Quan Gia

Chương 714: Đọ sức quyết liệt




Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 714: Đọ sức quyết liệt

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Chị Linh Linh, phòng bowling ở bên kia...

Trình Sơn vội vàng chạy theo Trịnh Hiểu Yến, nhắc nhở một câu. Ban đầu nói là cùng nhau đánh bowling.

Trịnh Hiểu Yến cũng không quay đầu lại, nói:

- Không chơi bowling , chúng ta chơi Judo!

- Hả?

Đầu óc Trình Sơn không khỏi choáng váng .

Sao lại muốn chơi Judo vậy?

Nói thật, đó là một thể dục đánh đấm, Trình Sơn không thích lắm. Hai năm nay, Trình Sơn ăn chơi đàng điếm, cơ thể có chút ‘hư’.

- Nhị Ca…

Trình Sơn hơi cúi đầu xuống, trong đầu thầm kêu khổ. Tuy sớm biết Trịnh Hiểu Yến, đến Nhị Ca cũng không để cho chút thể diện nào. Nhưng hiện tại, đúng là Trịnh Hiểu Yến có chút thái quá.

Nhị ca đắc tội cô sao?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không chú tâm lắm.

Vả lại muốn xem trịnh Đại tiểu thư phải định giở trò gì?

Câu lạc bộ Judo này, đúng là có võ sư Nhật Bản huấn luyện, trang hoàng rất xa hoa, vừa bước vào, ước chừng có một hai chục người, cả trai lẫn gái ở bên trong luyện tập Judo, nhìn qua đều khá trẻ.

- Chị Linh…

Thấy Trịnh Hiểu Yến tiến vào, những người trẻ tuổi này đều chào hỏi cô.

- Woa, Trình Sơn, anh cũng đến đây à?

Bên trong còn có người biết Trình Sơn, nên cười hì hì đi đến, đánh cho Trình Sơn một quyền, thiếu chút nữa làm gã lảo đảo.

- Tiểu Hoàng, thằng nhóc cậu cũng ở đây à?

Trình Sơn có vẻ cũng quen biết người này, người tên là Tiểu Hoàng này cũng vậy, trước mặt Trình Sơn cũng khá cởi mở.

- Hơi bị kỳ lạ đấy nhé, cậu mà cũng đến nơi này sao? Mặt trời hôm nay mọc đằng tây à?



Tiểu Hoàng cười trêu chọc Trình Sơn, hơn nữa thật sự là có hơi kỳ lạ, việc tập thể hình này, có vẻ không hợp với Trình Sơn lắm. Hắn đâu có thời gian để chơi môn này?

Trên đài, đang có hai tuyển thủ Judo đang đấu, và một người đàn ông trung niên sa sầm mặt mày, ngồi chồm hỗm một bên xem. Người này phỏng chừng chính là vị huấn luyện viên Nhật Bản kia.

- Nhị thiếu gia, mời ngồi.

Trịnh Hiểu Yến lập tức dẫn Lưu Vĩ Hồng đến vị trí trước đài, chỉ vào mấy cái đệm bông trên sàn, nói. Không đợi Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, đã quỳ chân xuống đất, thẳng thân người, cùng với vị huấn luyện viên Nhật Bản xem trận đấu trên sàn.

Lưu Vĩ Hồng uể oải ngồi xuống, không phải là dáng quỳ tatami, mà là một kiểu quỳ rất tùy ý.

Trịnh Hiểu Yến liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, thản nhiên nói:

- Nhị thiếu gia, anh chưa tuân thủ quy định của ai bao giờ sao?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:


- Cái đó thì phải xem xem là quy định gì. Có những quy định phải tuân thủ, nhưng có những quy định thì không cần thiết . Ví dụ như quy định của bọn tiểu quỷ, tôi không phải người Nhật Bản, cũng không phải là tuyển thủ Judo, nên quy định này không cần thiết phải tuân thủ.

Trịnh Hiểu Yến gật gật đầu.

Xem ra Lưu Vĩ Hồng quả nhiên danh bất hư truyền, là nhân vật quái kiệt. Đến vợ chưa cưới của người khác mà cũng cướp được thì còn có quy định gì có thể trói buộc hắn chứ?

Lúc này, vị huấn luyện viên Nhật Bản hướng ánh mắt sắc lẹm về phía Lưu Vĩ Hồng, rất không hài lòng ‘hừ’ một tiếng, huyên thuyên nói mấy câu tiếng Nhật, dường như là ‘phát hỏa’ với Lưu Vĩ Hồng.

Trịnh Hiểu Yến khanh khách, nói:

- Nhị thiếu gia, huấn luyện viên Sasaki nổi giận. Hỏi tại sao anh đến đây mà không tuân thủ quy định.

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, lười biếng nói:

- Cô nói với ông ta, thứ nhất, tôi ở xa đến là khách, ông ta như vậy, không phải đạo đãi khách. Thứ hai, muốn tôi tuân thủ, thì các người phải đưa bản lĩnh ra. Nếu nư thật sự lợi hại, tôi sẽ tuân thủ quy tắc của các người.

Trịnh Hiểu Yến hơi nhíu mày, cao thấp đánh giá Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Nói như vậy, Nhị thiếu gia cũng là một cao thủ Judo?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Judo tôi chưa từng học qua. Đánh nhau cũng không ít, cứ coi như là vật tự do đi.

Trịnh Hiểu Yến lại cười rộ lên, châm chọc nói:

- Đám du côn đầu phố đánh nhau mà cũng gọi là vật tự do à?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Bất kể là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo tốt. Nghe nói đẳng cấp của Judo cũng phân thành mấy bậc, cao thủ cửu đẳng này phải đánh thắng tất cả cao thủ bát đẳng chứ?

- Nhị thiếu gia có vẻ tự tin với khả năng vật lộn của mình nhỉ? Được, vật tự do thì vật tự do. Nhị thiếu gia, hôm nay mời anh chỉ điểm một chút. Nếu anh thắng tôi, thì anh nói gì tôi cũng nghe, thế nào?

Trịnh Hiểu Yến mặt mày như tơ,lượn qua lượn lại trước mặt Lưu Vĩ Hồng, dường như đang muốn khiêu khích, người ngoài thấy đều cho rằng cô này đang khiêu chiến với Lưu Vĩ Hồng.


Lưu Vĩ Hồng liền cười ồ lên, nói:

- Trịnh tiểu thư, nếu cô không chịu giúp thì thôi, không cần thiết phải vịn nhiều cớ như vậy. Tôi chơi trò vật lộn với cô, nếu truyền ta ngoài, tôi không bị người ta cười chết hay sao?

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, nói:

- Nhị thiếu gia, đừng nói như vậy. Cao thủ vật thật sự, điều chú ý là mượn lực, đẩy lực, lấy nhu thắng cương. Không phải cứ thân cao, lực lớn là có thể chiến thắng. Lực của trâu còn lớn hơn cả hổ.

Nói đến như vậy, Lưu Vĩ Hồng trên cơ bản không còn đường lui .

Bất luận thế nào, cũng không thể thừa nhận mình là con trâu ngu ngốc, còn Trịnh Hiểu Yến là con hổ được.

Trình Sơn đứng bên cạnh vội vàng nói: xem tại

- Chị Linh, đừng nói đùa nữa. Nhị ca sao có thể động thủ với chị được? Như vậy chẳng công bằng chút nào.

Trịnh Hiểu Yến liếc nhìn gã một cái, nói:

- Tiểu Tam nhi, đứng ra bên cạnh, ở đây không có chỗ để cậu nói. Nhị thiếu gia, mời theo tôi vào phòng thay đồ.

Lưu Vĩ Hồng hỏi:

- Muốn đánh thật à?

- Đương nhiên.

- Được! Vậy thì chơi thử xem sao. Không cần phải thay quần áo, tôi mặc không quen quần áo Judo. Cứ như thế này đấu đi, Chủ nhiệm Trịnh là người giỏi Judo, tôi đứng đó, nếu cô có thể làm tôi ngã xuống được, thì coi như cô thắng.

Trịnh Hiểu Yến cười ha hả, nói:

- Nhị thiếu gia, câu này nói hơi tự tin đấy. Được, anh là đàn ông, tôi biết anh muốn giữ thể diện. Cứ như vậy đi, mời!


Nói xong, Trịnh Hiểu Yến đứng dậy, cởi bỏ chiếc áo gió màu bạc, lộ ra bộ quần áo bó màu đen bên trong. Trong phút chốc, Trình Sơn liền há hốc miệng, thiếu chút nữa thì ‘chảy máu mũi’. Nhưng không ngăn bọn họ lại nữa. Với dáng người Trịnh Hiểu Yến thế này, đợi chút nữa đấu với Nhị ca, mọi người không được mở rộng tầm mắt hay sao?

Trịnh Hiểu Yến huyên thuyên cùng huấn luyện viên Nhật Bản Sasaki vài câu tiếng Nhật, Sasaki liền kinh ngạcnhìn Lưu Vĩ Hồng, cao thấp đánh giá một chút. Đừng coi thường Trịnh Hiểu Yến là phận nữ, cô cũng là một trong những đệ tử mà Sasaki đắc ý nhất, trình độ Judo rất khá. Tên này, không biết lai lịch thế nào, mà cũng dám tỷ thí với cô.

Trịnh Hiểu Yến có thể làm hắn ngã được thì coi như là thắng.

Chẳng lẽ không biết mượn lực đả lực chính là bí quyết lớn nhất của môn Judo hay sao? Anh càng cao lớn, khi ngã xuống, sẽ càng thảm hại hơn.

Sasaki trố mắt, liền phất phất tay, hai võ sỹ đang đấu trên đài liền lui xuống.

Trịnh Hiểu Yến cởi giày ra, mặc tất đen lên đài, cười nói:

- Các vị, hôm nay tôi và Lưu nhị thiếu gia sẽ thi đấu hữu nghị. Nhị thiếu gia là cao thủ môn vật tự do. Quy tắc thế này, anh ấy đứng yên, nếu tôi làm được anh ấy ngã thì coi như tôi thắng.

Nói xong, liền hướng bốn phía ôm quyền.

- Hư…

Dưới đài tiếng ‘hư’ vang lên, những ánh mắt hướng về Lưu Vĩ Hồng, đều như nhìn một kẻ điên vậy.


- Ai mà to gan thế nhỉ?

- Chị Linh, đánh cho hắn ngã đi!

Mấy thanh niên hô lên.

Đầu thập niên chín mươi, có thể đến được những câu lạc bộ thể hình như vậy, đều không phải là những người bình thường, mà đại đa số là đám con cháu nhà ‘quan lại’ và nhà giàu có. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng mười mấy tuổi đã rời khỏi thủ đô, danh tiếng trong đám con ông cháu cha cũng khá là lừng lẫy. Như Hạ Nhị, Vương Nhị, đương nhiên là sẽ biết Lưu Nhị Ca. Còn những thanh niên ở câu lạc bộ Judo này, cơ bản không biết Lưu Nhị Ca là thần thánh phương nào.

- Nhị thiếu gia, mời.

Trịnh Hiểu Yến đưa tay ra mời, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

Xem ra tính cách Trịnh đại tiểu thư quả nhiên vô cùng thẳng thắn, đến đánh nhau cùng người khác cũng đều hưng phấn như vậy.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, chậm rãi đi lên đài thi đấu.

Lưu Nhị Ca không ngờ lần đầu gặp mặt Trịnh Hiểu Yến lại ‘binh đao tương kiến’ như thế này. Đánh nhau với con gái, là việc Lưu Vĩ Hồng trước đây chưa từng nghĩ đến. Tuy nhiên bây giờ không lui lại được nữa rồi. Hơn nữa, Trịnh Hiểu Yến cũng làm Lưu Vĩ Hồng hứng thú, muốn thử tài của Trịnh đại tiểu thư một chút.

Trình Sơn nói Trịnh Hiểu Yến và An Tông Lâm bằng mặt không bằng lòng, đã ở riêng , ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng đã không tin lắm, nhưng giờ thì tin rồi. Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp, nhưng với tính cách như vậy thì có mấy người đàn ông chịu được chứ? An Tông Lâm và Trịnh Hiểu Yến ở cùng nhau được mới lạ.

- Trình Sơn, người này là ai vậy? Rắn phết nhỉ!

Tiểu Hoàng đến chỗ Trình Sơn, hài hước nói:

- Đứng yên một chỗ, so chiêu với chị Linh, hình như đầu óc có vấn đề thì phải. Không biết chị Linh là cao thủ ngũ Judo ngũ đẳng hay sao?

Trình Sơn chớp mắt hỏi:

- Cao thủ ngũ đẳng, là trình độ gì vậy?

- Là trình độ gì ấy hả? Người như cậu, chị ấy chỉ cần một chiêu là cho cậu ngã được rồi. Cậu còn chưa kịp nháy mắt nữa cơ.

Trình Sơn ‘thở phào’, cười nói:

- Nếu là trình độ như vậy, thì không sao. Ba thằng như tôi cũng chưa đủ để Nhị Ca khởi động đâu. Cậu cứ đợi xem, xem Nhị ca xử lý chị Linh thế nào, ha ha…

Nói xong, Trình Sơn lại chậc chậc liên thanh, nuốt nước miếng. Trình Sơn thật sự hy vọng người đứng trên đài lúc này là mình, cam tâm tình nguyện để chị Linh quật ngã. Gã xem Judo trên vô tuyến, thì hai người phải ôm nhau, chặn đối thủ…mới có thể giành được chiến thắng. Nếu như được chị Linh Linh ôm, cảm giác đó…

- Xì! Tôi không tin.

Tiểu Hoàng tỏ ra là người sùng bái Trịnh Hiểu Yến, lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn về Trình Sơn cũng chẳng có thiện cảm nữa.

- Tin hay không thì tùy cậu. Tôi theo Nhị ca bao nhiêu năm như vậy, năng lực của Nhị ca thế nào chẳng lẽ tôi không biết hay sao? Người ta đã qua cả trăm trận chiến rồi, các cậu ở cái phòng tập thể hình này ra mà cũng được gọi là cao thủ sao? Tiểu Hoàng, chuyện đánh nhau ấy mà, thật sự là phải có kinh nghiệm thực tế, chứ chỉ dựa vào tập luyện không thôi thì chưa đủ đâu.

Thấy gã luôn miệng gọi Judo và vật tự do là ‘đánh nhau’,Tiểu Hoàng thật ‘thất vọng’, nói chuyện với những người ‘không có trình độ’ như thế này thật mệt.