ha ha, người ta rất nhớ cậu đấy...
Lưu Vĩ Hồng rất bình tĩnh hỏi:
- Linh Linh, chị nghe ai nói?
Nếu Trịnh đại tiểu thư đã là bạn chí cốt thì tự nhiên Lưu Nhị Ca cũng không thể gọi người ta là “Chủ nhiệm Trịnh” được. Như thế cũng không hay.
-Cái này thì cậu không cần quan tâm. Tóm lại, cậu phải cẩn thận. Trưởng chi nhánh Ngân hàng công thương ở tỉnh của cậu có phải là có chuyện gì xảy ra đúng không? Nghe nói, cậu có vay mấy chục triệu từ ngân hàng Công thương tỉnh. Có người muốn lấy đó làm bằng chứng, chụp tội danh đút lót cho cậu.
Trịnh Hiểu Yến nói, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.
Trịnh Đại tiểu thư không hổ là chị cả của hội ở Bắc Kinh. Qủa nhiên là tin tức tinh thông. Chuyện như vậy cũng thám thính được. Cô ta còn vội vã gọi điện ngay cho Lưu Vĩ Hồng, thực sự là vô cùng trượng nghĩa.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Quả thật là có người muốn lấy đó làm chứng cứ. Tôi bây giờ đã đến Đại Ninh, tôi bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa đến đây để hỗ trợ điều tra.
-Vậy phải làm sao bây giờ? Có cần giúp gì không? Nhị thiếu gia, tôi nói rồi, đừng khách khí với tôi. Việc gì tôi giúp được thì cứ nói nha.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Linh Linh, cảm ơn chị. Tạm thời thì vẫn chưa cần. Người ta đã muốn chơi thì cứ chơi chút đã.
Trịnh Hiểu Yến liền cười rộ lên, nói:
-Nhị thiếu gia, có khí phách, rất có bản lĩnh đàn ông. Theo tôi thì cũng đừng kiếm thêm chuyện làm gì. Yên tĩnh một chút không được sao? Mọi người cứ sống yên ổn đi không được sao? Tôi thực sự không hiểu nổi. Chuyện xưa năm cũ làm sao lại cứ phải canh cánh trong lòng làm gì?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói :
- Chị cho rằng ai cũng giống như chị Linh Linh sao? Có phải ai cũng dứt khoát được như chị đâu chứ?
-Á, Nhị thiếu gia, cậu đừng khen tôi. Tôi không rộng rãi thế đâu. Tôi là thù dai lắm đấy. Nhưng tôi là phụ nữ, nhỏ nhen chút cũng không phạm pháp đúng không?
Lưu Vĩ Hồng cười, tâm trạng bỗng dưng tốt trở lại.