Từ trong phòng chị Thường đi ra, Lưu Vĩ Hồng lại vào phòng Lý Hâm.
Bốn phòng của bốn người là ở cùng một chỗ.
Cửa không khóa, nên hắn đẩy được cửa bước vào. Lý Hâm đang ngồi xem TV, ngồi trên ghế dựa chứ không ngồi trên giường, quần áo chỉnh tề, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì lập tức đứng lên, mỉm cười tiếp đón.
Lưu Vĩ Hồng biết Lý Hâm là đang đợi chính mình.
Lý Hâm đã chiếu cố đến hắn thì hắn cũng phải đến thăm hỏi chứ. Nếu việc này mà cũng không làm được thì Lý Hâm sẽ hiểu rằng Lưu Vĩ Hồng vẫn còn non kém, không đáng để coi trọng. Hiện giờ đúng là Lưu Vĩ Hồng đã đến và Lý Hâm trong lòng rất cao hứng.
- Sếp Lý, thành thật cám ơn anh!
Lưu Vĩ Hồng khách sáo nói.
- Vệ Hồng, cậu xem tôi là người như thế nào chứ. Tôi rất thích kết bạn, chỉ cần là chuyện của bạn thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ. Nếu cậu không có thành kiến với tôi thì cứ trực tiếp gọi tên tôi, đừng kêu là sếp Lý khiến tôi thật sự không dám nhận.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Anh Lý!
Lý Hâm cũng cười ha hả, vỗ vai Lưu Vĩ Hồng nói:
- Đến đây, Vệ Hồng, mời ngồi mời ngồi!
Sau khi kéo Vĩ Hồng đến bên chiếc ghế, Lý Hâm lại tự mình pha hai tách trà nóng:
- Vệ Hồng, nếm thử chút đi, đây là do tôi tự mình mang đến. Là trà ngân châm, so với trà ở đây thì hẳn là dễ uống hơn một chút.
Loại trà ngân châm dựng đứng lên trong cái ly Ronald Reagan trông thật thần kỳ.
Loại trà ngân châm này, Lưu Vĩ Hồng kiếp trước ở Đại Ninh làm việc thì cũng thường xuyên uống qua, quả thật khẩu vị rất ngon.
- Quả thật là uống rất ngon. Anh Lý luôn khiêm tốn như vậy.
- Cũng không phải khiêm tốn gì, tôi đây là ăn ngay nói thật mà thôi.
Hai người nói đùa vài câu với nhau khiến cho không khí trong phòng càng thêm hòa hợp. Lưu Vĩ Hồng nói thẳng vào vấn đề:
- Anh Lý, còn việc này phải nhờ anh hỗ trợ.
- Cậu cứ nói!
- Haha, là như thế này, tôi tính đưa chị của tôi đi Giang Khẩu một chuyến, cũng không muốn chen chúc trên xe lửa. Anh có thể cho tôi mượn xe của anh vài ngày được không?
- Không thành vấn đề.
Lý Hâm mắt cũng không chớp, uống một ngụm trà rồi đáp:
- Cậu cứ lái đi là được.
Nói xong thì rút chìa khóa xe ra đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Vốn Lý Hâm còn muốn nhắc nhở một câu, không biết Vũ Thường có biết lái xe hay không. Một người lái xe đường dài như vậy thì rất mệt. Nhưng khi lời nói định thốt ra thì lại nuốt vào. Mặc dù mình có ý tốt nhưng sợ Lưu Vĩ Hồng lại nghe ra thành ý khác mà có sự hiểu lầm là y không muốn cho mượn xe.
Khi đó thì loại xe Toyota được coi là loại xe cực phẩm. Tuy nhiên, khi đã kết giao với Lưu Vĩ Hồng, thì so sánh ai (cái gì) trọng ai (cái gì) khinh, Lý Hâm cũng có sự cân nhắc đúng chỗ.
- Vệ Hồng, đừng trách tôi nhiều chuyện. Tại sao cậu lại công tác tại Trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong này?
Vấn đề này luôn quẩn quanh trong đầu của Lý Hâm, đến mức cảm thấy khó chịu. Lúc này nhân cơ hội liền hỏi đến. Thứ nhất là tìm ra lời giải. Thứ hai cũng là muốn thử một chút, xem Lưu Vĩ Hồng có nói thật hay không, thực xem y là bạn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chuyện này kỳ thật cũng khá đơn giản. Trước đây thì tôi không hiểu chuyện lắm, hay đối đầu với gia đình, chính mình lại nộp đơn vào trường Đại học Nông nghiệp Sở Nam để học chuyên ngành động vật học, rồi tự nhiên được phân bổ đến trường Trung cấp Nông nghiệp này thôi.
Lý Hâm lập tức bừng tỉnh, hóa ra là phản nghịch gây họa.
Tuy nhiên, cẩn thận suy xét một chút cũng thấy nó hợp lý. Có mấy người trẻ tuổi nào lại không phản nghịch? Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn thành khẩn mà nói ra, đủ thấy hắn thành tâm đến cỡ nào.
- Bây giờ thì có lý tưởng nào không? Có suy nghĩ đến việc quay về Bắc Kinh để làm?
Lý Hâm hỏi, hoàn toàn như một người bạn.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Việc này không phải là tôi không suy xét qua và cũng đã thương lượng với người trong nhà. Bản thân tôi cảm thấy, ở lại cơ sở rèn luyện một thời gian cũng tốt. Trưng cầu ý kiến của ông cụ, ông cụ cũng đồng ý, cứ tạm thời làm việc ở đây.
Lý Hâm gật đầu:
- Hiệu trưởng của trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong là Chu Kiến Quốc?
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc:
- Đúng, chính là ông ấy. Anh Lý và thầy Chu quen nhau à?
- Biết nhưng không quen, chỉ là nghe nói qua.
Lưu Vĩ Hồng liền nhìn Lý Hâm.
Ba của Lý Hâm là Phó chủ tịch tỉnh, còn mình thì lại làm việc ở tỉnh. Chu Kiến Quốc chỉ là một hiệu trưởng của một trường Trung cấp Nông nghiệp. Lý Hâm không ngờ lại có nghe nói qua ông ấy. Thật sự là làm người khác khó hiểu. Hai người này không thể nào lại gặp nhau.
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Là như thế này, Chủ tịch địa khu Lục Đại Dũng là đồng nghiệp trước kia với ba tôi. Trước đó vài ngày đã đến nhà tôi chơi, có nhắc qua Chu Kiến Quốc, nói là rất có tiềm năng làm Cục trưởng Cục Nông nghiệp. Tôi đúng lúc ở bên cạnh nghe được nên cũng có ấn tượng.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười.
Hóa ra là như vậy. Hắn thật không biết Lục Đại Dũng từng là cấp dưới của Lý Dật Phong. Xem ra Lúc Đại Dũng có thể đề bạt lên cao cũng có một tay của Lý Dật Phong. Việc phân công Chủ tịch địa khu thì một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh không có bao nhiều quyền hạn nhúng tay vào. Nhưng Lục Đại Dũng làm Chủ tịch địa khu thì Lý Dật Phong lại có thể nói được. Trước mặt Lý Dật Phong mà ca ngợi Chu Kiến Quốc có tiềm năng làm Cục trưởng cục Nông nghiệp thì phải chăng đang muốn thương lượng việc phân phối cán bộ cho địa khu mới Hạo Dương.
Bởi vậy có thể thấy quan hệ giữa Lục Đại Dũng và Lý Dật Phong không giống như bình thường, không đơn giản chỉ là quan hệ đồng nghiệp.
- Nói như vậy, bộ máy lãnh đạo chủ chốt của địa khu Hạo Dương đã được định xong?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Lý Hâm gật đầu:
- Những thành viên khác thì tôi không rõ lắm nhưng việc chú Lục đảm nhiệm chức Bí thư địa ủy thì mấy người lãnh đạo chủ yếu ở tỉnh cũng đã nhất trí. Năng lực của chú Lục rất mạnh. Ấn tượng của Bí thư tỉnh ủy Hồ đối với ông ấy không tồi.
Lý Hâm nói những điều đó kỳ thật cũng có ý muốn thử Lưu Vĩ Hồng. Phản ứng của Lưu Vĩ Hồng quả thực là khiến Lý Hâm càng xem trọng hơn.
- Tôi đối với Chủ tịch địa khu Lục thì không hiểu biết lắm. Tuy nhiên bác ở nhà đã coi trọng như vậy thì hẳn là một người thật sự có bản lãnh.
Lý Hâm mỉm cười nói:
- Cũng không nói là coi trọng. Nhân sự địa khu chủ yếu là do Bí thư Hồ và một số người khác định đoạt.
Lưu Vĩ Hồng lại nói:
- Nghe nói Phó Bí thư Kiều muốn đi Ủy ban Mặt trận Tổ quốc?
Phó Bí thư Kiều là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng đương nhiệm của tỉnh Sở Nam, là nhân vật số 3 của Tỉnh ủy. Hiện tại đã sáu mươi mấy tuổi, chuẩn bị lui về tuyến hai.
Lý Hâm liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, lập tức ngồi thẳng người dậy.
Rốt cuộc cũng đã nói đến vấn đề chính.
Phó bí thư Kiều lui về tuyến hai nhìn qua thì là một sự kiện khá đơn giản. Tuổi đã lớn nên hiển nhiên thôi. Nhưng lại có vấn đề ở đằng sau chứ không đơn giản như vậy. Bí thư Tỉnh ủy Sở Nam Hồ Cao Sơn phải đến năm mươi tuổi mới nhận chức này. Còn trước kia là Chủ tịch tỉnh. Cuối thập niên 80, chính sách Đảng chưa được thực hiện một cách triệt để. Chủ tịch tỉnh quản lý mọi việc. Năm trước Hồ Cao Sơn được phân công chức Bí thư Tỉnh ủy, trước mắt đang trong giai đoạn củng cố quyền lực. Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng cũng được cho là quyền cao chức trọng ở tỉnh. Việc ai sẽ lên thay chức vụ của Phó bí thư Kiều, không cần nói nữa, chính là người mà Hồ Cao Sơn coi trọng.
Hồ Cao Sơn thuộc loại cán bộ làm kiểng. Trong quan trường, không phải cái gì cũng ca ngợi, tương phản còn có chút khinh thường. Cái gọi là cán bộ làm kiểng thì nói trắng ra là chỗ dựa không vững chắc, xuất thân kém. truyện được lấy tại Đọc Truyện
Đương nhiên, Hồ Cao Sơn có thể đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy khẳng định không phải thuần túy là cán bộ làm kiểng, bằng không thì ông ta không ngồi lên được cái chức kia. Quan trường là nơi thực tế nhất. Các địa khu ở dưới, các thành phần bên trong nếu có chút vận may thì trong lúc vô ý cũng có thể nhặt được những của hời cho mình. Từ địa khu mà muốn thăng chức lên tỉnh thì quả thật chính là người si nói mộng.
Nếu không có tổ chức ủng hộ thì cho dù anh có bản lĩnh thông thiên thì cả đời cũng chưa chắc thực hiện được sứ mệnh của mình.
Hồ Cao Sơn có thể leo lên được vị trí này thì ngoại trừ là cơ duyên hảo hợp thì nguyên nhân lớn nhất là ở chỗ, ông ta được một vị lãnh đạo chủ chốt ở trung ương coi trọng. Mấy năm trước, Hồ Cao Sơn chỉ là một Bí thư Địa ủy, vừa lúc gặp một đồng chí lãnh đạo đến địa khu để công tác thị sát, Hồ Cao Sơn đã tiếp đãi đúng chỗ, biểu hiện ra ngoài nên rất được người lãnh đạo kia coi trọng, cảm thấy ông ấy rất có tài năng để bồi dưỡng. Sau khi đồng chí lãnh đạo chủ chốt quay trở về Bắc Kinh không lâu thì Hồ Cao Sơn được thăng chức làm Phó Chủ tịch tỉnh rồi Chủ tịch tỉnh, và cuối cùng là Bí thư Tỉnh ủy. Chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, ông ta đã hoàn thành ba cấp nhảy mà người khác có thể tốn cả đời cũng chưa làm được.
Không hề nghi ngờ, Hồ Cao Sơn cũng là được vị lãnh đạo đứng đằng sau đó điều khiển.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì kinh nghiệm lý lịch của Hồ Cao Sơn ở tỉnh ủy Sở Nam cũng vẫn còn thấp. Một số vị Phó bí thư thậm chí là Phó chủ tịch tỉnh kinh nghiệm lý lịch cũng đều hơn hẳn ông ta. Bị một đống các lão đồng chí với tư cách là trợ thủ vây quanh, Hồ Cao Sơn rất khó thi triển được mình. Phó bí thư Kiều rút lui về tuyến hai đó chính là một cơ hội.
Lý Hâm nói:
- Đúng vậy, Phó bí thư Kiều tuổi cũng đã lớn rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút, bảo dưỡng tuổi thọ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Phó bí thư Kiều bảo dưỡng tuổi thọ thì công tác cũng phải có người đến tiếp nhận chứ. Theo tôi nghĩ thì xem ra Bí thư Hồ rất muốn ở bên trong nội bộ giải quyết vấn đề.
Lý Hâm hơi rùng mình, vốn định nói "tâm tư của lãnh đạo cũng không dễ đoán" thì nghĩ lại cũng không đúng. Những lời này ngàn vạn lần cũng không thể nói. Nói ra chẳng khác nào không tín nhiệm Lưu Vĩ Hồng. Cho nên đành ngậm miệng lại. Nếu không thì xấu hổ chết. Lý Hâm cũng không muốn mất đi một cơ hội kết thân với Lưu Vĩ Hồng.
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu có thể giải quyết bên trong nội bộ thì Bí thư Hồ khẳng định là sẽ rất cao hứng.
Lý Hâm hùa theo lời nói ban đầu của Lưu Vĩ Hồng.
Nếu là từ Trung ương đưa xuống một Phó bí thư, vậy thì tỉnh Sở Nam sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên, đây là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, Hồ Cao Sơn muốn tranh thủ sự ủng hộ của người này thì tác dụng cũng không phải là lớn. Phó bí thư vừa đến, còn trông cậy Hồ Cao Sơn cho ông ta một chỗ dựa. Nhưng sau một năm rưỡi, khi đã quen thuộc với tình hình, thì rất có thể sự ủng hộ đối với Hồ Cao Sơn cũng không còn lớn nữa.
Nếu là giải quyết bên trong thì tình hình lại khác.
Đơn giản mà nói, ví dụ như Trưởng ban tổ chức cán bộ hoặc là Phó chủ tịch thường trực tiếp nhận chức vụ Phó bí thư này thì chiếc ghế của người tiếp nhận chức vụ kia sẽ trống. Như thế, Phó chủ tịch tỉnh hoặc là Bí thư Địa ủy, Bí thư Thành ủy sẽ tiếp nhận chiếc ghế trống này. Đồng dạng, cũng sẽ có tiếp một vị trí trống, và thế vào đó có thể là một Phó chủ tịch tỉnh hoặc Bí thư thành ủy thành phố cấp địa (thành phố cấp 3). Một người đi ra thì kéo theo một sự điều chỉnh cán bộ lớn. Hồ Cao Sơn thân là Bí thư Tỉnh ủy, liền có thể ở giữa phối hợp, chẳng những có thể sử dụng quyền uy của mình mà còn có thể đem những nhân vật mình coi trọng mà đề bạt lên vị trí quan trọng.