Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 721: Người phụ nữ mạnh nhất Thị xã Hạo Dương
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Khu thương mại Hoa Nguyên.
Đám người Chủ tịch thị xã, Phó chủ tịch thị xã, ủy viên thường vụ Thị ủy Phiền Quốc Sinh, Tổng giám đốc khu thương mại Hoa Nguyên Trương Quốc Khánh, Chủ nhiệm hiệp hội khối văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã Chương Dịch, phó chủ nhiệm Cao Thần đang thị sát công trường xây dựng công trình giai đoạn thứ nhất.
Tốc độ xây dựng phần chính Khu thương mại Hoa Nguyên cực nhanh. Tháng tư bắt đầu khởi công, trước mắt công trình chính đã hoàn công, hiện nay đang tiến hành những trang trí cần thiết.
Trên thực tế, khu thương mại Hoa Nguyên định vào tết Nguyên Đán năm 1993 chính thức đi vào hoạt động buôn bán.
Tốc độ phi thường này e rằng chỉ có ở Giang Khẩu mới có thể nhanh như thế. Về điểm này, Ủy ban nhân dân thị xã và bên đầu tư khu thương mại Hoa Nguyên hoàn toàn nhất trí ý kiến. Lưu Vĩ Hồng và Trương Quốc Khánh đều là những tuyển thủ “kiểu tốc độ”.
Là thạc sĩ Đại học kinh tế Bắc Kinh, Trương Quốc Khánh thật sự hiểu đạo lý “hiệu suất chính là tiền bạc”. Đầu tư một chút năm trăm triệu vào cái thị xã Hạo Dương hẻo lánh này để làm thành khu thương mại lớn nhất tỉnh, có thể coi là một sáng kiến. Trương Quốc Khánh hy vọng khu thương mại này có thể trở thành hình mẫu xây dựng điển hình của Địa khu Hạo Dương và thậm chí toàn bộ Tỉnh Sở Nam.
Mà Ủy ban nhân dân thị xã thì ủng hộ vô điều kiện.
- Tổng giám đốc Trương, tình hình thu hút đầu tư như thế nào rồi?
Lưu Vĩ Hồng vừa thị sát các cửa hàng khu thương mại, vừa vui vẻ hỏi han.
Công trình giai đoạn đầu của Khu thương mại Hoa Nguyên chiếm diện tích hai trăm nghìn mét vuông, tổng diện tích xây dựng sáu trăm nghìn mét vuông, các cửa hàng to nhỏ cũng gần mười nghìn cái. Dựa vào kế hoạch của Ủy ban nhân dân thị xã và phía đầu tư vào khu thương mại Hoa Nguyên, công trình giai đoạn thứ nhất chủ yếu là kinh doanh vật liệu xây dựng. Công trình giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ ba là kinh doanh về ngũ kim và các mặt hàng khác.
Trương Quốc Khánh cười nói:
- Chủ tịch thị xã, sôi động bất ngờ
- Ồ, sôi động thế nào?
Lưu Vĩ Hồng càng thêm hứng thú. Có thể nói mọi người cùng kỳ vọng vào cái khu thương mại này và cũng tràn đầy sự hy vọng, trong đó cũng bao gồm cả Lưu Vĩ Hồng và Trương Quốc Khánh.
Đừng nhìn báo cáo mang tính khả thi của Khu thương mại đã đạt được sự nhất trí của mọi người. Nhưng cái này dù sao cũng chỉ là trên giấy tờ, có thể thực sự thực hiện được không, còn phải đợi hiệu quả thực tế sau khi xây dựng thành công Khu thương mại. Không ai nghi ngờ tính khả thi và khả năng trong tương lai của khu thương mại, điều mà thực sự làm người ta lo lắng là quy mô của khu thương mại không cân xứng với quy mô thị xã Hạo Dương.
Khu thương mại Hoa Nguyên toàn bộ xây dựng thành công, diện tích xây dựng mỹ quan vượt qua hơn hai triệu mét vuông, số lượng các cửa hàng vượt qua hơn ba mươi nghìn cửa hàng, mà nhân khẩu thường trú tại thị xã Hạo Dương mới chỉ có khoảng năm mươi nghìn, bình quân cứ hai người thì có hơn một cái cửa hàng. Chắc có lẽ bởi vì xây dựng toàn diện thị xã Hạo Dương năm nay thì nhân khẩu thường trú của thị xã sẽ tăng thêm gần mười nghìn, nhưng cũng sẽ không đủ. Chẳng lẽ toàn bộ đều nhất tề ra trận , nam nữ già trẻ tất cả mọi người cùng đến Khu thương mại làm kinh doanh?
Mọi người đều rõ, mục đích của Ủy ban nhân dân thị xã là muốn thu hút mười mấy huyện thị xung quanh Địa khu, thậm chí là thương gia khác trên cả tỉnh đến Hạo Dương kinh doanh vật liệu xây dựng, nhưng anh nói thu hút thì có thể thu hút được sao? Phải người ta tự nguyện đến mới được.
Hạo Dương là một thị xã nghèo hẻo lánh, người ta dân tỉnh thành lại muốn đến nơi này mua cửa hàng làm kinh doanh sao?
Căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng, khu thương mại lớn như vậy hầu như không thể không thành công, nhưng dù sao trong lòng cũng luôn cảm thấy không yên.
Trương Quốc Khánh cười nói:
- Hiện nay tất cả những cửa hàng giai đoạn thứ nhất đã được lên kế hoạch trên 70% trở lên, trong đó 30% là mua, 40% khác là cho thuê. Nói thực, Chủ tịch thị xã Lưu, cái này vượt xa dự đoán của chúng tôi. Ban đầu chỉ cho rằng có khoảng 10% cửa hàng được mua cũng đã là không tồi rồi, nhưng giờ số cửa hàng được mua nhiều hơn gấp ba lần, là vượt qua mong muốn của chúng ta ba lần. Dự đoán đến khi chính thức khai trương, có khoảng 80% số cửa hàng sẽ có thương gia đến cư trú. Đây là kỳ tích rồi….Tài chính sẽ thu lại nhanh, thời gian xây dựng công trình giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ ba có thể tiến hành sớm. Tôi đã báo cáo qua cho các cổ đông rồi, đợi Nguyên Đán năm sau, công trình giai đoạn thứ nhất chính thức đi vào sử dụng, lập tức bắt đầu xây dựng công trình giai đoạn thứ hai và giai đoạn thứ ba, đồng thời lập tức tranh thủ đến cuối năm sau, toàn bộ Khu thương mại đi vào kinh doanh.
Cái gọi là nhóm cổ đông, đương nhiên là bọn Vương Thiện, Vương Nhị ca nhóm con ông cháu cha tại Bắc Kinh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi:
- Thế những thương nhân đó đến từ nơi nào?
Cái này cũng là vấn đề mà Lưu Vĩ Hồng khá quan tâm, nguồn gốc của thương gia nếu như chỉ là từ một vài nơi nhất định thì cũng phiền phức, vì như thế sức chịu đựng không thể chịu nổi.
Trương Quốc Khánh vội vàng nói:
- Chủ tịch thị xã, thương gia đều là đến từ khắp mọi nơi. Đến từ Hạo Dương chúng ta cũng có, thương gia đến từ các vùng lân cận Địa khu Thanh Phong và Địa khu Cửu An cũng có…À, bây giờ phải gọi là thành phố Cửu An rồi, trước đó không lâu mới đổi thành cấp thành phố…còn có thương gia đến từ Đại Ninh, Hồng Dương, thậm chí còn có thương gia đến từ Bắc Kinh. Mọi người rất hy vọng vào triển vọng của Khu trung tâm thương mại này.
Chánh văn phòng Chương Dịch mỉm cười chen vào nói:
- Chủ tịch thị xã, điểm mấu chốt là công tác tuyên truyền trước mắt làm tương đối tốt, Tổng giám đốc Trương trên phương diện quản lý kinh doanh, quả thực là tài hoa hơn người.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Điều đó là đương nhiên, cậu cho rằng thạc sĩ học Đại học kinh tế là bất tài sao?
Một câu nói hay làm mọi người đều cười vang.
Trương Quốc Khánh cười nói:
- Chủ tịch thị xã quá khen, cái này cũng do nhận được sự chỉ thị anh minh của Chủ tịch thị xã.
Lời nói này của Trương Quốc Khánh cũng không phải là nịnh hót, cái lý luận “quảng cáo đi trước” này thực sự là chỉ điểm của Lưu Vĩ Hồng. Với hai mươi năm biết trước, đời sau có rất nhiều biện pháp kinh doanh là bình thường nhưng bây giờ lại là rất tiên tiến.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu liên tiếp, nói:
- Tổng giám đốc Trương, cái này hay. Chúng ta phải tiếp tục nắm bắt lấy, chúng ta nhất định phải làm một khởi đầu tốt đẹp.
- Đúng, đúng, Chủ tịch thị xã, chính là muốn làm một khởi đầu tốt đẹp. Khi tôi báo cáo với các cổ đông, bọn Vương thiếu gia cũng nói như vậy.
Vị Vương thiếu gia này là thần thánh nơi nào, chỉ có mình Lưu Vĩ Hồng biết mà thôi.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, lên đến tầng hai. Ngay trước mặt nhìn thấy một cô gái yểu điệu thục nữ bị đám đàn ông vây quanh, đang đi về phía bên này. Cô gái này mặc một bộ váy màu be, dáng cao, thân hình đầy đặn, bên trong mặc nội y nhung màu đen làm cho hai bên ngực cao gồ lên, đôi giày da gỗ lộp cộp xuống nền xi măng, đúng phong cách của bà chủ lớn. Đây đúng là bà chủ lớn có tiếng ở Hạo Dương, một người phụ nữ mạnh mẽ, là Chủ tịch Đường Thu Diệp của thành phố điện máy Đường Nhân và siêu thị Đường Nhân.
Trương Quốc Khánh tất nhiên có ấn tượng sâu sắc với Chủ tịch Đường nên lập tức nói:
- Ôi, Đường Chủ tịch cũng đến xem cửa hàng rồi, xem ra là muốn đầu tư thêm à.
Chủ tịch Đường phong cách yểu điệu, vô cùng gợi cảm, cũng nhìn thấy Chủ tịch thị xã Lưu, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, dường như không nghĩ đến là sẽ gặp Lưu vĩ Hồng ở đây. Nhưng Đường Chủ tịch cũng không do dự, lập tức bước nhanh đến, tươi cười cúi người chào hỏi các vị lãnh đạo:
- Chào Chủ tịch thị xã Lưu, Phó chủ tịch thị xã Phiền, Tổng giám đốc Trương.
Đường Chủ tịch bây giờ thân phận là quan địa phương, cũng là ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc thị xã Hạo Dương, Phó hội trưởng hiệp hội người lao động cá nhân đô thị, thỉnh thoảng có tham gia các cuộc họp tại thị xã nên cũng quen biết với các vị lãnh đạo trong thị xã.
- Đường Chủ tịch!
Chủ tịch thị xã Lưu mặt không biến sắc, cũng tươi cười, đưa tay về phía Đường Chủ tịch. Tuy nhiên khi bắt tay chỉ bắt qua qua.
Đường Thu Diệp cố nén cười, lại cung kính nói:
- Chào Chủ tịch thị xã Lưu.
Đường Chủ tịch là người tuân thủ quy tắc nhất.
Khi Trương Quốc Khánh và Đường Thu Diệp bắt ta cười hỏi:
- Đường Chủ tịch, hôm nay cô đến xem cửa hàng, có phải là muốn đầu tư thêm không?
Đường Thu Diệp cười nói:
- Đúng vậy, Tổng giám đốc Trương, tôi thấy khu thương mại Hoa Nguyên triển vọng phát triển rất tốt, cho nên muốn mua thêm mấy cửa hàng. Đến lúc đó khẳng định sẽ có giá trị, tiền cho thuê cũng có lời.
Trương Quốc Khánh liền quay đầu về phía Lưu Vĩ Hồng giải thích nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, Đường chủ tịch là một trong những khách hàng lớn nhất của Khu thương mại chúng ta, một lúc có thể mua hơn hai mươi cửa hàng, đúng là nhiều tiền thế lớn, không hổ danh người đàn bà mạnh nhất Hạo Dương… Đường Chủ tịch, lần này lại tính mua thêm mấy cửa hàng vậy?
Tổng giám đốc Trương đương nhiên là không biết tài sản và thế lực của Đường Chủ tịch, có lẽ rõ “nội tình” nhất là Chủ tịch thị xã Lưu. Tuy nhiên ở khu thương mại Hoa Nguyên mua những cửa hàng này, là do Đường Thu Diệp tự mình quyết định, Lưu Vĩ Hồng không có "chỉ thị". Trên thực tế Lưu Vĩ Hồng bây giờ cũng không hỏi Đường Thu Diệp công việc kinh doanh cụ thể. Hắn chỉ nhìn phương hướng lớn. Ví dụ như việc mở “siêu thị Đường Nhân” chính là do Lưu Vĩ Hồng ủng hộ. Thực tế chứng minh, sự ủng hộ của Lưu Vĩ Hồng lần này vô cùng linh nghiệm, từ khi siêu thị Đường Nhân khai trương tới nay, công việc kinh doanh rất náo nhiệt, Đường Thu Diệp chính mình cũng bị đe dọa bởi sự náo nhiệt quá mức này, buổi tối ôm Lưu Vĩ Hồng mà hưng phấn không ngủ được, thể nào Lưu Vĩ Hồng cũng phải vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, âu yếm một lúc mới có thể đi vào giấc ngủ.
Kinh doanh siêu thị vốn dĩ là một trong những ngành nghề dễ kiếm tiền nhất trên thế giới. Tài sản của gia tộc Wal-Mart cộng tất cả lại còn hơn cả Bill Gates.
Siêu thị Đường Nhân khai trương ở thị xã Hạo Dương, kinh doanh thịnh vượng là hợp lý.
Còn các đầu tư tiểu ngạch theo hướng khác, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không có nhiều hơi như vậy để can thiệp vào. Hắn chỉ cần dạy dỗ tốt Đường Thu Diệp là được. Đây cũng là chỗ inh của người lãnh đạo, dạy dỗ tốt một “thuộc hạ” có thể bớt được rất nhiều việc.
Đường Thu Diệp cười đáp:
- Tôi tính lại mua thêm hai mươi cái, nhưng Tổng giám đốc Trương, các cửa hàng tốt một chút ở đây các anh đều cho thuê rồi…
Trương Quốc Khánh liền cười nói:
- Ha ha, cái này không có cách nào, cái đó là tương đối phổ biến, những cửa hàng mặt tiền hơi lệch một chút, Đường chủ tịch cũng có thể xem. Đến lúc đó cũng sẽ sốt như vậy thôi.
Đường Thu Diệp liền do dự. Là một người làm ăn, Đường Thu Diệp hiện tại cũng có thể nói là khá thông minh, cô so sánh những cửa hàng có vị trí tốt trong đầu.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nói:
- Tổng giám đốc Trương, tôi chỉ chiêu này cho anh.
Những cửa hàng mặt tiền cho thuê cũng có thể bán đi. Tiền thuê trong ba năm đầu tiên phải trả hết một lần. Ví dụ như một cửa hàng mặt tiền anh bán 50.000, ba năm tiền thuê là 10.000, nếu người ta đưa cho anh thêm 40.000 thì có thể mua được cái cửa hàng này rồi. Năm thứ tư, chủ đầu tư tự cho thuê hoặc ủy quyền cho khu thương mại của anh tiếp tục cho thuê, đều có thể được. Nếu dùng cách thức này để làm, tỉ lệ bán các cửa hàng mặt tiền còn có thể rất cao, tài chính các anh thu về cũng sẽ nhanh hơn. Khu thương mại lớn như vậy, về mặt vận hành phải tận dụng khả năng đa dạng hóa.
Trương Quốc Khánh và Đường Thu Diệp đều hai mắt sáng ngời, dường như đã giác ngộ.
Trương Quốc Khánh liền nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, ý tưởng này tuyệt vời!