Chương 618: Lực lượng hậu bị của Giáp Sơn
Tuy rằng khách sạn Giáp Sơn trang hoàng có thể so sánh với Nhà khách Lâm Khánh nhưng cũng không có phòng đôi sang trọng, đều là phòng đơn cả. Trong căn phòng này chỉ có hai chiếc ghế, mọi người đều ngồi hết lên giường.
Trước kia khi Lưu Vĩ Hồng còn là chủ quản Giáp Sơn, rất có uy thế thì lại rất ít khi thể hiện trước mặt các đồng nghiệp. Nên mọi người cũng quen tùy tiện với hắn như thế rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, chủ động đi pha trà cho đám người Mã Cát Xương. Liễu Tề liền giật ngay bình nước sôi trong tay Lưu Vĩ Hồng. Ai lại dám để Bí thư Lưu đi pha trà cho bọn họ cơ chứ? Như thế thì tổn thọ mất.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, thôi thì để anh ta đi.
-Bí thư, lâu lắm anh mới về đây một lần. Mọi người nhớ anh quá!
Mã Cát Xương ngồi ở trên ghế nói một cách đầy cảm xúc.
Lưu Vĩ Hồng sau khi được điều đến làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương, Mã Cát Xương đến Địa khu làm việc thì thường đều đến thăm thủ trưởng cũ. Nhưng cái đó không tính. Gặp Lưu Vĩ Hồng ở thị xã Hạo Dương và Lưu Vĩ Hồng quay lại Giáp Sơn, ý nghĩa không giống nhau.
Lưu Vĩ Hồng lấy thuốc ra hút, rồi đưa ọi người,cười nói:-Tôi cũng muốn về thăm nhưng mà luôn không có thời gian.
-Đúng vậy đúng vậy, bây giờ Bí thư giữ chức lớn như vậy ở Hạo Dương. Mấy hạng mục lớn đều cần làm, như thế thì bận thật. Chúng tôi chỉ nghĩ đến thôi là đã sợ rồi. Ngoài Bí thư ra, người khác sợ là không ai có bản lĩnh này…
Mã Cát Xương nói liên thanh.
Lời này tất nhiên là có ý nịnh nọt nhưng cũng có vài phần là đúng. Đầu những năm 90, một thị xã cấp huyện ở một Địa khu xa xôi hẻo lánh cùng lúc khởi động hai hạng mục dự toán lên đến hàng trăm triệu thì cả nước này chắc chỉ có một. Thực sự là cũng chỉ có Lưu Vĩ Hồng mới có bản lĩnh làm việc này.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, nói:-Cát Xương, đừng nói thế nữa mà. Hôm nay tôi đến nhìn thấy Giáp Sơn phát triển tốt như thế này thấy rất vui mừng. Cát Xương, mọi người đều vất vả rồi. Thật là giỏi quá!
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng trên mặt cũng lộ vẻ mặt thán phục.
Mã Cát Xương bọn họ quả thật cũng rất giỏi. Dù là cái cơ sở đó là Lưu Vĩ Hồng xây dựng lên, kế hoạch phát triển năm năm cũng sớm được hắn toàn thành xong nhưng nếu như không có sự làm việc chăm chỉ của mấy người như Mã Cát Xương thì nền móng dù có dày đến đâu, quy hoạch có tốt đến đâu thì cũng là vô ích mà thôi. Lưu Vĩ Hồng lúc đầu là cán bộ chủ chốt trong đội ngũ kiến thiết, công sức bỏ ra không hề phí mà đã bắt được trọng tâm. Mấy người Mã Cát Xương, Trương Hiền Phúc quả nhiên đều là những cán bộ tốt.
Mã Cát Xương liền cảm động nói:-Bí thư, xin cảm ơn!
Dường như một câu khen ngợi của Lưu Vĩ Hồng còn hơn bất cứ phần thưởng nào. Mã Cát Xương vô cùng mãn nguyện.
Tiếp đó, Lưu Vĩ Hồng liền bắt đầu hỏi tỉ mỉ tình hình phát triển của các hạng mục công tác của Giáp Sơn. Buổi tọa đàm vào buổi chiều, Tào Chấn Khởi có mặt, rất quy củ. Báo cáo của mấy người Mã Cát Xương được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Một số vấn đề chi tiết thì chưa đề cập đến. Phỏng chừng Tào Chấn Khởi lần thị sát khu Giáp Sơn này, ít nhất cũng phải lên “Nhật báo Hạo Dương”. Những cái gì nên cho vào báo cáo, những cái gì cho qua loa không nhắc đến thì ai cũng biết. Đương nhiên khi đối diện với Lưu Vĩ Hồng không thể báo cáo như thế được nữa. Mấy người Mã Cát Xương không hề che giấu, nói hết với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, trầm ngâm nói:- Cát Xương, nói một cách chỉnh thể thì công việc của các ông làm rất đúng chỗ. Sự phát triển về sau này cũng có con đường suy nghĩ riêng. Điều này rất là tốt.
Mã Cát Xương vội vàng nói:- Xin Bí thư chỉ giáo. Tối nay chúng tôi sang chính là để thỉnh giáo Bí thư. Có rất nhiều phương diện, con mắt nhìn chưa thấy hết, không nhìn sâu xa được. Vẫn rất cần Bí thư dạy bảo nhiều mới được.
Lời này, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của Mã Cát Xương, không hề có chút ý khiêm tốn gì. Trên cơ bản, bọn họ hiện tại đang hoàn toàn làm theo quy hoạch phát triển năm năm mà Bí thư Lưu đã lập ra cho khu Giáp Sơn ban đầu.
Lưu Vĩ Hồng cũng không có ý khiêm tốn, hai hàng lông mày hơi nhếch lên và nói:-Cát Xương, lúc đầu chúng ta lập ra kế quy hoạch phát triển năm năm. Bây giờ nhìn lại thì có một số phương diện chúng ta vẫn chưa suy xét kỹ lưỡng.
Mã Cát Xương mấy người nghe vậy liền rất ngồi thẳng người dậy, rất chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng. Cứ giống như quay lại quá khứ vậy. Lúc Lưu Vĩ Hồng đảm nhận chức Bí thư của khu Giáp Sơn, lúc mới đầu, các cán bộ của khu Giáp Sơn đều dốc tập trung nghe chỉ thị của Bí thư Lưu, không dám phân tâm.
-Điểm thứ nhất, cũng là điểm mấu chốt nhất chính là vấn đề tác dụng phát huy chậm. Hiện tại nhà máy thức ăn gia súc, nhà máy cơ khí, nhà máy sản xuất chế phẩm sữa, hiệu quả rất là tốt. Hai ba năm sau thì hiệu quả sẽ càng ngày càng tốt. Ngành chăn nuôi của nhân dân trong vòng mấy năm cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng vài năm sau đó thì không biết hiệu quả còn có thể tốt như thế nữa không. Bây giờ thì thấy rằng không lạc quan lắm.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói.
Mấy người Mã Cát Xương liền gật đầu theo. Nhưng đây chỉ là một quán tính. Lời Lưu Bí thư nói luôn đúng. Nhưng rốt cục không lạc quan như thế nào, vài năm sau sẽ xảy ra vấn đề nào không ngờ tới thì cũng chưa nghĩ được. Nói thật, họ vẫn chưa nhìn xa xôi như vậy được.
- Cát Xương, Hiền Phúc, Liễu Tề, chúng ta có thể phân tích một chút tại sao hiệu quả của nhà máy cơ giới hiệu quả sẽ tốt như thế này? Không phải mấy nhà xưởng của chúng ta có ưu thế kỹ thuật lớn như thế nào, nguyên nhân mấu chốt nhất là nằm ở chỗ chúng ta phải nắm bắt được thời cơ. Hai năm trước , toàn bộ các vùng đều có rất ít những nhà xưởng như thế này, ít nhất thì mười mấy huyện thị xung quanh khu của chúng ta thì vẫn chưa nhìn thấy. Đây là kinh doanh độc lập , không có cạnh tranh. Ở một ý nghĩ nào đó thì chúng ta kinh doanh theo kiểu lũng đoạn. Nhưng cái này không thể lũng đoạn trong một thời gian dài được. Hiệu quả kiếm được tiền thì rất nhanh các xưởng của các nơi khác cũng mọc lên, cạnh tranh với chúng ta. Chúng ta không có ưu thế kỹ thuật, không có ưu thế về vốn, không có ưu thế về địa lợi cũng không có ưu thế về kinh doanh thì làm sao có thể đảm bao hiệu quả sẽ tốt như vậy trong thời gian dài được đây? Chúng ta hãy nghĩ kỹ xem, có chuyện như thế này hay không? truyện copy từ
Lưu Vĩ Hồng vẫn với giọng điệu giảng giải như trước kia dẫn dắt cấp dưới.
Thu nhập tài chính Khu Giáp Sơn, trong hai năm đã tăng từ hơn hai mươi nghìn đến hơn một triệu sáu trăm nghìn.Ngoài việc quần chúng phát triển mạnh ngành chăn nuôi và gieo trồng thì nguồn chủ yếu là Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ khí là có hiệu quả nhất. Hai nhà máy này, đều là xí nghiệp khu Giáp Sơn 100% vốn cổ phần. Tất cả các hiệu quả thu được ngoại trừ giữ lại một phần sản xuất phát triển cho xí nghiệp, thì một bộ phận khác thì sẽ được nộp lên Ủy ban nhân dân khu.
Mấy người Mã Cát Xương trước mắt thấy kinh doanh náo nhiệt. Ba ca chuyển sang hai ca của nhà xưởng đều bận vô cùng. Tiền mặt như nước đổ về thì trong lòng vô cùng hào hứng. Làm sao có chuyện lại nghĩ xa xôi như thế? Lại càng không thể có cảm giác nguy cơ. Bây giờ vừa mới nghe Lưu Vĩ Hồng nói thực sự có chuyện như thế thì không khỏi không bối rối, vội vàng hỏi:-Bí thư, vậy thì phải làm sao đây?
Nếu như hai Nhà máy này hiệu quả không tốt thì thu nhập tài chính của khu Giáp Sơn sẽ giảm mạnh, không nói đến việc “Sau một đêm lại trở lại như cũ” nhưng ít nhất thì cũng sẽ không sáng sủa như bây giờ. Chỉ sợ cái mũ của khu “minh tinh” cũng không bỏ ra được. Về bản chất, Mã Cát Xương vẫn thuộc về lớp cán bộ cũ, rất coi trọng vinh dự.
Lưu Vĩ Hồng không vội vã trả lời, quay đầu nhìn phía Liễu Tề, hỏi:- Liễu Tề, anh nói xem, nên làm thế nào để đối diện với cục diện có thể xuất hiện đó?
Mã Cát Xương và Trương Hiền Phúc tuổi đều khá lớn, bốn mươi mấy tuổi, trình độ văn hóa cũng không cao lắm. Năng lực nhận thức thông tin về thế giới bên ngoài và học tập những điều mới lạ tự nhiên cũng không thể cùng đưa ra đánh giá với Liễu Tề được. Liễu Tề tuổi trẻ, tốt nghiệp đại học, hai năm nay lại luôn luôn quản lý xí nghiệp, thời gian tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều. Con mắt nhìn xa trông rộng nên chắc chắn là không giống hai người kia. Lưu Vĩ Hồng rất kỳ vọng ở anh ta.
Liễu Tề không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ đột nhiên hỏi anh ta nên hơi bối rối. Anh ta cười nói:-Bí thư Lưu, cái này, xin hãy để Bí thư Mã và Chủ nhiệm Trương chỉ thị đi.
Cái này có thể coi như là quy tắc của chốn quan trường cần tuân thủ. Có cấp trên ở đây thì không được “nổ” lung tung.
Mã Cát Xương cười nói:- Cậu Tiểu Liễu này, Bí thư Lưu bảo cậu nói thì cậu nói đi. Cậu là nhân tài, ở đây ai cũng biết mà.
Liễu Tề liền hơi ngượng ngùng gãi đầu, nói:-Bí thư Mã, nghe ngài nói kìa, tôi có phải nhân tài gì đâu.
Lưu Vĩ Hồng nói:-Nói đi. Sai cũng không sao đâu.
Trương Hiền Phúc cũng cười nói:-Đúng vậy, Liễu Tề, ở đây, tất cả mọi người là tốt của Bí thư Lưu. Bảo cậu nói thì cậu cứ nói đi. Đừng khiêm tốn.
-Vậy thì tôi sẽ nói một chút. Có chỗ nào không phải mong các lãnh đạo góp ý phê bình. Bí thư Lưu, cá nhân tôi nhận định rằng, các nhà xưởng của khu Giáp Sơn muốn giữ được ưu thế như hiện nay thì cần bắt tay vào vài phương diện như sau. Thứ nhất chính là việc sáng tạo kỹ thuật. Điểm này nhà máy thức ăn gia súc làm khá tốt. Tô Mộc rất thích nghiên cứu, nhà máy thức ăn gia súc dưới sự lãnh đạo của anh ta, đã nghiên cứu ra rất nhiều cách thức kết hợp mới. Thị trường phản ánh lại có hiệu quả rất tốt. Lợn hơi lớn rất nhanh. Thời gian xuất chuồng sớm hơn mười ngày so với ngày xưa. Điều này rất được các hộ chăn nuôi hoan nghênh. Tô Mộc còn khá coi trọng sự phản hồi của thị trường, thường xuyên thâm nhập thị trường để tìm hiểu tình hình thực tế. Cuối năm ngoái anh ta còn kiến nghị với tôi là cần cử mấy nhân viên kỹ thuật đi đào tạo chuyện sâu. Nhân viên của Nhà máy thức ăn gia súc đa số đều là trung cấp, sinh viên đại học không có. Tô Mộc cảm thấy nếu cứ như thế thì lực lượng nghiên cứu kỹ thuật không đủ.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi gật đầu:- Ừ, Tô Mộc nói đúng. Phải ủng hộ manh mẽ.
Không ngờ Tô Mộc thường ngày trầm tĩnh vậy mà trong công việc lại có con mắt nhìn xa như vậy. Xem ra chủ yếu là năng lực học tập mạnh, năng lực tiếp nhận những cái mới cũng mạnh.
-Đúng vậy, Bí thư Lưu, tôi đã đồng ý với đề nghị của anh ta. Nửa cuối năm nay sẽ cho ba cán bộ kỹ thuật trẻ cốt cán đi học tập. Sau dó sẽ dần dần huấn luyện hết một lượt tất cả các cán bộ kỹ thuật cốt cán trẻ tuổi.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:- Liễu Tề, người đầu tiên là cần cử đi học chính là Tô Mộc.
Liễu Tề giật mình kinh hãi:- Cử Tô Mộc đi ư? Thế thì ai sẽ phụ trách công việc của nhà máy thức ăn gia súc đây?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cái này thì anh nghĩ cách đi. Tôi không quyết định giúp anh được. Nhưng Tô Mộc nhất định phải được cử đi học. Đào tạo nên một tướng quân ưu tú hoàn toàn không giống với đào tạo một tay xạ thủ. Về điểm này thì anh cần phải hiểu rõ. Ngoài ra, nâng cao sức mạnh kỹ thuật cũng không thể hạn chế ở sự bồi dưỡng của bản thân chúng ta. Giáp Sơn của chúng ta phải cử nhân viên kỹ thuật đi học mà cũng cần nghĩ cách thu hút những nhân viên kỹ thuật ở bên ngoài về. Liễu Tề à, bản thân chúng ta bồi dưỡng nhân tài, sự trung thành lúc đầu là khá cao. Nhưng lâu dần thì phải kết hợp hữu cơ hai cái lại, anh có hiểu không?
Liễu Tề liên tục gật đầu, như thoáng có chút suy nghĩ.