Quan Gia

Chương 531: Thủ trưởng cấp cao nhất lên tiếng




Bài phát biểu lần này không phải là đăng trên "Tiếng Kèn" mà là trực tiếp được đăng ở "Nhật báo Nhân Dân", cũng không phải là lấy danh nghĩa của một cán bộ Đảng viên bình thường mà là danh nghĩa của Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khánh phát biểu.

Tất cả thành viên của Ban tuyên giáo Huyện Uỷ Lâm Khánh đều đã đồng ý ký ý kiến để gửi bản thảo đi.

Mộ Tân Dân đối với sự việc lần này cảm thấy rất vui vẻ.

Cho dù đã thua nhưng Mộ Tân Dân cũng rất xảo quyệt, không hề gây ra vụ tranh luận vô vị nào cả. Lưu Vĩ Hồng thích làm như thế nào thì làm, thể hiện tư tưởng " Đâm lao thì theo lao"

Không ai để ý đến y

Thậm chí "cấp trên" của y cũng không thèm để ý đến y.

Dường như "cấp trên" cũng rất rõ ràng, đối mặt trước các đối thủ cao siêu mạnh mẽ như thế này, có làm khó Lão Mộ cũng vô dụng, không ích gì. Bất luận là ai, khi đứng trước một Lưu Vĩ Hồng "Yêu nghiệt dị thường" thì việc chắp tay xưng thần cũng không có gì đáng trách.

Cái mà mọi người chú ý đến vẫn chính là Lưu Vĩ Hồng.

Cái ngoài dự đoán của mọi người là bài báo phát biểu của Lưu Vĩ Hồng lần này sau khi được đăng một thời gian dài sau cũng không có bất cứ một phản bác nào.

Hình như tất cả những phần tử cầm bút đều đã được học qua cái này không muốn chuốc thêm khổ vào mình, nếu như chỉ cần bác bỏ lại bài báo của Lưu Vĩ Hồng thì không lâu sau sự thật sẽ chứng minh rằng Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn đúng còn những người đã phản bác đều là tự bạt tai chính mình.

Sau đó không lâu, Ban tổ chức Tỉnh ủy Sở Nam chính thức gửi công văn, hoàn toàn khẳng định và tán thành Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh có liên quan đến "Công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ" và quyết định ban hành rộng rãi trong cả tỉnh. Tất cả những cán bộ trước khi được bổ nhiệm đều phải được trải qua 1 tháng công khai. Về phần cách thức, thời gian cùng với các biện pháp xử lý tiếp sau của việc công khai, đều làm ra những quy định chi tiết, trên cơ bản đều là dựa vào báo cáo kinh nghiệm của Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh để làm. Chỉ có điều là sửa chữa những chỗ còn thiếu sót để hoàn thiện hơn.

Mà lãnh đạo Ban tổ chức Trung Ương cũng biểu thị thái độ chỉ ra rằng việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ là một thử nghiệm rất tốt, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với đội ngũ cán bộ mẫu mực và hy vọng Ban tổ chức Tỉnh ủy Sở Nam theo dõi, nếu như trong quá trình thực hiện chứng minh được rằng đây thật sự là phương pháp tốt có hiệu quả thì Ban tổ chức Trung Ương sẽ phát động trong cả nước.

Sau khi Ban tuyên giáo Tỉnh ủy Sở Nam phát ra văn kiện này thì "Nhật báo Sở Nam" đã cử phóng viên tìm đến Đồng chí Lưu Vĩ Hồng – Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh để phỏng vấn, nhưng điều không ngờ tới là trong quá trình phỏng vấn ngoài việc đồng chí Lưu Vĩ Hồng nói đến việc công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ ra còn tỉ mỉ nói đến việc nhận định của bản thân đối với cải cách mở cửa.

Một lần nữa lại khẳng định những kinh nghiệm giáo dục của những sai lầm cải cách Liên Xô. Đối với những tài liệu tham khảo để cải cách quốc gia thì Lưu Vĩ Hồng kiên quyết cho rằng tình hình của Liên Xô và Trung Quốc hoàn toàn khác nhau, chúng ta hoàn toàn có thể tránh được những sai lầm trong cải cách của Liên Xô, cải cách mở cửa là chính sách căn bản để dân giàu nước mạnh, nên kiên quyết quán triệt thực hiện đến cùng.

"Nhật báo Sở Nam" đã biên tập thành một bài tin tức dài, gần như làm thành quyển "chí nhân vật",

tăng cường việc tán thưởng Lưu Vĩ Hồng, đăng các đạo lý, quan điểm của Lưu Vĩ Hồng trong việc kiên định đi theo con đường cải cách mở cửa thành một bài văn dài.

Lưu Vĩ Hồng tiếng lành đồn xa, bỗng nhiên trở thành nhân vật đáng chú ý của tỉnh Sở Nam nhưng đáng tiếc là ở thời điểm đó không có cái gọi là bình chọn "Nhân kiệt", nếu không thì Lưu Vĩ Hồng nhất định đã được lựa chọn.

Điều thú vị nhất là bây giờ không những "kẻ thù" của Lưu Vĩ Hồng không phản bác lại ý kiến của hắn mà còn quan hệ hết sức thân mật với Lưu Vĩ Hồng, cũng không còn hỏi hắn những câu hỏi đại loại như "vì sao" nữa.

Thật ra mọi người đối với tư tưởng "mang tính nhảy vọt" của Lưu Vĩ Hồng đều có thể dễ dàng thích nghi. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng trước đó không lâu đã lớn tiếng kêu gọi "cần phải nêu cao tinh thần cảnh giác đối với phần tử xấu xa" và trở thành mẫu tiêu biểu phù hợp với tiêu chuẩn "Phái mạnh mẽ", đợi cho thực tế chứng minh "hiểu biết chính xác" của hắn. Cứ mở miệng ra là hắn lại lớn tiếng khen ngợi cải cách mở cửa, kiên định đi theo đường lối cải cách mở cửa.



Thật sự là không thể hiểu nổi.

Tất cả mọi người đều rất thận trọng, không dễ dàng đặt ra câu hỏi đối với Lưu Vĩ Hồng, cái đó không phải thể hiện bản thân mình không có trình độ gì mà mọi người đều thấy rằng nếu như bản thân mình vẫn chưa rõ lắm thì làm sao có thể hỏi chuyện. Vì sự chênh lệch quá lớn này nên thấy ngại.

Duy chỉ có Chu Kiến Quốc là ngoại lệ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn thực ra là đã xảy ra chuyện gì.

- Vĩ Hồng à, cái này…cái này e là không được.

Chu Kiến Quốc lo lắng nói trong điện thoại.

- Cậu lúc thì " đề cao cảnh giác" lúc thì lại "kiên quyết không dời", không phải là cỏ ven tường ư? Gió thổi từ hai phía lại nghiêng ngả sao? Những người trên sẽ đánh giá như thế nào?


- Bí thư không cần phải lo lắng, cho dù có làm gì cũng cần phải căn cứ vào tình hình thực tế.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả trong điện thoại trả lời Chu Kiến Quốc.

Hắn có thể nói gì đây? Nói bản thân mình có thể biết trước được chuyện hai mươi năm sau, biết được tình thế trong ngoài nước thay đổi như thế nào hay sao? Việc này thực ra chỉ có thể làm mà không thể nói, giải thích cũng vô dụng, không ai có thể tin được.

- Bí thư à, hiện nay Ban tổ chức Tỉnh ủy đã chính thức gửi công văn đi rồi, tôi thấy ông có thể khua chân múa tay được rồi.

Lưu Vĩ Hồng không nói với Chu Kiến Quốc về bài phát biểu quá nhiều mà chuyển qua nói vấn đề khác.

Công văn của Ban tổ chức Tỉnh ủy không chỉ khẳng định "công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ" mà đồng thời khẳng định luôn một số phương pháp làm việc khác của Ban tổ chức Huyện ủy Lâm Khanh, cho rằng đối với công tác giáo dục và công tác khảo sát, bàn bạc của cán bộ nên liệt vào trọng điểm công tác hàng ngày của Ban tổ chức các cấp, yêu cầu ban tổ chức các cấp tham khảo kinh nghiệm của Huyện Lâm Khánh, tăng cường công tác giáo dục đánh giá và khảo sát cán bộ.

Chu Kiến Quốc chẳng khác nào có thẻ lệnh, rốt cuộc cũng có thể triển khai một số quyền hành. Nhưng Lưu Vĩ Hồng còn úp mở nhắc nhở ông ta là nếu bước thì không nên bước quá lớn, nên cẩn thận bước từng chút một, đi một bước thì phải nhìn lại một bước.

Nguyên nhân không khác, tư tưởng của Bí thư Thành ủy Đại Ninh họ Tần không thể vì công văn của Ban tổ chức Tỉnh ủy phát đi mà có thể làm chuyển biến căn bản, công văn của Ban tổ chức Tỉnh ủy mang tính trói buộc đối với Bí thư Tỉnh ủy là không lớn. Chu Kiến Quốc "cầm lông gà làm thẻ lệnh" nhanh gọn, mạnh mẽ và dứt khoát làm lên. Chỉ sợ Bí thư Tần không dễ dàng để yên như thế.

Công văn nói như thế nào là một chuyện, còn thái độ rốt cuộc như thế nào lại là chuyện khác.

Đương nhiên Chu Kiến Quốc làm việc rất cẩn thận, Bí thư Tần dù nhiều hay ít cùng nên để ông ta thể hiện một chút quyền. Hơn nữa Chu Kiến Quốc mới được điều nhiệm gần 1 năm, ở Ban tổ chức Đại Ninh cũng dần ổn định chỗ đứng, chiếm được cảm tình của Bí thư Tần. Đứng trên nghệ thuật cân bằng quan chức mà xét thì Bí Thư Tần nhất định sẽ không để cho Chu Kiến Quốc mất mặt.

Anh luôn luôn phải cho cấp dưới một số ích lợi thì mọi người mới bỏ sức ra mà làm cho anh chứ.

Bí thư Tần là một quan chức lâu năm, từng làm Phó bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Thanh ủy Thành phố, chắc chắn sẽ biết làm "bề trên" như thế nào. Chỉ cần Chu Kiến Quốc "hiểu chuyện" thì Bí thư Tần đương nhiên sẽ lôi kéo ông ta mà không phải là vô duyên vô cớ chèn ép ông ta.


Đối với lời của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc nhất định sẽ nghe lời.

Ngoài Chu Kiến Quốc gọi điện đến "chất vấn", không lâu sau Lưu Vĩ Hồng nhận được điện thoại của bố hắn ở văn phòng.

- Vĩ Hồng!

Lưu Thành Gia vẫn giọng điệu cũ, giọng nói đầy uy nghiêm của một vị đứng đầu quân đội.

- Ba!

Lưu Vĩ Hồng biểu lộ vẻ mặt tươi cười.

Cho dù mối quan hệ cha con đã hoàn toàn được cải thiện, không giống như trước kia nữa nhưng mà Lưu Thành Gia vẫn giữ nguyên thói quen không việc mà gọi điện thoại cho con trai "hỏi han ân cần", việc này đều do Lâm Mỹ Như làm. Nếu như Lưu Thành Gia gọi điện cho con trai thì nhất định là có việc.

- Bài phát biểu của con trên mục tin tức của "Nhật Báo Sở Nam" ông con cũng xem qua rồi. Ông nói rất tốt.

Lưu Thành Gia lời ít mà ý nhiều "truyền đạt" sự khen ngợi của ông nội đối với Lưu Vĩ Hồng.

- Ba, có thật thế không ạ?

Lưu Vĩ Hồng vừa nghe lập tức cảm thấy phấn kích lạ thường, không kìm được lòng mình liền hỏi lại ba.

- Ừ!


Nếu là một người khác thì khẳng định sẽ không vui. Ba là ba con tại sao con lại không tin ba? Nhưng Lưu Thành Gia vốn dĩ đã như thế nên không có gì ngạc nhiên, chỉ là nhấn mạnh trả lời lại Lưu Vĩ Hồng.

- Ba, thế vị thủ trưởng kia nói sao?

Lưu Vĩ Hồng lập tức hỏi lại.

Lần này, Lưu Thành Gia thật sự là hơi giật mình:

- Sao con biết thủ trưởng cũng lên tiếng?

Ông gọi cuộc điện thoại này thực ra cũng là muốn thông báo với Lưu Vĩ Hồng rằng thủ trưởng cũng xem trọng cách nghĩ của Lưu Vĩ Hồng. Nói thật Lưu Thành Gia trong lòng rất xúc động, không ngờ đứa con trai của mình cũng làm kinh động đến thủ trưởng cấp cao. Thủ trưởng còn đặc biệt lên tiếng, trong 49 tỉnh thành, không ít người, được cho là 3 đời cách mạng kiệt xuất nhất, nhưng có ai nhận được lời khen ngợi từ thủ trưởng cấp cao chứ? Càng không nói đến thủ trưởng đặc biệt lên tiếng. Đây là một việc kinh thiên động địa cỡ nào? Chỉ là Lưu Thành Gia thân là tướng quân, tự sẽ không ở những lời nói biểu hiện ra ngoài, đó cũng quá không ổn định


- Không phải, con đã tính toán cả rồi, con hy vọng ông nội và thủ trưởng có thể bàn về vấn đề này, thủ trưởng thật sự đã lên tiếng?

Lưu Vĩ Hồng rất ngạc nhiên liền nói ngay.

- Ha ha, thủ trưởng nói những người trẻ tuổi, thân ở cơ sở nhưng ý chí thiên hạ, có ý chí là tốt.

Lưu Thành Gia vừa nói, vừa không kìm nổi mình bắt chước giọng điệu "khẩu khí anh hùng" của thủ trưởng.

Lưu Vĩ Hồng thực ra hơi choáng một chút.

Thật sự là choáng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lời khen ngợi của thủ trưởng cấp cao nhất quả nhiên là một sự sủng ái, nhưng đó không phải là cái mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm, cái mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm nhất là ông nội cuối cùng cũng thay đổi cách nhìn, trên danh nghĩa là hai người già ngồi bàn luận đến thế hệ sau, ông nội vô tình tự hào khen về thế hệ trẻ một hai câu và đây quả là không hề tầm thường chút nào. Ông nội lần này mượn việc khẳng định bài văn của Lưu Vĩ Hồng để nói rõ là muốn biểu lộ thái độ của mình với thủ trưởng cấp cao.

Đại thế lịch sử cuối cùng cũng đã bắt đầu có sự thay đổi.

Lưu Vĩ Hồng không ngừng cố gắng và đã đóng vai trò vô cùng quan trọng.

- Ba, thật là tốt quá.

Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cảm xúc đứng dậy hô lên, lúc này đây chỉ cảm thấy toàn thân mình thư thái, vui sướng.

Lưu Thành Gia khẽ mỉm cười nhưng ngay lập tức nghiêm nghị nói:

- Vĩ Hồng, con không được kiêu ngạo tự đắc, ông nội đã nói rồi, người thanh niên cần phải làm công tác đến nơi đến chốn, làm tốt nhiệm vụ của mình, tuyệt đối không được mơ mộng hão huyền.

Lưu Vĩ Hồng lập tức trấn tĩnh lại tinh thần. Sao ba cứ cho rằng hắn đang tự mãn, cái này thật đáng xấu hổ.

- Ba, ba yên tâm đi. Con biết mình phải làm như thế nào mà.

Lưu Thành Gia chỉ "Ừ" một tiếng, không nói nhiều thêm. Đối với đứa con trai này, càng ngày ông càng thấy yên tâm hơn.

Có tầm nhìn xa, có quyết tâm, có trách nhiệm, thật sự là rất tuyệt vời.