Quan Gia

Chương 35: Động cơ




Buổi tiệc gia đình quy mô không lớn, chỉ có những người này.

Lưu gia quy củ nghiêm ngặt, mỗi giờ mỗi khắc điều thể hiện ra, đến ăn cơm cũng phải theo quy tắc, không có ai nói chuyện. Tuy nhiên, bữa nay ông cụ phá lệ uống một ly rượu vàng nhỏ.

Ông cụ tuy rằng xuất thân từ quân đội, thời chiến tranh vào sinh ra tử, đã đánh qua vô số những trận chiến ác liệt, đã mấy bận trở về từ cõi chết, nhưng tửu lượng cũng không lớn lắm, khi trước thì uống rượu trắng, sau này thì uống rượu vàng, rượu vàng có ích cho sức khỏe. Sau khi già rồi, căn bản không uống rượu nữa.

Ly rượu vàng này chẳng qua là vì Lưu Vĩ Hồng mà phá lệ.

Lưu Vĩ Hồng còn bình thường, nhưng Lâm Mỹ Như lại vô cùng kích động. Bởi vì bà xuất thân bình dân, hơn hai mươi năm qua, ở Lưu gia đều cẩn thận từng ly từng tí, không dám làm sai điều gì. Nhất là những năm trước Lưu Vĩ Hồng phản nghịch, Lâm Mỹ Như càng không có chỗ đứng trong nhà này. Đến nay ông cụ lại nể mặt Lưu Vĩ Hồng như vậy, Lâm Mỹ Như làm sao không vui như hoa nở cho được.

- Vĩ Hồng, con ăn đi, ăn nhiều một chút, cuộc sống nông thôn khó khăn, con lại đang tuổi phát triển…

Lâm Mỹ Như cũng không cần để ý tới quy củ của Lưu gia nữa mà gắp thức ăn cho con mình.

- Cám ơn mẹ, cũng may, cuộc sống trong trường cũng tốt, cũng được ăn ngon ăn no.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, trong đầu lại không khỏi nghĩ về Đường Thu Diệp. Từ khi 2 người "làm rõ quan hệ" đến nay, Đường Thu Diệp chăm sóc cho hắn càng chu đáo hơn, gần như ở lại hẳn trong trường, cách năm ba ngày mới về nhà ở thị xã Thanh Phong một lần.

Thấy Lâm Mỹ Như có vẻ như vui mừng hơi quá trớn, Lưu Thành Gia bèn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở vợ mình, không được "đắc ý quên mình". Lâm Mỹ Như mới tỉnh cơn mơ, vội vàng thôi gắp thức ăn, nhưng lại không kìm được thỉnh thoảng liếc nhìn Đỗ Vu Hinh.

Đỗ Vu Hinh là tiểu thư khuê các, gia đình hiển hách tuy rằng không bằng Lưu gia, nhưng cũng là một gia đình có gia thể nhỏ ở thủ đô. Ông cụ nhà bà trước cuộc đại cách mạng cũng là một bộ trưởng, sau do bị hãm hại mà chết, nhưng chung quy cũng là gia đình có uy tín danh dự. Bà lại là con dâu trưởng của Lưu Gia, Lưu Thành Thắng chức vụ cao, Đỗ Vu Hinh tự nhiên cũng chính là "Lãnh tụ" của đám chị em dâu. Ngày thường mặc dù không cố ý vênh váo tự cao tự đại, nhưng thái độ cao cao tại thượng cũng rất kích thích Lâm Mỹ Như.

Giờ đây Lưu Vĩ Hồng chiếm được sự tán thành của ông cụ, Lâm Mỹ Như cũng cảm thấy được nở mày nở mặt.

Nội tình của việc đấu tranh chính trị, Lâm Mỹ Như cũng không hiểu rõ lắm, nhưng bài văn đó của Lưu Vĩ Hồng cũng đã giúp ích nhiều cho Lưu gia, đừng nói Lâm Mỹ Như, mà chính các nhà quyền quý khác cũng cho rằng là vậy, Lâm Mỹ Như hiển nhiên cũng biết.

Chỉ mấy tháng trước đây, có ai biết được cục diện chính trị lại có một sự biến hóa lớn đến vậy

Lúc đó đồng chí Nguyệt Hoa phê bình đích danh Lưu Thành Thắng, không khí Lưu gia mới căng thẳng làm sao, Đỗ Vu Hinh cũng không thèm nói chuyện với Lâm Mỹ Như, gặp mặt cũng giả lơ, lạnh lùng xa cách.

Nhưng hiện nay, người nào người nấy cũng thay vào đó là một gương mặt tươi cười.

Đỗ Vu Hinh thấy Lâm Mỹ Như nhìn qua đây, dĩ nhiên hiểu đó là ý gì, mỗi lần như vậy cũng đều mỉm cười gật đầu. Coi bộ hết sức khách sáo, nhưng sự kiêu ngạo thì không giảm đi được chút nào. Lưu Vĩ Hồng lần này quả thật là đã lập được một công lớn, nhưng nói cho cùng thì cũng là hàng con cháu, mọi việc trong Lưu gia, cũng đều do ông cụ và Lưu Thành Thắng quyết định.

Điểm này sẽ không thay đổi.



Sự khách sáo của Đỗ Vu Hinh đối với Lâm Mỹ Như nói trắng ra thì cũng như sự khách sáo của một vị hoàng đế đối với công thần mà thôi.

Khi mọi việc qua rồi thì hoàng đế vẫn là hoàng đế, đại thần thì vẫn là đại thần, chẳng lẽ lại có thể đảo ngược?

Lâm Mỹ Như không khỏi có phần nản lòng. Text được lấy tại Truyện FULL

Đúng vậy, dù sao thì bọn họ cũng là "nhị phòng", muốn vượt mặt "trưởng phòng" cũng đâu có dễ dàng như vậy. Lưu Vĩ Hồng lần này trùng hợp lập được công, chẳng qua là làm giảm đi những ấn tượng không tốt khi trước thôi, ông cụ bước đầu đã chấp nhận hắn. Sau này mà muốn vượt trội hơn nữa, giống như Lưu Vĩ Đông, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đã làm được phó trưởng phòng, vậy thì con đường phía trước vẫn còn dài.

Nghĩ đến đây, Lâm Mỹ Như lại liếc nhìn Lưu Thành Gia ở bên cạnh một cái. Con trai muốn trưởng thành làm đại thụ che trời, còn cần thời gian rất dài, chồng phải tiến một bước nhưng không phải quá khó. Lưu Thành Gia hiện tại là cấp Sư đoàn trưởng, cán bộ cao cấp chính thức, nói không chừng có thể tiến lên hàm tướng quân. Đến lúc đó, phân lượng lời nói của Lâm Mỹ Như cũng nhiều hơn.


Tướng quân phu nhân và đại tá phu nhân, có thể là một cấp bậc sao?

Cơm nước xong, ông cụ đứng dậy, nói:

- Đều đi nghỉ ngơi đi. Thành Thắng, Thành Gia, Vĩ Đông, Vĩ Hồng, theo ta đến phòng sách.

Đám con cháu vội cung kính đồng ý.

Đỗ Vu Hinh và Lâm Mỹ Như là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, Lưu Thành Ái sắc mặt lại âm trầm một chút. Ông cụ gọi anh hai, anh ba và phòng sách nói chuyện thì không có gì, nhưng ngay cả hai đứa cháu Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng cũng có phần, bỏ bà qua một bên, bảo Lưu Thành Ái làm sao chịu nổi?

Nói ra, bà chính là cán bộ cấp phó Sở chính thức.

Lưu Vĩ Đông từ trước đến nay là "người nối nghiệp" của Lưu gia, được hưởng "đãi ngộ" này cũng không sao, Lưu Vĩ Hồng chẳng qua là một giáo viên nông thôn, không ngờ cũng được cùng bàn chuyện, mình bà bị bỏ qua một bên.

Hay ông cụ là lão hồ đồ?

Lưu Thành Ái ở trong lòng oán hận mà thầm nghĩ.

Chỉ là ông cụ rõ ràng lên tiếng, Lưu Thành Ái trong lòng có không hài lòng cũng không dám nghịch ý ông cụ.

Lâm Mỹ Như đối với suy nghĩ trong lòng của Lưu Thành Ái rõ như lòng bàn tay, cười tiến lên kéo tay Lưu Thành Ái, nói:

- Thành Ái, đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện với mẹ.


Lưu Thành Ái trên mặt gượng cười, miễn cưỡng đi theo Lâm Mỹ Như.

Vào phòng sách, Lưu Thành Thắng đỡ ông cụ ngồi trên sofa, Lưu Vĩ Đông ngay lập tức lót một tấm đệm bằng bông trên tay vịn, rồi lập tức pha trà cho mọi người. Y và Lưu Thành Thắng thường xuyên vào phòng sách của ông cụ nói chuyện, mọi thứ đều vô cùng thuần thục.

Tiến vào phòng sách của ông nội, Lưu Vĩ Hồng vẫn là lần đầu tiên. Cho dù là lúc nhỏ cũng chưa từng hưởng được đãi ngộ như vậy. Vào trong nhà, đứng một cách quy củ, cũng không tranh giành pha trà, chỉ là chăm chú nhất cử nhất động của ông nội.

Ông cụ hai hàng lông mày khép hờ, tựa vào sô pha, dường như là có chút mệt mỏi.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng đau xót, sức khỏe của ông nội thật sự càng ngày càng kém.

Rối ren một trận, tất cả mọi người ngồi xuống, Lưu Vĩ Đông không ngồi bên cạnh Lưu Thành Thắng mà đem một cái ghế, ngồi bên cạnh ông cụ, như là chuẩn bị đỡ ông cụ bất cứ lúc nào, lại giống như nhân viên thư ký làm bản ghi chép.

Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia đều không có tỏ vẻ không hài lòng.

Có lẽ xưa nay Lưu Vĩ Đông đều ngồi vị trí này.

Lưu Vĩ Hồng ngồi ở sau Lưu Thành Gia, nghĩ như vậy.

- Vĩ Hồng, cháu nói xem, vì sao cháu lại viết bài văn đó?


Lưu Thành Thắng chậm rãi hỏi.

Đây là một "bí ẩn lớn", cho dù Lưu gia, cụ thể mà nói là bản thân Lưu Thành Thắng cũng được lợi không phải là ít. Nhưng bọn họ đối với "động cơ" lúc đầu Lưu Vĩ Hồng viết bài văn này vẫn chưa làm rõ, trong lòng luôn không yên tâm.

Lưu Vĩ Hồng không có vội vã trả lời, mà là liếc nhìn ông nội một cái. Ông nội vẫn khép hờ hai mắt, cũng vừa lúc này mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, ông cụ gật đầu rất nhẹ nhàng, ý rất rõ, bảo Lưu Vĩ Hồng trả lời vấn đề này. Đây vốn cũng là ông cụ muốn hỏi, nhưng ông cụ tuổi đã cao, không thể mệt nhọc, liền do Lưu Thành Thắng nói thay. Rất nhiều lúc, giữa cha con ông cụ và Lưu Thành Thắng cũng rất ăn ý. Ông cụ nghĩ gì, Lưu Thành Thắng luôn có thể đoán ra đại khái.

Lưu Vĩ Hồng rất rõ, hôm nay hắn ở trong phòng sách này nói chuyện sẽ quyết định vị trí của hắn trong lòng ông nội là như thế nào. Chỉ cần ông nội chấp nhận hắn, vậy một ngày ông nội còn sống thì có thể giúp được cho hắn một ngày.

Về phần hắn vì sao biết bài văn đó, hôm nay cũng sẽ có một "phán quyết cuối cùng"!

Nghĩ chắc rằng mọi người cũng hoài nghi hắn là bị người ta sai khiến, muốn bất lợi với Lưu gia, ly gián quan hệ giữa Lưu gia và đồng chí Nguyệt Hoa. Nhưng người sai khiến hắn bản thân cũng không ngờ, thay đổi bất ngờ, lúc đầu "đối nghịch" biến thành dự kiến trước, biến thành lập trường chính trị kiên định!

Cái này gọi là cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng!


Dù là như thế, cũng không thể không chỉ ra người sai khiến. Gã có thể sai khiến Lưu Vĩ Hồng một lần thì có khả năng sai khiến hắn lần thứ hai, lần thứ ba, chẳng lẽ lần nào cũng may mắn như vậy?

- Ông nội, bác hai, ba, anh hai, vì sao cháu phải viết bài văn này, là xuất phát từ phân tích phán đoán toàn bộ thế cục!

Lưu Vĩ Hồng hít vào một hơi, chậm rãi nói. Hơn nữa không nói chung chung, gọi tới từng người. Lúc này, nụ cười trên mặt hắn không còn, mà thay vào một vẻ mặt vô cùng trịnh trọng. Làm người ta không thể dễ dàng hoài nghi lời nói của hắn.

Lưu Thành Thắng hỏi:

- Nói xem phân tích phán đoán của cháu đi.

- Lần trước trong ngày mừng thọ 80 của ông nội, cháu từng nói, một số cán bộ, nhất là cán bộ cơ sở, tư tưởng đặc quyền vô cùng nghiêm trọng. Những hành vi ăn uống tiền nhà nước, tiêu phí tiền nhà nước, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp làm rối kỉ cương, nhiều vô số, đã tích lũy tương đối bất mãn trong xã hội cơ sở, mâu thuẫn xã hội khá sắc bén. Cho nên cháu cho rằng, mâu thuẫn này sẽ bùng nổ, sau đó bị một số người có dụng ý khác lợi dụng, làm lý do công kích Đảng và Chính phủ…

Lưu Vĩ Hồng không vội vàng không hấp tấp nói.

Tất cả mọi người không kìm lòng nổi mà gật gật đầu.

Lời nói này, Lưu Vĩ Hồng quả thật là nói qua, lúc ấy không ai để ý, Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông còn tiến hành phản bác không chút khách khí, cho rằng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện giật gân.

Hiện tại, sự thật đã chứng minh.

Nói như thế, Lưu Vĩ Hồng thật đúng là có dự kiến trước.

- Ông nội, quốc gia chúng ta, đang tiến hành cải cách vĩ đại, cải cách toàn bộ phương vị trước giờ chưa từng có. Thực hiện cải cách lớn từ trước đến nay từ trong ra ngoài, đều có một điều kiện tiên quyết căn bản nhất, chính là cần phải tiến hành cải cách như vậy trên cơ sở ổn định xã hội. Nếu chính quyền không vững, xã hội không yên ổn, bất kỳ cải cách nào cũng sẽ không có được thành quả, chỉ dẫn đến xã hội rung chuyển bất an. Cho nên, cháu cho rằng, đồng chí Nguyệt Hoa hoàn toàn phớt lờ xây dựng lĩnh vực tư tưởng, chỉ nắm bắt tư tưởng xây dựng kinh tế là không toàn hiện. Đây chính là lý do cháu viết bài văn đó. Cháu cho rằng cần thiết phải nhắc nhở, xã hội loạn rồi, đối với quốc gia không có lợi ích gì cả, chỉ có lợi ích cho phần tử có dã tâm mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng nói với tốc độ khá chậm, dường như từng câu một, nói rất rõ ràng.

Ông cụ hai hàng lông mày dương lên, người khác càng sợ hãi biến đổi sắc mặt.