Quan Gia

Chương 613: Chủ tịch thị xã nhóc con thật là có bản lĩnh




Chương 613: Chủ tịch thị xã nhóc con thật là có bản lĩnh

Thái Tuyết Phong đi vào phòng họp tại lầu một tòa nhà Huyện ủy để tham dự hội nghị thường vụ, tâm trang lúc này không được tốt. Ngày hôm qua, Bí thư Thành ủy Tống Hiểu Vệ đặc biệt tìm ông ta nói chuyện. Chủ đề của câu chuyện chính là tình hình trị an của thị xã Hạo Dương không được tốt.

Chuyện này không phải là ý kiến của Tống Hiểu Vệ. Tống Hiểu Vệ chỉ là thuật lại ý kiến mà thôi.

Tống Hiểu Vệ nói, Lưu Vĩ Hồng trong hội nghị Bí thư đã phản đối Ủy ban chính trị Pháp luật thị xã. Cho rằng, trị an thị xã Hạo Dương không tốt, nguyên nhân chủ yếu là do Ủy ban chính trị Pháp luật thị xã bất lực trước những vụ án trái pháp luật trị an, dung túng bao che ột số phần tử lưu manh, làm cho bọn lưu manh đó ngày càng kiêu ngạo.

Vì thế, Tống Hiểu Vệ đặc biệt cho gọi Thái Tuyết Phong, yêu cầu ông ta coi trọng ý kiến của Ủy ban nhân dân thị xã và của Chủ tịch Lưu, chỉnh đốn lại trị an xã hội của thị xã Hạo Dương.

Phải nói, Tống Hiểu Vệ cũng là làm theo phép. Chủ tịch thị xã đối với công tác của cục công an thị xã không hài lòng, công nhiên trút bực tức trong hội nghị Bí thư. Tống Hiểu Vệ thân là Bí thư Thành ủy, tất nhiên phải biết coi trọng.

Nhưng Thái Tuyết Phong thì trong lòng rất hận.

Lưu Vĩ Hồng công nhiên trở mặt, tất nhiên là đối với việc ông ta thả Tôn Hoành.

Cái tên tiểu tử này thối tha thật, không biết nói tình cảm gì cả.

Nhưng lại dễ ình sao? Quách Lệ Ngọc tìm đến cửa, yêu cầu ông ta phải thả Tôn Hoành, ông ta dám không nghe? Toàn bộ địa khu Hạo Dương này, ai cũng biết Quách Lệ Ngọc lòng dạ hẹp hòi. Nếu muốn làm trái ý “đệ nhất phu nhân” này thì bà ta mỗi ngày ở bên tai Tào Chấn Khởi thổi vài luồng gió thì Thái Tuyết Phong sẽ không xong rồi.

Tên tiểu tử thối đó biết lai lịch của Tôn Hoành nhưng lại chỉ để ý bức bách Thái Tuyết Phong ông, quả thật là buồn cười.

Cái tên Tôn Hoành kia cũng thật là khốn kiếp. Tiểu tự mày hoành hoành ngang ngược còn chưa tính, lần này lại đánh cả con trai của Tào Chấn Khởi, như thế nào cũng phải tỏ vẻ chút chứ? Đi bệnh viện bồi thường hoặc nói lời xin lỗi là chết sao?

Tôn Hoành mày khoác lác, hò hét là dựa vào tấm biển của ai?

Mày dùng chiêu bài của Tào Chấn Khởi hoành hành ngang ngược, còn lại đánh cho con trai Tào Chấn Khởi xuất huyết bên trong, bây giờ vẫn còn đang điều trị tại bệnh viện. Mày không muốn làm việc của người bình thường, muốn kiêu ngạo nhưng cũng không nên kiêu ngạo quá đáng như vậy.

Con trai của Tào Chấn Khởi lại là học sinh của Lưu Vĩ Hồng.

Mối quan hệ này như một bầy đoàn, nhưng lại khiến cho Thái Tuyết Phong bị liên lụy vào. Trư Bát Giới khi chiếu trong gương thì trong lẫn ngoài đều không phải người.



Cũng may là thái độ của Tống Hiểu Vệ chỉ có thế, chỉ miêu tả sơ lược vài câu, bảo ông ta phải kiểm tra lại tình hình trị an của thị xã, coi như là mang lại một công đạo cho quần chúng thị xã.

Tống Hiểu Vệ nói lời này, không hướng vào công đạo cho Chủ tịch thị xã, mà hướng vào công đạo cho toàn bộ quần chúng thị xã. Ủy ban Chính trị pháp luật thị xã hay là Bí thư Thành ủy thì Thái Tuyết Phong ông cũng không nhất thiết phải giành công đạo cho Chủ tịch thị xã Lưu.

Mặc dù Tống Hiểu Vệ an ủi ông ta vài câu nhưng Thái Tuyết Phong vẫn cảm thấy tâm trạng không được tốt.

Mặc kệ nói như thế nào thì Thái Tuyết Phong cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật thị xã Hạo Dương, cũng được xem là một đại nhân vật. Bị một tên Chủ tịch thị xã nhóc con nhéo vào mặt đã đành, còn khiến ột người trẻ hơn mình mười tuổi là Bí thư Thành ủy từ trên cao nhìn xuống an ủi mình.

Lão Thái khi nào thì trở nên không đáng giá như vậy?


Trước khi đến tham dự hội nghị ủy viên thường vụ, ai dường như cũng đều biết rằng tâm trạng của ông ta không được tốt. Cho nên không ai nói chuyện gì với ông ấy, chỉ hút thuốc mà thôi.

Rất nhanh, Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng họp.

Nhìn qua thì sắc mặt của Chủ tịch thị xã Lưu rất bình tĩnh, mỉm cười gật đầu với tất cả mọi người. Các ủy viên thường vụ cũng mỉm cười đáp lại. Thái Tuyết Phong vẫn giữ sắc mặt như trước, làm như không thấy Chủ tịch thị xã Lưu.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi ngồi xuống mé bên trái của chiếc bàn, bưng tách trà lên uống một ngụm.

Bí thư thành ủy Tống Hiểu Vệ theo thường lệ là đến cuối cùng.

Phải nói, sau hai tháng Tống Hiểu Vệ nhậm chức thì cục diện chính trị thị xã Hạo Dương cũng khá vững vàng, không có người nào lao ra giống như con thiêu thân. Một vài quy mô của Ủy ban nhân dân thị xã đang triển khai đâu vào đấy, tình hình không tồi chút nào. Tuy nhiên, Tống Hiểu Vệ nhìn qua, giống như là đang có tâm sự, hai hàng lông mày nhíu lại.

Các ủy viên thường vụ tâm trạng cũng trở nên căng thẳng.

Sau khi Tống Hiểu Vệ nhậm chức thì biểu hiện chung quy cũng tuân theo quy củ. Mọi người đánh giá Bí thư Tống cũng coi như không có gì trở ngại. Đừng nhìn Tống Hiểu Vệ tuổi còn trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi nhưng y đã tinh thông quy tắc của quan trường, không hổ danh xuất thân là thư ký của lãnh đạo lớn ở Tỉnh ủy. Ban đầu mọi người còn có điểm lo lắng, Chủ tịch thị xã là một tên tiểu tử thối tha, Bí thư Thành ủy cũng trẻ tuổi như vậy thì vận mệnh chính trị thị xã Hạo Dương chỉ sợ là sẽ trở nên khói súng tràn ngập. Hiện tại xem ra thì khá là hoàn hảo.

Tuy nhiên, tâm trạng của Tống Hiểu Vệ không tốt thì tất nhiên mọi người cũng phải cẩn thận.

- Các đồng chí đều đã tới đủ rồi, vậy thì bắt đầu họp thôi.


Tống Hiểu Vệ ngồi xuống vị trí chính giữa, ánh mắt chậm rãi nhìn toàn bộ mọi người, nói không vội vàng, không hấp tấp, hai hàng lông mày nhíu lại cũng giãn mở ra, tâm sự tự nhiên cũng kiềm chế xuống.

Cũng giống như hội nghị thường vụ của Ủy ban nhân dân thị xã, hội nghị thường vụ Thành ủy cũng tuân theo quy tắc đã định. Bình thường là mỗi tuần hoặc mười ngày là mời họp một lần. Đề tài thảo luận thì cũng đã chuẩn bị trước. Sau khi trình lên Bí thư Thành ủy xét duyệt thì đệ trình lên hội nghị thường vụ để thảo luận. Đề tài thảo luận không ít, toàn bộ đều là những công tác quan trọng. Các ủy viên thường vụ dựa theo trình tự phân công đệ trình thảo luận.

Nói như vậy, công tác cụ thảo khi thảo luận sẽ không gặp nhiều dị nghị. Các ủy viên thường vụ phân công không giống nhau, đối với lĩnh vực không phải thuộc phạm vi phân công của mình thì bình thường sẽ không đề xuất ý kiến gì. Trừ phi là việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự.

Sau khi đợi cho các ủy viên thường vụ đệ trình đề tài thảo luận của mình, Tống Hiểu Vệ ánh mắt dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, mời ngài phát biểu ý kiến.

- Được!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, hơi lay động thân hình.

- Bí thư Tống, các vị đồng chí, tôi xin báo cáo với hội nghị thường vụ một vài công tác trọng điểm.

Các ủy viên thường vụ không kìm lòng nổi, thẳng thân hình dậy, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng. Trong khoảng thời gian này, Ủy ban nhân dân thị xã có rất nhiều động tác lớn. Bọn họ quả thật cũng muốn biết một chút về tiến độ các hạng mục trọng điểm.

Vấn đề thứ nhất mà Lưu Vĩ Hồng trình bày, chính là việc cải tạo trường tiểu học trung học tại các địa khu xa xôi trong toàn bộ thị xã. Công tác này thì cuối năm ngoái đã thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn, do Ủy ban Giáo dục thị xã dẫn đầu. Sau tết âm lịch, lập tức chính thức triển khai. Lúc này, toàn bộ thị xã có tổng cộng năm mươi bảy trường tiểu học, trung học cơ sở đang tiến hành cải tạo. Nghe ra thì con số này khá lớn. Kỳ thật thì đa số đều giống như tình trạng của trường tiểu học thôn Sa Sơn.

Trường tiểu học thôn Sa Sơn tổng cộng có hai mươi học sinh. Trường học cải tạo lại cũng khá đơn giản, chính là dùng xi măng để xây lại một dãy nhà trệt, làm phòng học và phòng ở cho giáo viên. Bởi vì học sinh của trường tiểu học thôn Sa Sơn quá ít. Khoảng cách với các thôn khác lại xa. Mỗi lần đi học phải mất hơn ba tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nhất là vào mùa đông, thời tiết rét lạnh, đường đóng băng nên rất nguy hiểm. Cho nên Ủy ban giáo dục thị xã đã ra một phương án, chỉ cải tạo trường học, mua những đồ dùng dạy học tất yếu, bàn ghế...và để một giáo viên dạy học. Đương nhiên, tiền lương của giáo viên phải bảo đảm, không thể có chuyện làm không công.


Loại tình huống tương tự, toàn bộ thị xã có không ít. Lưu Vĩ Hồng chỉ thị đem những trường tiểu học như vậy xếp vào danh sách cải tạo đầu tiên. đọc truyện mới nhất tại .

Năm ngoái, có nguồn tiền từ Giang Khẩu và của công trình Hy vọng, nên công tác cải tạo lại trường tiểu học, trung học ở cái địa khu xa xôi trong toàn bộ thị xã sẽ có hy vọng hoàn thành trong năm nay. Bọn nhỏ sẽ không còn nguy hiểm khi học trong phòng học nữa.

Nghe xong báo cáo của Lưu Vĩ Hồng, đa số ủy viên thường vụ hơi nắm chặt tay, trên mặt lộ ra sự vui mừng.

Mặc kệ nói như thế nào thì đó cũng là một chuyện tốt. Nâng cao danh tiếng cho thị xã Hạo Dương cũng rất có ích. Một thị xã trực thuộc địa khu, trong tương lai rất có khả năng trở thành thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) mà lại có hơn trăm trường học có nguy cơ sụp đổ, hàng ngàn học sinh sẽ gặp nguy hiểm khi đi học, nếu lan truyền ra ngoài thì sẽ mất mặt lắm. Lưu Vĩ Hồng có thể nói là đã giữ vững danh tiếng cho thị xã Hạo Dương bằng những hành động tốt. Hơn nữa, một công trình lớn như vậy, không ngờ không có sự chi trả từ chính quyền địa phương. Toàn bộ đều là tiền quyên góp. Điều này trước đây rất khó tưởng tượng.

Chủ tịch thị xã nhóc con thật là có vài phần bản lĩnh.


Việc thứ hai mà Lưu Vĩ Hồng báo cáo chính là việc cải tạo phố cổ. Trước mắt thì sẽ cải tạo lại đường xá, hệ thống thoát nước và hệ thống chiếu sáng của phố cổ. Toàn diện mở rộng, dự tính đến tháng sáu năm nay sẽ cơ bản hoàn thành. Một địa phương mới với những quần chúng cũ.

Mặc dù công trình cải tạo vẫn còn đang được tiến hành nhưng quần chúng khu phố cổ lại đánh giá rất cao và khen ngợi Ủy ban nhân dân thị xã thật tâm thật lòng vì quần chúng nhân dân mà làm việc. Uy vọng của Chủ tịch Lưu đang dần dần cao lên.

Các ủy viên thường vụ liên tiếp gật đầu.

Công tác thứ ba Lưu Vĩ Hồng báo cáo chính là thao tác vận hành của công ty quản lý năng lượng. Trước mắt là mua những thiết bị khai thác quặng tiên tiến theo hợp đồng đã ký kết. Máy móc từ nước Nga đang trên đường vận chuyển về Hạo Dương. Quan trọng hơn nữa, chính là Ngân hàng Công thương tỉnh đã bước đầu có ý định cho thị xã Hạo Dương vay tiền. Trưởng chi nhánh ngân hàng Công thương tỉnh Hồ trên nguyên tắc đã đồng ý cho công ty quản lý năng lượng vay năm mươi triệu. Ít ngày nữa sẽ ột tổ tiến hành khảo sát thực địa. Chỉ cần khảo sát thông qua thì việc cho vay sẽ hoàn tất.

Trong phòng hội nghị vang lên những tiếng trầm trồ thán phục.

Thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng quả nhiên rất cao.

Ban đầu, mọi người đối với đề xuất của hắn về quy hoạch phát triển kinh tế đều chê cười. Cẩn thận tính toán thì hạng mục đó muốn làm phải cần có hơn ba trăm triệu. Đối với thị xã Hạo Dương mà nói thì ba trăm triệu quả là một con số không ngờ tới. không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại làm thành. Khu thương mại được đầu tư năm trăm triệu, công ty Hoa Nguyên đã chính thức tiến vào chiếm giữ tại thị xã Hao Dương. Hiện giờ, ngân hàng Công thương tỉnh lại đáp ứng cho vay năm mươi triệu, vậy việc vận hành công ty quản lý năng lượng là không thành vấn đề.

Nhóc con nói chuyện thật đúng là không phải ăn nói lung tung, người ta đã định liệu trước rồi.

Các ủy viên thường vụ nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt có sự thay đổi.

Kế tiếp, Lưu Vĩ Hồng lại báo cáo về tiến độ xây dựng khu Thương mại, không ngờ cùng liền vào lúc này phát sinh vấn đề.

- Các đồng chí, khu Thương mại đã hoàn thành công tác thăm dò. Căn cứ vào ý kiến của Tổng giám đốc Trương Quốc Khánh của công ty Hoa Nguyên, lập tức có thể tiến vào giai đoạn thi công. Nếu hết thảy đều thuận lợi thì giai đoạn thứ nhất của khu Thương mại sẽ hoàn thành vào cuối năm nay. Nhưng Tổng giám đốc Trương cũng đã đưa ra kháng nghị nghiêm trọng đối với công tác phối hợp của chúng ta. Trước đó không lâu, ở công trường khu thương mại đã xảy ra một vụ ẩu đả có tính chất nghiêm trọng.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói.

Các cán bộ tham dự hội nghị sắc mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc.