Huyện Lâm Khánh xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ.
Cán bộ có uy vọng cao nhất trong huyện không phải là Bí thư Huyện ủy, cũng không phải là Chủ tịch huyện mà là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Chỉ cần Hướng Vân thông báo đến cán bộ xã hay thị trấn nào, nói Trưởng ban muốn đến chỗ của họ thị sát thì tất cả các cán bộ xã, thị trấn đó đều khẩn trương vô cùng, chuẩn bị tinh thần đón tiếp.
Thậm chí có một Khu được thông báo là Trưởng ban Lưu muốn tới thì từ Bí thư Khu ủy, Chủ tịch khu, tập hợp toàn thể thành viên hai bộ máy của Khu ủy, Ủy ban nhân dân khu, tất cả chính quyền Đảng thị trấn, xã đồng loại đến đứng yên chờ đón. Tư thế kia, Bí thư Địa ủy có xuống công tác cũng đến thế mà thôi.
Không ngờ lần này, vỗ mông ngựa lại vỗ tới đùi ngựa, bị Trưởng ban Lưu phê bình tại chỗ, nói bọn họ không nên làm rình rang như vậy.
Thật là không chừa một chút thể diện nào.
Bí thư Khu ủy và Chủ tịch khu đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗi với Trưởng ban Lưu, nghiêm khắc kiểm điểm. Nhưng ai cũng không lưu tâm. Làm gì có lãnh đạo không thích nịnh hót? Trưởng ban Lưu đây có lẽ là sợ cây to đón gió, bề ngoài thì phải làm cho đúng, nhưng trong lòng rất thích thú.
Người trẻ tuổi ai mà không thích nịnh hót?
Nhưng không, Trưởng ban Lưu phê bình xong cũng không bước đi, vẫn thị sát ở khu như cũ, khẳng định công việc của đoàn người.
Trong quan trường, nếu cứ theo lối mòn như vậy, ai muốn làm lãnh đạo kiểu này, nói cũng như làm thì đúng là cái chày gỗ.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là bất đắc dĩ. Lúc trước hắn viết bài văn kia không phải muốn khoe năng lực trước mặt cán bộ huyện Lâm Khánh, chủ yếu là nhắc nhở các lãnh đạo cao cấp nhất. Trong lúc vô tình lại trở nên nổi tiếng ở huyện Lâm Khánh cũng là chuyện không ngờ.
Cũng không trách mọi người thêm kính nể hắn, tình hình Liên Xô diễn ra đúng theo diễn xuất cẩn thận của Lưu Vĩ Hồng. Ba ngày sau chính biến, Gorbachev từ khu nghỉ dưỡng Krym trở lại Moscow, một lần nữa nắm tình thế trong tay, Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp giải tán, cách chức toàn bộ các quan chức cao cấp tham gia chính biến, Bộ trưởng Bộ nội vụ Puge tự sát, Gorbachev lập tức bổ nhiệm Bộ trưởng Bộ quốc phòng, Bộ nội vụ mới và các chức vụ trọng yếu khác. Chính biến bị dẹp yên.
Nhưng sự việc phát triển, không vì việc giải tán Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp mà yên ổn, ngược lại càng diễn biến mãnh liệt hơn.
Như Lưu Vĩ Hồng đã báo cáo với ông cụ, Tổng thống Nga Yeltsin lập tức bắt tay vào việc đoạt quyền, tuyên bố hành động phản hiến pháp của Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp đã được Đảng cầm quyền Liên Xô bí mật phê duyệt, nắm cổ áo Liên Xô lôi về "Chủ nghĩa Stalin mới". Sau ngày các thành viên Ủy ban Nhà nước về tình trạng khẩn cấp bị bắt giữ, Yeltsin lấy danh nghĩa Tổng thống Nga ký lệnh đình chỉ toàn bộ hoạt động của Đảng cầm quyền Liên Xô trong toàn lãnh thổ Nga. Gorbachev không có hành động đặc biệt nào với lệnh này, tòa nhà Trung ương Đảng cầm quyền Liên Xô bị niêm phong, lá cờ Cách mạng Tháng Mười Nga trước tòa nhà Trung ương Đảng bị thay thế bằng quốc kỳ ba màu xanh, đỏ, trắng của Nga.
Ngày 24 tháng 8, Gorbachev phát biểu, tuyên bố từ chức chức vụ Tổng Bí thư Đảng cầm quyền Liên Xô, yêu cầu các Ủy ban Trung ương Đảng cầm quyền tự giải tán, Đảng cầm quyền của các nước cộng hòa và các khu tự trị tự quyết định tiền đồ của mình. Đảng cầm quyền bảo quản tài sản của chế độ Xô Viết.
Yeltsin phối hợp ăn ý, lập tức ban lệnh, tuyên bố Đảng cầm quyền Liên Xô và Đảng cầm quyền Nga, toàn bộ động sản và bất động sản đều thuộc về nước Nga.
Tin tức lan ra khiến người ta không ngừng khiếp sợ.
Mã Quốc Bình tự gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, thông báo tin tức mới nhất. Nghe tin, trong lòng Mã Quốc Bình rất buồn bực, có chút không nghĩ ra. Giống như trong "Đại Thoại Tây Du", câu nói cuối cùng của tiên nữ Tử Hà: "Tôi đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết cục."
- Rốt cuộc trong đầu Gorbachev này suy nghĩ cái gì vậy?
Mã Quốc Bình hỏi một câu lạ lùng trong điện thoại.
Đa số quan chức cao cấp trong nước đều không tin nổi hành động này của Gorbachev. Lúc ấy Lưu Vĩ Hồng phân tích, Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp đang tập "chơi trò người lớn", không thể được việc, Mã Quốc Bình cũng thấy được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng phân tích xu thế Liên Xô sau đó thì Mã Quốc Bình không đồng tình. Lẽ ra Gorbachev bình định chính biến, một lần nữa nắm được quyền to, trí óc phải tỉnh táo hơn, phải lập tức tăng cường khống chế tổ chức các cấp của Đảng cầm quyền, lợi dụng cơ hội hiếm có này, triệu tập toàn bộ Trung ương Đảng cầm quyền, một lần nữa thanh tẩy nội bộ, khống chế chặt chẽ lực lượng Trung ương, mới hoàn toàn là thủ đoạn củng cố quyền lực. Không ngờ Gorbachev lại theo Yeltsin phá hoại, không ngờ lại giải tán Đảng cầm quyền Liên Xô.
Đây không phải là hủy đi nền móng sao?
Sao lại có người lãnh đạo như vậy?
Lạ lùng là chính Lưu Vĩ Hồng cũng đã đoán trước được rồi, chỉ ra rõ ràng, Đảng cầm quyền Liên Xô và cả Liên Xô sẽ giải thể. Thật đúng là đánh vỡ đầu cũng không thể tưởng tượng được.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Dượng, đây là kết quả tất yếu. Đến giờ Gorbachev vẫn không tin tưởng các đồng chí trong Đảng cầm quyền Liên Xô thật lòng. Ông ta đã đánh cắp quyền lãnh đạo tối cao. Người này đã không thể đại biểu cho Đảng cầm quyền Liên Xô được nữa.
- Đảng cầm quyền Liên Xô… Ha ha..
Mã Quốc Bình cười lạnh hai tiếng.
Theo tình hình này, xem ra không chỉ kinh tế của Liên Xô sẽ đi xuống. Liên Xô tan rã, cơ bản chỉ là người định cư. Mã Quốc Bình sau khi cười xong còn nói thêm:
- Vĩ Hồng, cháu quả là liệu sự như thần. Ông nội cũng đã trao đổi ý kiến với thủ trưởng, cũng đã nói chuyện với đám người Đổng lão, đều dựa theo phân tích của cháu đó.
Điều này Lưu Vĩ Hồng cũng không lấy làm lạ.
Lúc ở Thanh Tùng Viên, Lưu Vĩ Hồng biết ông nội đã nghe hết lời nói của mình. Đối mặt với biến đổi nhanh như vậy, vài vị bô lão trong nước nhất định phải trao đổi ý kiến cẩn thận để thương thảo kế sách đối phó. xem tại Đọc Truyện
- Dượng, Liên Xô tan rã không còn nghi ngờ gì, quan trọng là chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài. Hắn còn quá trẻ, địa vị rất thấp, người nhỏ lời nhẹ, không thể thay đổi toàn cục. Tiếp theo, Nước cộng hòa sẽ phải đối mặt với thế cục càng thêm tàn khốc.
Hiện giờ, Mã Quốc Bình đã không còn xem nhẹ lời nói của đứa cháu này nữa, liên tục gật đầu nói:
- Yên tâm đi, dượng sẽ cố gắng hết sức đề nghị với ông nội. Vĩ Hồng, báo cáo kia của cháu, nhanh chóng đưa lên báo đi.
- Dạ, dượng.
Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, bắt đầu đốc thúc đám người Lý Cương, tranh thủ thời gian để viết báo cáo.
Nhưng đó là một công trình có hệ thống, dục tốc bất đạt. Ý của Mã Quốc Bình đã rất rõ ràng, chính là muốn đem chuyện này làm kinh nghiệm cho cả nước, mở rộng trong phạm vi toàn quốc. Một khi đã như vậy thì không thể qua loa được, phải làm cho cẩn thận. Kinh nghiệm công tác tổ chức có hệ thống trong cả nước, có thể nói đùa hay sao?
Phải nói là Mã Quốc Bình hết sức chiếu cố Lưu Vĩ Hồng. Bài viết của Lưu Vĩ Hồng đăng trên báo "Tiếng Kèn" đã được sự thật chứng minh là "nhìn xa trông rộng, hiểu biết chính xác", nhưng trên thực tế, lại không thể nhất định sẽ giúp được Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu. Quan trọng nhất là Lưu Vĩ Hồng "mạnh như thác đổ" thật trái ngược với tuổi hai mươi bốn của hắn, như thế nào cũng phải có giới hạn. Chẳng lẽ có thể tuyển một Ủy viên trung ương hai mươi bốn tuổi? Chức vụ hiện tại của Lưu Vĩ Hồng cũng đã là hiếm có trên cả nước, khiến người khác kinh hãi. Tác dụng lớn nhất của bài văn này chỉ có thể giúp Lưu Vĩ Hồng nổi tiếng hơn, khiến những người đương chức đều biết rằng nhà họ Lưu có một hậu bối trẻ tuổi lợi hại như vậy, ghi nhớ tên Lưu Vĩ Hồng. Trong thời gian ngắn không giúp ích được mấy, đợi khi tuổi tác Lưu Vĩ Hồng chín muồi thì ấn tượng cũng phai nhạt dần. Nhiều nhất là lúc đề bạt Lưu Vĩ Hồng sau này, nhắc lại chuyện này thì các vị bô lão cũng còn chút ấn tượng mơ hồ thôi. Thậm chí qua vài năm, các vị lão nhân khiếp sợ Lưu Vĩ Hồng hiện nay cũng đã qua đời.
Nên giai đoạn hiện nay, Lưu Vĩ Hồng phải có chức vụ xứng đáng với thành tích. Lưu Vĩ Hồng khiêu khích bằng việc công khai chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, vừa vặn thực hiện việc này.
Đây mới là đồ có giá trị.
Mã Quốc Bình tin rằng mình nhất định sẽ làm ông cụ vừa lòng.
Trong nhà họ Lưu có thiên lý mã, ông cụ có thể không mong sao? Chỉ có điều với thân phận và địa vị của ông cụ, chắc chắn không thể phát biểu ý kiến quá rõ ràng về việc đề bạt, trọng dụng một cán bộ trẻ tuổi cấp Cục phó, vậy cũng quá đáng. Mã Quốc Bình là con rể ông cụ, Cục trưởng Cục cán bộ 2 Ban Tổ chức Trung ương, chuyện như vậy nhất định phải ra mặt, bằng không thì không khỏi quá mức chậm chạp.
Ngoại trừ việc muốn lập công với ông cụ, Mã Quốc Bình cũng muốn bồi dưỡng Lưu Vĩ Hồng. Đứa cháu này còn trẻ tuổi đã có biểu hiện không tầm thường, có thiên phú, nếu có thời gian bồi đắp tất thành châu báu. Con của Mã Quốc Bình còn nhỏ, đến ngày nào đó phải dựa vào Lưu Vĩ Hồng. Bà con thì bà con nhưng làm tốt quan hệ cũng phải ra tay trước. Nếu nước tới chân mới nhảy thì không được việc gì.
Lưu Vĩ Hồng vùi đầu sắp xếp tư liệu, bên Liên Xô thì nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc cũng tan rã. Ngày 29 tháng 8, Xô Viết tối cao thông qua nghị quyết ngưng hẳn các hoạt động của Đảng cầm quyền Liên Xô trong phạm vi cả nước. Toàn bộ Liên Xô diễn ra phong trào chia rẽ kịch liệt. Đảng cầm quyền các nước cộng hòa gia nhập liên minh bị ngừng hẳn, cấm hoạt động, hoặc bị bắt tự động giải tán hoặc dựa trên cơ sở cũ mà biến thành đảng phái mới, thậm chí, cá biệt có chính quyền địa phương trực tiếp tuyên bố Đảng cầm quyền Liên Xô là tổ chức phi pháp, phải thủ tiêu. Pugo nhảy lầu tự sát, Nguyên soái Akhromeyev, cố vấn quân sự của Gorbachev, từng đảm nhiệm chức vụ Tổng tham mưu trưởng quân đội Liên Xô treo cổ tự sát trong văn phòng. Một số lớn lãnh đạo trong Đảng cầm quyền Liên Xô trước đó bị bắt hoặc tự sát, rất nhiều cán bộ gia nhập đạo quân thất nghiệp. Trong vài ngày ngắn ngủi, Đảng cầm quyền Liên Xô có chín mươi ba năm lịch sử, chấp chính hơn bảy mươi năm, có hơn mười lăm triệu Đảng viên, tan thành mây khói.
Nhà nước từng hiển hách một thời không ai bì nổi, trong nháy mắt đã đi đến giai đoạn sụp đổ.
Tình hình thế giới, chắc chắn cũng sẽ vì vậy mà thay đổi.