Quan Gia

Chương 521: Công tác trọng điểm




Trở lại Lâm Khánh, bên ngoài có vẻ mọi thứ yên tĩnh nhưng trên thực tế, ẩn sâu bên trong đang có một cơn sóng ngầm diễn ra.

Giới truyền thông công khai lên án, những bài viết lớn nhỏ trên các tạp chí, báo, ước chừng trăm bài bác bỏ hoàn toàn lại Lưu Vĩ Hồng.

Nhật báo Nhân dân ba lần bày tỏ thái độ. Sau khi ủng hộ cải cách mở cửa, việc bàn luận bắt đầu nghiêng về một phía. Tiếng nói của phái bảo thủ thì gần như mất đi.

"Nhóm đấu sĩ" là những người có ý chí chiến đấu sục sôi. Mặc dù Coi "Kẻ thù" như con rùa rụt đầu nhưng tinh thần hăng hái của "nhóm chiến sĩ" lại không phát tiết ra ngoài một cách hữu hiệu, đến mức đặc biệt khó chịu. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng đột nhiên xông ra, nói ẩu nói tả khiến cho sự cao hứng của "nhóm đấu sĩ" như quả bóng xí hơi. Rồi cả một đám lại tinh thần hăng hái tăng vọt, xoa tay tiếp tục nhảy ra, hô to đánh nhau kịch liệt, tuyên bố nếu không triệt hạ được Lưu Vĩ Hồng thì thề không bỏ qua.

Lưu Vĩ Hồng đúng là gặp thời à.

Khi các chiến binh đánh đến hả hê, thì trong lòng lại có sự thay đổi, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đúng là "Người tốt", nhìn thấy mọi người không có việc gì làm, thì nhanh chóng trở thành mục tiêu cho người khác có việc để làm.

Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý.

Những văn nhân này, không dễ dàng nói đến. Họ có cảnh ngộ đáng thương như nhau. Người thì dựa vào lắc cái cán bút để kiếm cơm, cũng như vậy những quan chức thì dùng cái đuôi ve vẩy. Nếu chủ không vui thì mất cơm ăn rồi.

Điều này thật không tốt.

Việc mà không tốt, bình thường đừng làm.

Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng có thể không để ý tới ngòi bút sắc bén của người khác. Nhưng lại không thể không để ý tới những biến đổi của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.

Lưu Vĩ Hồng đến huyện một lúc thì cảm thấy không khí bên trong ủy ban thay đổi rất "quái lạ", nhân viên nhìn thấy hắn đều có sự đố kị. Mắt liếc qua liếc lại, nói gì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trưởng ban Lưu.

Chỉ có Hướng Vân là giữ vững lập trường.

Lưu Vĩ Hồng vừa đến văn phòng, Hướng Vân nhanh chóng đến pha trà, sắc mặt khó chịu như đang nén cơn tức. Text được lấy tại Truyện FULL

- Tiểu Hướng, ngồi một lát đi, có gì cứ nói thẳng, đừng lo.

Lưu Vĩ Hồng cười khẽ, hỏi han Hướng Vân.

Hướng Vân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng lôi ra bao thuốc lá đặc biệt, đưa cho Hướng Vân một điếu, hắn cũng ngậm một điếu. Hướng Vân vội vàng châm thuốc cho hắn.

- Tiểu Hướng, đừng vội, đừng lo lắng, nói đi, có chuyện gì?



Lưu Vĩ Hồng rít hai hơi thuốc, không vội vàng không hấp tấp lên tiếng hỏi.

Hướng Vân vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Trưởng ban Lý, mười ngày ngài đi công tác, Bí thư Mộ nói xấu ngài khắp mọi nơi. Nói rằng ngài phạm sai lầm nghiêm trọng, cấp trên nhất định sẽ điều chỉnh công việc của ngài. Ngoài ra còn nói, ngài ở Lâm Khánh mãi là cái đuôi thỏ, không thể dài ra được.

Mặc dù Hướng Vân phẫn nộ khi nói đến Mộ Tân Dân dùng những lời đả kích Lưu Vĩ Hồng, nhưng những lời đó đã giảm bớt đi nguyên văn rồi. Nguyên văn lời của Mộ Tần Dân còn khó nghe hơn nhiều.

Lưu Vĩ Hồng lặng lẽ nói:


- Ông ta còn làm gì nữa?

Hướng Vân liền nói với Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tân Dân còn lần lượt tìm và nói chuyện riêng với những tên cẩu cán bộ của tất cả các cơ quan. Không những nói với ba Phó chủ tịch, mà ngay cả Trưởng các phòng ban cũng nói, khiến cho bọn họ có khoảng cách rõ ràng với Lưu Vĩ Hồng, không theo hắn để phạm sai lầm lớn.

Vậy nên hiện tại những người trong ban Tổ chức cán bộ cảm thấy hoang mang, lo sợ. Không ai có tâm trạng làm việc.

Không đáng tin nữa phải đổi người khác. Chính miệng hắn "nhắc nhở", bảo những cán bộ cấp dưới đừng lo lắng, điều này là không thể.

Về cơ bản là trùng với thông tin mà Lưu Vĩ Hồng có được. Thời gian mà hắn ở Bắc Kinh, thường liên lạc với cấp dưới thân tín của hắn là Hùng Quang Vinh, Mã Cát Xương, Tiết Chí Dân. Hùng Quang Vinh là người báo cáo và cung cấp thông tin như vậy. Nhưng, những gì mà Hùng Quang Vinh báo cáo chủ yếu là phương hướng động thái của các nhà lãnh đạo khác. Được biết Mộ Tân Dân vừa tìm ủy viên huyện ủy, và Phó chủ tịch huyện nói chuyện, nói bọn họ giữ vững lập trường, không thể phạm vào con đường sai lầm.

Phải thế nào mới gọi là vững lập trường, không phạm đường sai? Mộ Tân Dân cũng nói một cách rõ ràng, nhất định phải xử phạt Lưu Vĩ Hồng.

Có như vậy mới có thể chứng minh rõ lập trường của mọi người là kiên định.

Hơn nữa, thông tin bên Chu Thần chuyển đến cũng không lấy làm lạc quan. Anh ta nói với Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tần Dân hành động rất đáng sợ. Mấy ngày này, hình như ông ta đến nhà hỏi thăm tất cả các lãnh đạo của địa ủy, nói cũng chỉ một chuyện là quan điểm của cán bộ Lưu Vĩ Hồng là sai lầm, không thể giữ lại làm một chức vụ quan trọng như vậy ở huyện Lâm Khánh. Phải tẩy ra bên ngoài để đảm bảo sự trong sạch của đội ngũ cán bộ và ban lãnh đạo huyện Lâm Khánh.

Thậm chí lãnh đạo ở đây thể hiện thái độ như thế nào, thậm chí là không có thái độ gì, Chu Thần cũng không rõ.

Nhưng Mộ Tần Dân nhào nặn sự việc như vậy, với thân phận là Bí thư huyện ủy, vẫn có thể gây ảnh hưởng không nhỏ. Trong khoảng thời gian này, huyện Lâm Khanh có thể nói thần hồn nát thần tính, không biết sự việc này sẽ dẫn đến kết cục như thế nào. Nhưng hầu hết các cán bộ đều lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng. Các cán bộ ở huyện Lâm Khánh cảm thấy Lưu Vĩ Hồng thực sự quá to gan, phải chăng đã phạm phải sai lầm khó nói. Ít nhất bất kính với nước Nga vĩ đại, là rất nguy hiểm. Mặc cho ai cũng biết như vậy có thể làm bất ổn về ngoại giao.

Những nhà lãnh đạo quốc tế chúng ta có thể đánh giá như vậy sao?

Huống hồ đây đều là những người đi đầu trong trận địa chủ nghĩa khoa học xã hội.


Trưởng ban Lưu còn quá non trẻ rồi. đúng là nghé con không sợ hổ dữ.

Hướng Vân còn trẻ, nên chưa có đủ khôn ngoan.

Cậu ta kính phục Lưu Vĩ Hồng dám nói dám làm, hết lòng giúp dân. Đặc biệt không dùng biện pháp đâm dao sau lưng như Mộ Tân Dân, làm vậy không có phong thái của Bí thư huyện ủy.

Nghe xong những lời trần thuật phẫn nộ của Hướng Vân, Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm lại, nói:

- Tiểu Hướng, cậu gửi thông báo, đưa ra một mệnh lệnh...

Lưu Vĩ Hồng dơ tay lên, nói:

- 9h tất cả nhân viên đều đến tham dự cuộc họp.

- Vâng!

Hướng Vân vội vàng đứng dậy, đáp lại, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Lưu Vĩ Hồng hơi dựa lưng ra sau, mắt nhìn vào tấm lịch trên bàn, đã là ngày 19 tháng 8!


Thực sự, tâm tư của Lưu Vĩ Hồng đã không còn nghĩ đến sự việc này. Bài viết đã được gửi đi, tiếp tục diễn ra như thế nào không do hắn quyết định. Mấy vị người Liên Xô đó nếu "nể tình", Chủ tịch Lưu tự nhiên có tiếng tăm. Nếu không "nể tình", vậy thì theo kế hoạch đã định. Ông cụ đã tỏ rõ thái độ, Lưu Vĩ Hồng tất phải biết làm chuyện gì.

Giờ hắn chuyển sang công việc khác.

Công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm các cán bộ.

Đây mới là việc hắn quan tâm nhất.

Lần này trở lại Bắc Kinh, về công hay về tư đều không tránh khỏi giáp mặt với Mã Quốc Bình. Hiện tại hắn và nhà cô út thường xuyên qua lại, đặc biệt là với Mã Quốc Bình. Mã Quốc Bình càng ngày càng xem trọng Lưu Vĩ Hồng. Ông ta đối với chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ ở huyện Lâm Khánh rất tán thành, cho rằng nó rất có ý nghĩa quan trọng. Ông ta dặn dò hắn nhất định phải nắm chắc sự việc này, mau chóng chứng thực để rút ra được nhiều kinh nghiệm.

Kinh nghiệm này có lẽ so với "kinh nghiệm Lâm Khánh" càng có uy lực hơn. "Kinh nghiệm Lâm Khánh" không phải là sự sáng tạo độc đáo. Chỉ là đối với việc thực hành các văn kiện trước đây, trong quá trình thực hiện, có một vài ý tưởng mới, nhưng nguồn gốc không phải từ huyện Lâm Khanh đưa ra. Việc công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ lần này của Lưu Vĩ Hồng mới chân chính là "sáng tạo".

Nếu làm tốt thì đây là sự cống hiến vô cùng to lớ.


Mã Quốc Bình là ủy viên trong ban Tổ chức Trung ương, cấp Thứ trưởng. Về phương diện ánh mắt thì Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không nghi ngờ.

Rất nhanh, Hướng Vân lại quay trở lại, báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, toàn thể cán bộ công nhân viên chức đều đã tập trung đến phòng họp, đợi Trưởng ban Lưu đến chủ trì hội nghị.

- Ừ, đi thôi!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu đứng dậy.

Hướng Vân cầm lấy túi văn kiện và ly nước đi theo sau, trong lòng cảm giác "bi ai". Lần này, nếu thật sự như lời Mộ Tân Dân nói, thì Trưởng ban Lưu cái đuôi thỏ dài ra không được. Loại thư ký như y sẽ bị xui xẻo lây. Bí thư Mộ khẳng định không có thiện cảm với y. Đến lúc giải quyết triệt để Lưu Vĩ Hồng, nhân tiện kéo quân cờ Hướng Vân vào vị trí không ra gì cũng là việc đơn giản.

Nhưng Hướng Vân cảm thấy, càng ở thời điểm này thì anh ta càng biểu hiện giống như một nam tử hán..

Mạnh Tử đã có câu: Đã đấu tranh thì đấu tranh đến cùng, quyết không chùn bước.

Trong phòng họp của huyện ủy, hơn hai mươi người đã đến trông rất chỉnh tề, không thiếu một ai. Dù cho bọn họ có nghĩ gì, Lưu Vĩ Hồng vẫn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Vậy nên vẫn phải nể mặt một chút.

Hơn nữa, mặc dù Bí Thư Mộ đã thề là đem Trưởng ban Lưu ra khỏi huyện Lâm Khánh, nhưng rốt cuộc có làm được hay không cũng thật khó nói. Trong lịch sử của huyện Lâm Khánh, chưa từng thấy một Bí thư huyện ủy cương quyết, cũng như người Trưởng ban tổ chức cán bộ cứng rắn như vậy.

Bí Thư Mộ nhằm vào Trưởng ban Lưu không chỉ một vài lần, dường như đến bây giờ vẫn chưa thấy được sự thành công của ông ta.

Bởi vậy đối với lời nói của Bí Thư Mộ, mọi người đều có thái độ nửa tin nửa ngờ, cũng không nên một lần không cẩn thận, bị ông ta lừa, cuối cùng phát hiện sai lầm nghiêm trọng. Trong quan trường có thể phạm phải một vài sai lầm, nhưng cũng có những sai lầm không thể phạm phải, nếu không thì không có cơ hội thay đổi.

Thời gian mà Lưu Vĩ Hồng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ không lâu. Mọi người có thể đều quen với thủ đoạn của hắn đối với kẻ thù, cái đó gọi là " độc". Tô Chí Kiên đắc tội với hắn, bị Lưu Vĩ Hồng nhớ từng từng li từng tí, nắm hết quyền lực trong tay Tô Chí Kiên, nhất định khiến cho ông ta phải nghỉ việc.

Trong quan trường, bạn phải đắc tội với những người không nên đắc tội thì sẽ phải chuẩn bị tư tưởng về hưu.

Cho nên, khi Lưu Vĩ Hồng đi vào cuộc họp, Lý Cương đầu tiên đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh, mọi người bỗng nhiên làm theo, trong cuộc họp rộ lên tiếng vỗ tay, thậm chí còn hơn tiếng vỗ tay ngày đầu tiên Lưu Vĩ Hồng nhậm chức.