Quan Gia

Chương 678: Nổi bão




Chương 678: Nổi bão

Ngồi trong phòng họp Thị ủy, tâm trạng Vương Thụ Quốc rất buồn bực.

Hôi nghị thường vụ Thị ủy mở rộng này trên thực tế đối tượng mở rộng cũng không nhiều, chỉ có vài người. Vương Thụ Quốc là một trong số đó, trên danh nghĩa, vì y là Phó chủ tịch phụ trách quản lý nguồn năng lượng, vấn đề thảo luận của cuộc họp lần này là xử lý trách nhiệm của vụ tai nạn lò 72, cho nên y bị gọi đến tham dự. Trên thực tế, chính là gọi y tới để chịu phạt.

Trong hội nghị Thường vụ, một mình y phi ủy viên thường vụ Phó chủ tịch xếp hạng cuối cùng, có thể có quyền phát ngôn gì?

Nhưng buồn bực cứ thếbuồn bực, Vương Thụ Quốc vẫn phải đến hội trường từ sớm.

Hội nghị thường vụ lần trước đã thông qua báo cáo của tổ điều tra về sự cố lò 72, báo lên trên Địa ủy và Ủy ban nhân dân. Tuy hiện nay, Ủy ban nhân dân Địa khu vẫn chưa có phúc đáp chính thức, nhưng cũng có thể thấy là đã cam chịu. Bình thường mà nói, kết luận điều tra như vậy, chính quyền Đảng ủy cấp trên sẽ không dễ dàng thay đổi.

Cũng chính là nói, chuyện đã rồi, Vương Thụ Quốc y đã thành “con dê đợi làm thịt” chờ đợi kết quả. Có thể thấy, kết quả xử phạt này không hề nhẹ đâu.

Tổ điều tra vừa thành lập, Vương Thụ Quốc đã tiến hành một vài hành động, bao gồm đích thân tới thăm hỏi tổ trưởng tổ điều tra, Phó bí thư Thị ủy Lưu Khánh Long. Y và Lưu Khánh Phong không có giao tình sâu đậm gì, chỉ là quan hệ bình thường. Nhưng việc “khẩn cấp”, nên cũng phải bất chấp. Lưu Khánh Phong tỏ ra rất khách sáo, lại nói sẽ lấy sự thật làm căn cứ, khách quan công bằng điều tra. Sau đó, khi Vương Thụ Quốc rời đi, Lưu Khánh Phòng còn lấy một ít rượu thuốc đáp lễ y, coi như là quà đáp lễ quà đối với y.

Vương Thụ Quốc biết, Lưu Khánh Long không định ban phát lòng thương hại.

Quả nhiên, kết luận điều tra là do con người không có trách nhiệm trong an toàn lao động.

Hôm qua, xuyên qua một số con đường, Vương Thụ Quốc đã biết được một số thông tin, nói Thị ủy bước đầu đã định, xử phạt chuẩn bị cho y là cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng cộng thêm xử phạt hành chính.

Nghe thấy thông tin này, Vương Thụ Quốc buồn chán không nói lời nào. Tham gia công tác đã hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị xử phạt nặng như vậy, trước đây ngay cảnh cáo cũng chưa từng bị. Không ngờ làm Phó chủ tịch xã, lại bị cảnh cáo trong Đảng và xử phạt hành chính.

Tuy nhiên, lần này, Vương Thụ Quốc không hề chạy chọt.

Y rất rõ, chạy chọt thì cũng sẽ không có tác dụng. Người ta không phải xông vào y, mà xông về phía Lưu Vĩ Hồng. Nếu xử phạt nhẹ cho y, cơ bản Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không sao. Xử phạt nào giờ là càng lên cao càng nhẹ.

Phân tích theo tin này, thì Thị ủy có thể dự định cảnh cáo trong Đảng và xử phạt hành chính đối với Lưu Vĩ Hồng. Tương đối mà nói, hình phạt này là rất nặng, so với Vương Thụ Quốc thì ảnh hưởng vẫn lớn hơn nhiều. Vì Lưu Vĩ Hồng còn trẻ, lại có không gian thăng quan rất lớn, hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng đã vào danh sách Đại hội đại biểu Đảng toàn quốc báo lên tỉnh. Hình phạt này hễ được công bố, tư cách đại biểu Đảng của Lưu Vĩ Hồng chắc chắn bị hụt.



Vừa bị cảnh cáo lại bị xử phạt hành chính, còn tư cách gì đại diện đội ngũ Đảng viên của thị xã Hạo Dương, ngông nghênh ngồi trong Đại hội nhân dân, tham gia Đại hội Đảng toàn quốc nữa chứ?

Lần này, coi như chắc chắn là gặp “tai bay vạ gió”.

Vương Thụ Quốc vừa hút thuốc vừa rầu rĩ suy nghĩ.

Thật sự không hiểu nổi, bình thường Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ cứng rấn như vậy, sao khi gặp việc như thế này, lại án binh bất động? Giống như đổi tính, thành cá nằm trên thớt, mặc người ta xâu xé.

Những người tham dự hội nghị lần lượt bước vào hội trường, Vương Thụ Quốc liền chuyển sang bộ mặt tươi cười, chào hỏi mọi người. Vương Thụ Quốc cũng là người coi trọng thể diện, cũng là người lão luyện cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, Vương Thụ Quốc không muốn bị người ta xem thường.


Nhóm thị ủy thường vụ khác, mặt mũi đều tươi cười, không thể nhìn ra được thần sắc vui sướng biết bao khi thấy người gặp họa. Nói trắng ra là, việc này chính là sự đọ sức giữa Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng, không liên quan mấy đến mọi người.

Đại thần có chuyện, người qua đường vây quanh xem là xong, đừng không thức thời mà dính vào đó, sẽ bị ngộ thương đấy.

Xem ra, không khí trong phòng họp khá là hài hòa.

Lúc Chu Bằng Cử bước vào hội trường, khuôn mặt mang theo nụ cười, gật đầu chào thăm hỏi mọi người, bộ dạng rất an nhàn, khi ánh mắt lướt đến Vương Thụ Quốc, rõ ràng là có ý châm chọc.

Vương Thụ Quốc lén lút cắn chặt răng, thoáng qua một ý nghĩ.

Bây giờ đến lượt Chu Bằng Cử mày đắc ý.

Không có cách nào, ai bảo số Lão Vương đây đen đủi chứ?

Lưu Khánh Long, Cổ Kiến Hiên lần lượt vào hội trường. Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng sóng vai đi vào, hai vị sếp lớn trẻ tuổi xem ra sắc mặt rất bình tĩnh, không có chút biểu hiện gì, giống như đến tham dự một buổi họp bình thường.

Bước đến trước bàn hội nghị, Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng còn khách khí với nhau, lúc đó mới lần lượt ngồi xuống.


Ánh mắt Chu Bằng Cử lại vô tình lướt qua Lưu Vĩ Hồng, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Đồ giả bộ.

Mày cứ giả bộ nữa đi.

Xem mày có thể giả bộ đến khi nào.

Nguồn gốc tin tức của Chu Bằng Cử rộng hơn rất nhiều so với Vương Thụ Quốc. Theo phía Địa ủy tuy chưa chính thức bắt đầu nghiên cứu về việc xử phạt cán bộ của sự cố lò 72, nhưng vài lãnh đạo chủ chốt đã lén lút tiến hành liên lạc với nhau. Vốn tưởng Chu Kiến Quốc sẽ ra sức ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, thử phủ định kết quả của tổ điều tra thị xã Hạo Dương, nhưng trên thực tế, theo tin Chu Bằng Cử được biết, Chu Kiến Quốc không hề hé răng, tức đã thừa nhận kết luận điều tra của Thị xã Hạo Dương.

Xem ra Chu Kiến Quốc vẫn rất tỉnh táo, không đi làm những chuyện vô ích.

Sự thật thì, Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng có quan hệ tốt hơn nữa, cũng không thể bao che cho hắn.

Tên ương ngạnh, kiêu ngạo này luôn ép Chu Bằng Cử y đến mức không thở nổi, cuối cùng cũng trút được cơn giận. Điểm này, Chu Bằng Cử không kìm nổi sự sung sướng, tràn đầy sự vui mừng.

Sau khi lường trước được sự việc này, uy phong của Tống Hiểu Vệ sẽ hoàn toàn được tạo dựng, Lưu Vĩ Hồng sẽ không tránh khỏi sự cười nhạo của chính quyền. Một khi uy phong của Lưu Vĩ Hồng không còn, Chu Bằng Cử y sẽ nhận được sự ủng hộ của Tống Hiểu Vệ, chắc chắn có thể lấy lại được vinh quang ngày xưa khi ở Ủy ban nhân dân Thị xã, hơn nữa, trở thành Phó chủ tịch thường trực thị xã. Đến lúc đó, “những kẻ hai mặt” luôn cung phụng Lưu Vĩ Hồng, trước mặt Phó chủ tịch thị xã Chu y sẽ lại có thái độ thế nào.

Như vậy, chỉ e là sẽ nhục nhã hơn Vương Thụ Quốc bây giờ đúng không? nguồn


Chu Bằng Cử đang suy nghĩ, gần như cười ra thành tiếng.

Phải nói, bình thường Chu Bằng Cử không hề nông cạn như vậy, mấy tháng nay bị Lưu Vĩ Hồng “bức bách” quá, từng bước thất bại, ngay cả mẫu ruộng còn ba phần đất của mình cũng không giữ nổi, trong lòng luôn thấy rất hận. Hiển nhiên có hi vọng xoay người lại, Chu Bằng Cử tất nhiên mừng vui khôn xiết.

- Các đồng chí.

Tống Hiểu Vệ nhìn quanh hội trường, chậm rãi nói, giọng điệu có vài phần uy nghiêm, khác hình tượng của một Bí thư Thị ủy tao nhã bình thường, còn có thêm vài phần áp bức.


Đương nhiên, có lẽ chỉ là tác dụng tâm lý của đoàn người.

- Hôm nay mở ra hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng này, chủ yếu là trao đổi một chút về việc xử lý sự cố lò 72. Sau khi xảy ra sự cố này, trong thị xã đã thành lập ngay một tổ điều tra chuyên môn, do đích thân Bí thư Khánh Long phụ trách, công việc đã có hiệu quả rõ ràng. Theo điều tra của tổ điều tra chuyên môn đã có kết luận. Tai nạn ở mỏ than 72 Hồng Kỳ, là do thiếu trách nhiệm trong an toàn lao động. Người phụ trách mỏ than Hồng Kỳ khi thử nhập khẩu các thiết bị của Nga đã không tiến hành những kiểm tra an toàn tất yếu, đối với kết cấu địa chất của địa điểm thử nghiệm không hiểu rõ, tùy tiện thi công, kết quả dẫn đến xảy ra tai nạn, sáu công nhân đã bất hạnh gặp nạn, làm tổn thất về kinh tế trên trăm triệu. Các đồng chí, bài học này rất sâu sắc.

Nói tới đây, Tống Hiểu Vệ ngừng lại một lúc, thở dài một cái rất sâu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Các cán bộ tham dự hội nghị cũng thẳng người, nụ cười trên mặt sớm đã thu lại, sắc mặt cũng trở nên vô cùng trầm trọng.

- Nếu cán bộ của chúng ta, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo, bình thường không phải quan liêu như vậy, xem trọng an toàn sản xuất, đi sâu vào kiểm tra, sự cố an toàn lần này, là hoàn toàn có thể tránh được. Sau vụ tai nạn lò 72, đã vỡ lẽ ra một hiện tượng. Đó là việc thực hiện an toàn trong sản xuất của mỏ than Hồng Kỳ, làm chưa đến nơi đến chốn. Lãnh đạo mỏ than và nhân viên quản lý an toàn sản xuất đều nuôi thói quen xấu của chủ nghĩa quan liêu, bình thường, cái gọi là an toàn trong sản xuất, chỉ là ngoài miệng, từ trước tới nay chưa hề thực hiện, chưa từng có chứng thực. Khu vực khai thác mỏ số 3, gần con sông, điều kiện địa chất vốn tương đối. Tình hình này, đồng chí phụ trách mỏ than Hồng Kỳ không thể không biết, nhưng khi điều hành thiết bị mới, lại không thực hiện sắp xếp bất cứ phòng bị nào, từ đó có thể thấy, an toàn sản xuất đối với bọn họ mà nói, chỉ là một câu khẩu hiệu mà thôi. Nghiêm khắc mà nói, là một hành vi thiếu trách nhiệm, là coi thường an toàn tài sản và sinh mạng của quần chúng, vô cùng vô trách nhiệm.

Tổng Hiểu Vệ nói xong, giọng điệu càng trở lên mãnh liệt hẳn, không nhịn được đập tay lên bàn. Tuy gõ không mạnh, nhưng cũng khiến rất nhiều cán bộ tham dự hội nghị hoang mang.

Xem ra dự liệu không sai, Tống Hiểu Vệ hạ quyết tâm phát một con bão dữ.

- Đối với hành vi không làm tròn trách nhiệm này, cần phải trừng phạt nghiêm nghặt, để răn đe. Các đồng chí, an toàn sản xuất là không thể coi nhẹ. Liên quan tới sự an toàn và hạnh phúc của hàng ngàn gia đình hàng vạn hộ dân, liên quan đến sự ổn định của toàn bộ xã hội. Lúc nào cũng rất căng thẳng. Những người phụ trách có liên quan tới mỏ than Hồng Kỳ, cần xử lý nghiêm ngặt. Đương nhiên, xảy ra tai nạn này, chính quyền Thị ủy cũng có trách nhiệm. Đầu tiên là Bí thư tôi đây có trách nhiệm, không nắm bắt được công tác an toàn sản xuất. Lúc này, tôi tự kiểm điểm với mọi người, chia buồn với sáu người đã không may gặp nạn.

Nói xong, Tống Hiểu Vệ nhẹ nhàng cúi đầu, lặng im vài giây.

Không khí trong phòng họp, càng thêm ngưng trọng.

- Các đồng chí, tôn chỉ của Đảng ta, đối với những tai nạn do thiếu trách nhiệm đều không thể nhân nhượng. Các cán bộ phải chịu trách nhiệm nhất định, đáng xử phạt thì nhất định phải phạt, nên mất chức thì nhất định phải mất chức. Nếu vi phạm pháp luật, nên ngồi tù thì phải đưa vào tù! Điểm này, không thể qua loa.

Im lặng vài phút, Tống HIểu Vệ thẳng người, sa sầm nét mặt, hết sức nghiêm khắc, nói.

Vị Bí thư Tống luôn luôn ôn tồn cuối cũng cũng đã nổi trận bão lớn.