Quan Gia

Chương 681: Nghiêm khắc xử phạt Lưu Vĩ Hồng




Chương 681: Nghiêm khắc xử phạt Lưu Vĩ Hồng

- Bí thư Long, lời nói này tôi không tán thành.

Lại là Quách Lệ Hồng.

Phải nói Hội nghị này, Quách Lệ Hồng cái đầu tiên là nhìn không quen chính là Lưu Vĩ Hồng, thứ hai thì đến lượt Long Vũ Hiên. Chính là người này, sau khi vừa đến Hạo Dương, liền bắt ngay con trai ả, đích thân tới nhà cầu xin, kết quả đụng ngay phải ánh mắt khinh thường của lão đại y, còn quá đáng hơn cả Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng ít nhất còn nói lý với ả, Long Vũ Hiên trước sau đều tỏ ra khinh bỉ.

Bây giờ, Long Vũ Hiên lại nhảy ra vì Lưu Vĩ Hồng cãi lại, Quách Lệ Hồng quả thật có chút hưng phấn.

Khó có được cơ hội này.

Vừa lúc hung hăng bác bỏ y, trong lòng Chủ tịch Quách một ngực ác khí.

- Kết luận của tổ điều tra sớm đã có sự công nhận. Hội nghị lần trước đều đã thảo luận qua, giờ lại đưa ra báo cáo của tổ điều tra có vấn đề, chẳng phải là quá nực cười sao? Kỉ luật của tổ chức Đảng còn cần phải nói sao.

Quách Lệ Hồng ưỡn thẳng người ‘nhìn quanh’ chậm rãi nói, giường như đem cái hội trường của hội nghị mở rộng lần này như một đài diễn thuyết của ả.

Nghe xong lời này của Quách Lệ Hồng, khóe miệng của một vài vị ủy viên thường vụ nở ra nụ cười ẩn ý.

Hiện n thế đạo này lại thay đổi, ngay cả chủ tịch Quách cũng nói đến ‘kỷ luật tổ chức Đảng’. Toàn cán bộ của thị xã Hạo Dương, không, là toàn bộ Địa khu Hạo Dương, ai không biết chủ tịch Quách là người không biết nói quy định nhất. Chủ tịch Quách chỉ nói quan hệ thôi.

Bằng không, con trai Tôn Hoành của ả làm nhiều phạm pháp như vậy, sao không thấy Chủ tịch Quách nói đến kỷ luật tổ chức Đảng, đến cái vì đại nghĩa không quản người thân?

Ngay cả Cục công an giam giữ Tôn Hoành có mấy ngày, chủ tịch Quách như là cha mẹ chết, gấp đến mức lên thòng lọng.



Nhưng ở đây chủ tịch Quách thân là ủy viên thường vụ Thị ủy, phải nói đến kỉ luật tổ chức Đảng, người khác cũng không thể cãi lại.

Đừng nhìn vẻ ngoài, hầu hết mọi người đều rất khách khí với Quách Lệ Hồng, giường như coi ả là đồng nghiệp cùng ăn cùng ngồi, trên thực tế, ai cũng khinh thường ả. Không có Tào Chấn Khởi, Quách Lệ Hồng chẳng là cái gì.

Những người ngồi đây đều là dựa vào bản lĩnh đi lên, mới có được địa vị ngày hôm nay.


Bản thân Quách Lệ Hồng cũng là người tốt bụng, thấy mọi người dường như đều chăm chú nghe ả nói, ả càng đắc ý hơn, giơ tay vuốt tóc, tiếp tục nói:- Tôi cho rằng sự quyết tâm lần này của Thị ủy rất tốt, rất chính xác, rất kịp thời. Chính là cần phải xử lý nghiêm khắc cán bộ thất trách, làm gương cho toàn Thị xã. Khiến mọi người cảnh giác hơn, nghiêm túc quản lý, làm tốt công tác an toàn sản xuất. Ý nghĩa này là rất lớn, ảnh hưởng cũng rất sâu xa. Chính quyền ủy ban nhân dân và Thị ủy cũng nên có quyết tâm như vậy.

Tống Hiểu Vệ hơi gật đầu, nói:- Chủ tịch Quách nói rất có lý. Chúng ta đối với công việc thực sự nên chú ý đến trách nhiệm. Chính quyền Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã cũng nên làm gương cho các ngành nghề. Sai là sai, nên xử phạt thì xử phạt. Đây mới là tôn chỉ nhất quán của Đảng ta.

Lời này của Tống Hiểu Vệ nếu trong trường hợp khác nói ra cũng là một kiểu cách văn chương, bây giờ đương nhiên hàm ý không giống. Cho dù Tống Hiểu Vệ cũng không coi trọng Quách Lệ Hồng nhưng khi cho ả chỗ dựa, bản thân mình cũng có thể hàm hồ. ‘Chị vợ của Tào Chấn Khởi’, thân phận này đôi khi cũng có tính sát thương. Quách Lệ Hồng tỏ thái độ như vậy chắc chắn cũng sẽ tạo ra áp lực tâm lý nhất định cho các đồng chí khác, ầm thầm đoán đây liệu có phải là ý của Tào Chấn Khởi?

Điều mà Tống Hiểu Vệ muốn chính là kết quả này.

Danh vọng của y vẫn chưa xây dựng được, phải mượn uy danh của Tào Chấn Khởi nhiều hơn, mới đạt được mục đích của mình.

Lúc này, bộ trưởng tổ chức Đinh Lập Quốc ho khan một tiếng, tiếp tục nói:- Bí thư Tống, Chủ tịch Lưu, tôi nói hai câu nhé.

- Được, đồng chí Lập Quốc cứ nói.

Tống Hiểu Vệ nhìn Đinh Lập Quốc, bình tĩnh nói, giọng điệu có chút lạnh nhạt.

Đối với Đinh Lập Quốc, Tống Hiểu Vệ thực sự không có nhiều thiện cảm. Người này và Long Vũ Hiên giống nhau, có chút không biết điều. Khăng khăng ôm chặt đùi Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng, một chút cũng không lộ ra dấu hiệu dựa vào Tống Hiểu Vệ. Tống Hiểu Vệ trong lòng đã đem Đinh Lập Quốc vẽ lên tuyến của Lưu Vĩ Hồng. Bộ trưởng một tổ chức, không nhất trí với Bí thư Thị ủy, muốn làm gì hả?


Và lần này chèn ép uy danh của Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ định thay đổi vị trí cho Đinh Lập Quốc. Lưu Vĩ Hồng cứng rắn đánh đổ Thái Tuyết Phong, cùng lúc xây dựng được quyền uy, Tống Hiểu Vệ cũng nên tìm một một thường vụ Thị ủy đủ phân lượng để khai đao. Một là tạo lập uy danh, hai là nắm trong tay toàn bộ tuyến này. Lúc thích hợp, sẽ điều chỉnh một vài cán bộ phụ trách chủ yếu, mọi người đều hiểu rõ, Thị xã Hạo Dương rút cuộc là do ai định đoạt.

“Quyền tổ hợp” này đánh ra, Tống Hiểu Vệ đoán, bản thân có thể trở thành một nhân vật số một của thị xã Hạo Dương xứng đáng, Lưu Vĩ Hồng trở lại cường thịnh cũng chỉ có thể phối hợp với mình mới làm tốt được. đọc truyện mới nhất tại .

Bước đầu của con đường làm quan cũng coi như có kết quả viên mãn.

Chỉ cần khiến Bí thư Phương nhìn rõ năng lực của mình, thời gian đến, tiến thêm một bước là hoàn toàn có thể. Mục tiêu viễn cảnh của Tống Hiểu Vệ là phải đuổi kịp trước khi Phương Đông Hoa về hưu, lên đến chức giám đốc Sở, hơn nữa phải là Bí thư Địa ủy hoặc là Bí thư Thị ủy cấp thành phố như vậy mới có được vị trí cao nhất.

Lúc này chèn ép Lưu Vĩ Hồng là một mắt xích quan trọng nhất.

Đối với những suy nghĩ trong lòng Tống Hiểu Vệ, Đinh Lập Quốc có lẽ biết rõ, tóm lại cũng không để ý mấy, những việc mà Đinh Lập Quốc làm, có quy tắc riêng của mình. Lập tức chậm rãi nói:- Các đồng chí, tôi cho rằng ý kiến của Bí thư Long rất đáng suy xét. Không ai là nghi ngờ kết quả của tổ điều tra, nhưng trên báo cáo điều tra cũng viết, điều kiện địa chất của khu vực khai thác than số 3 Hồng Kỳ là tương đối phức tạp, chẳng những nhiều dòng sông trên mặt đất, mà còn có rất nhiều mạch nước ngầm, lần lượt thay đổi tung hoành, rất khó định vị chính xác. Ngay tại hầm mỏ số 2 của khu vực số 3 này, năm ngoái cũng xảy ra sự cố ngấm nước. Đương nhiên, sự cố ngấm nước lần đó không quá nghiêm trọng, không tạo ra tổn thất người và của. Nhưng về bản chất, sự cố ngấm nước cùng tai nạn lò 72 là giống nhau, đều có tính chất ngoài ý muốn rất lớn. Lần đó, chỉ báo lên là sự cố bất ngờ. Tôi không phải nói tai nạn lò 72 là không hề có yếu tố con người, nhưng mọi việc phải một phân hai mà xét, tai nạn lò 72 có nhân tố con người nhất định, càng có nhân tố ngoài ý muốn. Trách nhiệm này, nên nghiêm khắc phân rõ. Đối với những cán bộ kĩ thuật phụ trách an toàn sản xuất của mỏ than Hồng Kỳ mà nói, trách nhiệm của họ nặng hơn một chút. Dù sao đây cũng bổn phận của họ. Nhưng như vậy sẽ mang lại sự cố an toàn tính chất ngoài ý muốn rất rõ ràng, chúng ta hoàn toàn có thể dự theo sự cố mà xử lý, hơn nữa có cần phải chuyện bé xé ra to không?


Đinh Lập Quốc phát ngôn trước sau như một, tốc độ khá chậm, âm thanh trầm nặng, rõ ràng rất có độ mạnh.

Quách Lệ Hồng lập tức lại nhảy ra, sắc nhọn nói:- Bộ trưởng Đinh, theo ý của ông, sự cố này nên xử lý như thế nào? Lôi tất cả các cán bộ bên dưới và nhân viên kĩ thuật ra, chặt đầu thị chúng, để lãnh đạo chối bỏ trách nhiệm?

Lời của Quách Lệ Hồng vừa nói ra, hầu hết mọi người trong phòng họp đều biến sắc.

Nói như vậy, Chủ tịch Quách là quyết tâm, nhất định phải làm mất mặt Lưu Vĩ Hồng. Ngay cả câu nói “ để lãnh đạo cáo bộ chối bỏ trách nhiệm” như vậy cũng có thể nói ra, chỉ còn thiếu mỗi nước nói Đinh Lập Quốc tìm người chịu tội thay cho Lưu Vĩ Hồng.

Trong hội trường bỗng đầy mùi thuốc súng.

Tống Hiểu Vệ lại nhếch mép, trong lòng rất hài lòng. Gã thật sự không ngờ Quách Lệ Hồng sẽ “hạ thủ” mạnh như vậy. Xem ra, người phụ nữ không có đầu óc này cũng không phải không đúng tẹo nào, ít nhất vào thời điểm đấu tranh anh dũng, có thể làm vật hi sinh. Có “trợ thủ kim bài” Quách Lệ Hồng này trong tay, hội nghị đang đi theo chiều tốt đúng như Tống Hiểu Vệ dự đoán.


Đinh Lập Quốc tức giận, lạnh lùng nói:- Chủ tịch Quách, xin bà đừng xuyên tạc ý của tôi, suy bụng ta ra bụng người. Tôi cho rằng, bất luận xử lý sự cố này như thế nào cũng nên xem xét toàn diện, thể hiện rõ sự công chính và nguyên tắc toàn diện, không thể nhân nhượng, nhưng cũng không thể tùy tiện áp đặt tội danh. Chính quyền Thị ủy và Ủy ban nhân dân Thị xã mỗi nơi đều có một nghị quyết, đều cần phải kiểm nghiệm bằng thời gian.

Quách Lệ Hồng cười nhạt, đang muốn lên giọng phản bác, Lưu Vĩ Hồng một mực yên lặng không lên tiếng từ đầu đến giờ, bỗng khoát tay áo, trầm giọng nói:- Các đồng chí, tôi cũng xin nói quan điểm.

Mọi người đều sôi nổi hẳn lên.

Việc này, rút cuộc xử lý như thế nào, ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, chắc chắn cũng rất quan trọng. Giờ này ngày này, bất cứ ai cũng không dám đối xử với Lưu Vĩ Hồng như một “nhóc con”, không dám coi nhẹ bất cứ ý kiến nào của hắn.

Quách Lệ Hồng cũng đành nuốt lời vào trong, sắc mặt cũng có chút không tự nhiên, nhìn ra xa, không nhìn về hướng Lưu Vĩ Hồng. Trong tâm khảm, Quách Lệ Hồng vẫn rất sợ Lưu Vĩ Hồng, cho dù ả thừa nhận hay không, thực tế vẫn là như vậy.

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý tới Quách Lệ Hồng, chậm rãi nói:- Các đồng chí, tôi cho rằng ý kiến của tổ điều tra là rất đáng coi trọng, đồng chí Long Vũ Hiên, đồng chí Đinh Lập Quốc và đồng chí Quách Lệ Hồng nói cũng đều có lý nhất định. An toàn sản xuất là phải thống trị nghiêm ngặt. Điểm này là không còn gì phải nghi ngờ. Xảy ra tai nạn lò 72 mỏ than Hồng Kỳ, tôi rất đau lòng. Cái chết của 6 thợ mỏ, lẽ ra có thể tránh được. Nhưng đã xảy ra rồi, cái chúng ta cần làm bây giờ không phải là tranh luận không ngớt, mà là hành động thực tế.

Giải quyết tốt hậu quả, chính quyền Thị xã đang trong quá trình tiến hành. Xử lý các cán bộ chịu trách nhiệm liên quan, tôi cho rằng ý kiến của đồng chí Đinh Lập Quốc rất đáng tham khảo, tiến hành xử lý công bằng công chính. Người phụ trách an toàn sản xuất của mỏ than Hồng Kỳ là chịu trách nhiệm số một, điều này là chắc chắn. Xét thấy sự cố này vốn dĩ thực tế tồn tại những nhân tố bất ngờ nhất định, về việc xử phạt cán bộ khác, tôi kiến nghị lấy giáo dục làm đầu. Dù sao chúng ta xử phạt cán bộ không phải là mục đích, chỉ là phương pháp, hi vọng sau này mọi người đều coi trọng công tác an toàn sản xuất. Đương nhiên, những người nên chịu trách nhiệm cũng nên chịu trách nhiệm. Tôi kiến nghị, đối với đồng chí Giám đốc mỏ than Hồng Kỳ Dương Kiến Trung, cần phải xử phạt nghiêm khắc, xử phạt hành chính. Đối với đồng chí Phó chủ tịch Thị xã phụ trách công tác khoáng sản Vương Thụ Quốc cần xử phạt cảnh cáo và cảnh cáo hành chính. Về bản thân tôi, thân làm Chủ tịch thị xã, nên có trách nhiệm đối với an toàn sản xuất, tôi thỉnh cầu Thị ủy xử phạt cảnh cáo nghiêm khắc, xử phạt hành chính nặng.

Trong phòng họp, bỗng trở nên yên lặng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại yêu cầu tự xử phạt nghiêm ngặt bản thân mình như thế.

Ánh mắt của Vương Thụ Quốc trong phút chốc bỗng ươn ướt.