Chương 608: Tôi coi thường ông ta.
Đang nói chuyện, Mông Khả đã quay lại, bà vừa ra ngoài một lát.
- Cô Mông
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười và đứng dậy, chào hỏi Mông Khả.
- Ồ, Chủ tịch Lưu, xin chào.
Mông Khả mỉm cười, đáp lễ Lưu Vĩ Hồng.
Tô Mộc vội vàng giới thiệu Hạ Hàn với Mông Khả:- Mẹ, đây là Cục trưởng Hạ, chính là anh ấy đã dẫn người đi bắt Tôn Hoành.
Mông Khả chuyển đôi mắt xinh tươi của mình sang Hạ Hàn, cười nói:- Chủ tịch Lưu, thuộc hạ của cậu rất nhiều thiếu niên anh hào.
Tối hôm kia, Quách Lệ Hồng vừa hét vừa kêu ở bệnh viện, nói là Hạ Hàn xông vào nhà bà ta, bắt Tôn Hoành đi, còn rất “kiêu ngạo” với Quách Lệ Hồng, Mông Khả đều nghe thấy, đối với vị Phó cục trưởng Hạ dũng mãnh vô cùng này rất có thiện cảm. Không ngờ vừa thấy cũng trẻ như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Phó cục trưởng Hạ tác phong cường tráng, không nương tay với kẻ xấu, quả thật có thể gọi là thiếu niên anh kiệt.
Hạ Hàn bỗng đỏ ửng mặt, nói:- Chủ tịch Lưu, anh không được trêu người như vậy.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:- A, lạ thật đấy, tôi đang khen ngợi cậu mà.
Mông Khả và Tô Mộc đều bật cười.
- Chủ tịch Lưu, Cục trưởng Hạ, đối với tên tôn Hoành kia, các anh quyết không thể nương tay. Theo tôi thấy, hắn kiêu ngạo như vậy, cậy thế hoành hành, cũng không phải là việc ngày một ngày hai, quần chúng thị xã Hạo Dương, e là rất có ý kiến.
Mông Khả cười lên vài tiếng, nghiêm mặt nói
Tuy rằng không loại trừ ý đồ “lợi dụng việc công để trả thù riêng” nhưng nói ra cũng có vài phần đạo lý. nguồn
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:- Cô Mông yên tâm, Hạ Hàn là một cảnh sát tận chức tận trách, anh ấy biết nên làm thế nào.
Lời này, có thể nói là đã cho Mông Khả một câu trả lời tích cực, cũng có thể nói là không nói gì cả. Chính phủ nên làm thế nào, Cục công an nên phá án thế nào, đều có quy định và trình tự, không phải người ngoài có thể tùy ý chỉ điểm.
Mông Khả nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, gật đầu.
Người thanh niên hôm nay, không đơn giản. Khí chất này giống với Tào Chấn Khởi, dường như cũng không nhường nhiều. Tuổi còn trẻ, lão luyện như thế.
Lưu Vĩ Hồng hỏi tình hình phát triển của Giáp Sơn, Tô Mộc rất hưng phấn, nhất nhất báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng liên tiếp gật đầu, rất hài lòng. Nói chuyện một hồi, thấy Tô Mộc tinh thần hơi mệt mỏi, liền mỉm cười nói:- Tô Mộc, vết thương của cậu còn chưa khỏi, nghỉ ngơi trước đi. Mấy ngày tới, tôi sẽ thường xuyên tới thăm cậu.
Tô Mộc có chút quyến luyến, nói:- Chủ tịch Lưu, anh ngồi thêm chút nữa.
Lưu Vĩ Hồng vỗ đầu anh, nói:- Cậu nên nghỉ ngơi đi, đừng khoe sức.
Lập tức cáo từ Hạ Hàn. Không ngờ ngay tại hành lang, lại đụng phải Tào Chấn Khởi. Tào Chấn Khởi một mình đi tới, bên cạnh ngay cả thư kí cũng không thấy đi cùng.
- Bí thư Tào.
Lưu Vĩ Hồng lễ phép dừng bước, mỉm cười chào hỏi Tào Chấn Khởi.
- Ồ, là đồng chí Vĩ Hồng và Tiểu Hạ, chào hai cậu. Đến thăm Tô Mộc à?
Tào Chấn Khởi rõ ràng là không ngờ, cười chào hỏi bọn họ. Nhưng từ trong cách xưng hô có thể thấy, có sự khác biệt giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn. Trong mắt Tào Chấn Khởi, Lưu Vĩ Hồng là một nhân vật, còn Hạ Hàn chỉ là “Tiểu Hạ” mà thôi.
- Đúng. Tô Mộc là học sinh của tôi, nghe nói cậu ta bị thương, tôi đến thăm.
Lưu Vĩ Hồng đáp lại rất quy củ.
- Học sinh của cậu?
Tào Chấn Khởi hơi kinh ngạc. Tuổi tác giữa thầy giáo và học trò này không khác biệt là mấy, cũng quá nhỏ chăng? Hẳn là kém một hai tuổi gì đó.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Trước đây tôi dạy học ở trường Trung cấp Nông nghiệp của Địa khu Thanh Phong, Tô Mộc cũng học trường Nông nghiệp, rất chăm chỉ, vừa thông minh vừa hiểu chuyện, các thầy cô giáo trong trường đều rất thích cậu ấy.
Tào Chấn Khởi nét mặt liền lộ ra vẻ vừa vui mừng lại vừa thanh thản. Hai ngày nay, những việc liên quan tới Tô Mộc, hẳn là đã sớm trở nên ồn ào huyên náo, Lưu Vĩ Hồng hoặc là đã đoán ra được Tô Mộc là con trai của Tào Chấn Khởi, hoặc là chưa đoán ra. Nhưng cho dù thế nào, có người khen ngợi con trai mình, thân làm cha, Tào Chấn Khởi thấy rất vui vẻ.
Lưu Vĩ Hồng cũng không nói nhiều với Tào Chấn Khởi, hàn huyên vài câu, rồi cáo từ đi trước.
- Nhị ca, anh có cảm thấy Tô Mộc và Bí thư Tào có vẻ rất giống nhau không?
Vừa bước tới cầu thang, Hạ Hàn liền nói, thần thần bí bí, giọng điệu nhỏ lại.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:- Làm sao, cậu cũng nghe thấy tin đồn à?
Hạ Hàn cười, nói:- Tin đồn này, chỉ e cán bộ toàn Địa khu đều nghe nói rồi.
Việc này mới vừa qua hai ngày, nói cán bộ toàn Địa khu đều nghe đến tin đồn này, không khỏi có chút khoa trương, nhưng cán bộ nghe nói đến tin đồn này, ắt không phải là số ít.
- Bọn họ nói, Cô Mông là vợ trước của Tào Chấn Khởi, vào thời cách mạng, Bí thư Tào công tác ở Mông Thành, cũng hai mấy tuổi, làm bí thư Đảng ủy của trấn Thành Quan, Cô Mông là diễn viên của đoàn văn công Mông Thành. Sau đó liền phê đấu, Bí thư Tào là phái đương quyền, có phái tạo phản muốn bắt ông ấy, cô Mông phải gả cho phái tạo phản đó, có chuyện như vậy không?
Vẻ mặt tươi cười của Lưu Vĩ Hồng biến mất, trở nên rất trầm trọng.
Đó là thời kì hỗn loạn không ngừng. Rất nhiều người châm biếm sau lưng Tào Chấn Khởi, nói ông là “Bí thư nhường vợ..”, ngay đến vợ cũng không giữ nổi. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không cho rằng Tào Chấn Khởi lại đớn hèn như thế. Sự thay đổi kịch liệt như thế, xã hội rung chuyển bất an, bất kể sức lực con người thế nào cũng là nhỏ bé, bé nhỏ không đáng kể. Tào Chấn Khởi bị đả đảo, nhường cũng thế, không nhường cũng thế, đều không phải do ông.
Tính mệnh còn bữa no bữa đói, còn nói gì đến bảo vệ người nhà?
Thời đại đó, chịu sự đối xử như vậy, lại có phải chỉ mình Tào Chấn Khởi. Từ lãnh đạo cấp cao nhất của một quốc gia đều có vô số án oan xảy ra, tương đối mà nói, sự uất ức như vậy của Tào Chấn Khởi, bị cho là gì.
- Hạ Hàn, chúng ta không thể cười chế nhạo thời gian lịch sử đó, vậy cũng không phải là lỗi của Tào Chấn Khởi.
Hơi khoảnh, Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.
Hạ Hàn nói:- Tôi không nói là lỗi của ông ấy. Nhưng Tào Chấn Khởi chẳng phải vì thế mà tránh được một kiếp, còn dưới sự chăm sóc của phái tạo phản, bị kết hợp vào ủy ban Cách mạng, cái này có chút không đúng, rất không bản chất.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:- Mỗi người đều có quan niệm của riêng mình. Có một số người sự tôn nghiêm quan trọng hơn tính mạng, có một vài người tính mạng quan trọng hơn sự tôn nghiêm. Chẳng phải có câu nói rằng “chết vinh còn hơn sống nhục” đó sao? Tào Chấn Khởi xuất thân nghèo khổ, một lòng muốn tiến lên phía trước, trở nên nổi bật, cũng không thể nói là sai, thủ đoạn hơi không sáng sủa một chút mà thôi.
- Chính là không danh giá! Tóm lại con người này, tôi có chút khinh thường ông ta.
Hạ Hàn rất khinh thường nói.
Câu này rất hay
Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười, nói:- Cậu khinh thường người ta? Người ta cũng khinh thường cậu thôi!
Hạ Hàn cũng cười ha hả, lập tức lắc đầu nói:- Theo tôi thấy, bây giờ người khó chịu nhất chính là Tô Mộc. Tôi vẫn hơi lo cậu ta không chấp nhận nổi sự thật này.
Tuy hiện giờ không giống với hậu thế, có thể làm giám định ADN, nhưng Mông Khả là vợ trước của Tào Chấn Khởi, Tô Mộc lại giống y hệt ông, quan hệ phụ tử giữa hai bọn họ, gần như là ván đã đóng thuyền. Tô Mộc luôn nho nhã, tính cách còn có chút nhu nhược, Hạ Hàn lo lắng như vậy, cũng không phải không có lí do.
Lưu Vĩ Hồng nói:- Cậu cũng đừng coi thường Tô Mộc, cậu ta bề ngoài nhu nhược, trong lòng thật ra rất kiên cường. Nếu không, hai ngày trước ở công trường, cậu ta sẽ không đứng chung một chỗ với Cao Thần từ đầu đến cuối như vậy.
Hạ Hàn vừa nghe, thấy cũng có lý, nói:- Anh đừng nói, Tô Mộc quả thật rất cứng cỏi. Trường hợp như vậy, mười mấy người vây quanh hai người, người bình thường, sớm đã bị dọa cho tê liệt rồi. Nghe Cao Thần nói, nửa bước cũng không lùi, thật sự rất tốt.
- Việc này là việc nhà của họ, tin rằng Bí thư Tào có thể xử lý tốt.
Tào Chấn Khởi nói thế nào thì cũng là Bí thư Địa ủy, đã từng chứng kiến nhiều sóng to gió lớn, hẳn là có cách.
Hạ Hàn lại lắc đầu, nói:- Chưa chắc, vẫn nói thanh quan khó đoạn việc nhà. Tô Mộc dám chắc sẽ không nhận người cha này, Tào Chấn Khởi chỉ sợ cũng không còn cách nào. Tô Mộc không giống với những thanh niên khác, sẽ không bị quyền thế của Tào Chấn Khởi hấp dẫn.
Lưu Vĩ Hồng nói:- Cái này có liên quan tới quyền thế. Cho dù nói thế nào, Tào Chấn Khởi cũng là cha đẻ của cậu ta, sự thật này, cho dù Tô Mộc có chịu thừa nhận hay không, cũng không thể thay đổi được. Đứng ở lập trường cá nhân tôi mà nói, tôi ủng hộ việc Tô Mộc và cha ruột nhận nhau. Cả đời người, chỉ sống được mấy mươi năm, giọng điệu này nếu luôn nghẹn trong lòng, nghẹn một cái đã vài chục năm, cũng không phải là chuyện dễ. Không nghĩ tới thì thôi, hễ nghĩ tới trong lòng chắc chắn thấy khó chịu.
- Điều này cũng có lý.
Hạ Hàn cũng gật đầu.
Hai người vừa nói vừa bàn, đến trạm đỗ xe, rồi lên xe.
Lưu Vĩ Hồng nói:- Hạ Hàn, biểu hiện của Tô Mộc ở công trường dĩ nhiên đáng chú ý, nhưng trị an xã hội của chúng ta có phải là quá loạn không? Tôi nghe nói, Tôn Hoành và Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại của y không phải một vụ án. Hạo Dương vẫn còn rất nhiều những lưu manh khác, bắt nạt đi lũng đoạn thị trường, hoành hành đường phố, quần chúng rất có ý kiến. Cậu liệu có nên nghĩ biện pháp gì, trừng trị tốt? Đến nhiều ngày như vậy rồi, tình hình cơ bản cũng quen rồi mà?
Hạ Hàn có chút buồn bực nói:- Nhị ca, việc này nói ra lại có chút ấm ức. Thái Tuyết Phong con người này làm việc không được, luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt, kéo bè kết phái rất lành nghề. Hiện nay trong Cục đi đâu cũng thấy thân tín của hắn. Tôi trong đội trị an cũng chỉ còn lại vài người trong trung đội, có thể dùng, những người khác đều là bằng mặt không bằng lòng. Anh cũng biết, nếu toàn diện trừng trị trật tự trị an của xã hội, phải làm tốt cuộc vận động, bắt tất cả những tên gây sự lại, chăm sóc cẩn thận một tí, bọn chúng mới chịu nghe lời. Hiện nay, người trong tay tôi không đủ, làm lớn không được. Chỗ Thái Tuyết Phong chắc chắn không thể trông cậy vào. Nếu không, anh tìm ông ấy nói chuyện, tăng thêm chút áp lực cho ông ta. Tôi cũng không cần sự ủng hộ khác, chỉ cần Cục thành phố thống nhất hành động là được rồi, nhân sự bên trong đại đội trị an, tôi đến điều khiển. Chỉ bắt người không có tác dụng, phải có thủ đoạn tiếp theo mới có thể thật sự có tác dụng chấn động.
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng rút điếu thuốc ra, đưa cho Hạ Hàn, tự mình cũng châm một điếu, hút hai hơi, nhíu mày trầm tư một lát, gật đầu.