Lưu Vĩ Hồng nhanh tay nhanh mắt mà, sử dụng những thủ đoạn nhanh nhạy bắt hết Hoàng Hưng Quốc, Lý Binh và hai gã Phó Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật huyện và mấy cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Huyện cùng Mễ Triệu Lực và những Đại đội trưởng trong cục Nông nghiệp, vui mừng thì vui mừng đó, nhưng cũng có không ít người lo lắng.
-Tiểu Hạ, việc này, việc này các cậu định giải quyết thế nào?
Chủ nhiệm Ngưu gọi Hạ Hàn ra phòng ngoài, thấp giọng nói, vẻ mặt có vẻ u sầu. Chủ nhiệm Ngưu khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn qua cũng là người nhã nhặn có học, không giống như những cán bộ mà Hạ Hàn từng gặp. Người này giống như một quân nhân. Nhưng Hạ Hàn cũng biết, Chủ nhiệm Ngưu là một cấp dưới mà thời còn đương nhiệm, Hạ Thiên Hữu đã từng rất xem trọng. Trước khi rời khỏi Hạo Dương, còn đưa gã từ Chính ủy lên Đoàn trưởng bộ đội. Nhìn qua thì có vẻ giống nhau, nhưng ở Đoàn trưởng bộ đội, cũng chỉ phụ trách công việc trong đoàn. Mặc dù bây giờ ở cấp lãnh đạo trong Bộ đội có không ít những người xuất thân từ Chính ủy, nhưng những việc thường ngày của những Bộ đội cấp dưới đều do Đoàn trưởng quản lý, chứ không phải do Chính ủy quản lý. Ở một góc độ nào đó, con đường thăng chức của chủ quản quân đội cũng rất nhanh.
Chủ nhiệm Ngưu chính là tâm phúc của Hạ Thiên Hữu, điều này có thể hoàn toàn tin chắc. Nếu không, vừa rồi gã cũng không thể quyết định dứt khoát như vậy được. "Nhốt" Phó bí thư và những cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Huyện lại không phải là chuyện nhỏ, nếu một người chỉ đảm đương một chức vụ nhỏ thì không dám làm như vậy.
Bây giờ gã lo lắng như vậy, cũng có thể hiểu được.
Chủ nhiệm Ngưu cũng không phải loại người lỗ mãng không có đầu óc. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Hạ Hàn mỉm cười, nói:
-Anh Ngưu, không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ báo lại với cha tôi, đến lúc đó tự ông ấy sẽ quyết định.
Chủ nhiệm Ngưu vẫn chưa hết lo lắng, bây giờ Hạ Thiên Hữu đã không còn là Thủ trưởng cao nhất ở Quân đội Hạo Dương nữa, đã chuyển đến khu cảnh vệ ở Thủ đô, chức vụ thì rất cao, nhưng những cán bộ lãnh đạo ở Hạo Dương còn giúp ông ta sao? Quân đội và địa phương là hai cảnh tuyến khác nhau.
Sự lo lắng của Chủ nhiệm Ngưu, Hạ Hàn có thể hiểu được, y cười nói:
-Anh Ngưu, tôi biết anh đang nghĩ gì. Nói thế này đi, Hạ Hàn tôi cũng đã tiếp xúc với anh mấy lần, anh cứ nói thử xem, tôi có khi nào làm xằng bậy gì không? Nếu sự việc chưa được chắc chắn, tôi lẽ nào có thể làm rối tung lên được sao? Tôi chỉ có thể nói với anh, người nào bên trong, cha gã và cha tôi là bạn chiến đấu, bây giờ vẫn còn đang ở bộ đội, chức vụ còn cao hơn cả cha tôi, còn những thứ khác thì tôi không thể nói được nữa. Vì vậy, anh cứ yên tâm, chuyện này, sẽ không can hệ đến anh đâu.
Chủ nhiệm Ngưu kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:
-Thật vậy sao?
Hạ Hàn liền cười:
-Tôi đã lừa anh bao giờ chưa? Chuyện không làm được, người ta còn dám nói sao?
Chủ nhiệm Ngưu thở phào, tươi cười nói:
-Nếu vậy, tôi yên tâm rồi.
-Ừ!
Hạ Hàn lại vỗ vỗ vai gã, tuổi của Hạ Hàn còn nhỏ hơn gã đến mười mấy tuổi, động tác này có chút không phù hợp. Nhưng bây giờ trong lòng Chủ nhiệm Ngưu đang bị kích động, bị Hạ Hàn vỗ vai như vậy, ngược lại càng cảm thấy trong lòng bình an hơn. Đúng vậy, có gì đáng lo chứ, trời có sập thì cũng còn cái để chống. Hạ Hàn nói cũng rất có lý, chưa có gì chắc chắn, sao y dám làm rối loạn? Hạ Hàn không phải là người có thể đem so sánh với những kẻ ăn chơi trác tang, đường đường là Trưởng đồn công an, không phải là một tên khốn kiếp không có đầu óc.
-Anh Ngưu, anh phải đề cao cảnh giác, lần này người mà chúng ta đối phó là con rắn đầu đàn của huyện Lâm Khánh, những cái khác thì không có gì phải lo, chỉ lo bọn họ lại tập hợp những quần chúng không biết rõ chân tướng sự việc đến gây sự.
Hạ Hàn nhắc nhở gã, mặc dù khả năng xảy ra chuyện này tương đối thấp, nhưng loại người như Mễ Khắc Lương chính là loại Hỗn Thế Ma Vương, nếu thực sự bức bách quá rồi, thì hậu quả gì gã cũng không thèm suy nghĩ nữa, vì vậy nên không thể không đề phòng.
Lúc này Chủ nhiệm Ngưu mới thể hiện sự quyết đoán của một quân nhân, quả quyết nói:
-Điều này cậu yên tâm, nếu bọn họ thật sự dám, tôi sẽ có cách xử lý. Xông vào cấm địa quân sự, tội danh cũng không phải nhỏ. Bất luận là ai, đều phải suy nghĩ đến hậu quả.
Hạ Hàn liền gật gật đầu.
Bên này hai người đang bận "nói nhỏ" với nhau, bên kia Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nhàn rỗi, đang bận rộn gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho Chủ tịch khu Hùng Quang Vinh.
Từ khi Lưu Vĩ Hồng rời khu Giáp Sơn để lên Huyện, Hùng Quang Vinh vẫn không yên tâm được. Lão bây giờ đã xem mình như anh em của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa còn biết được rằng, khu Giáp Sơn thiếu đi ai cũng được, nhưng không thể thiếu Bí thư Lưu. Nếu không, tình hình vừa mới tốt lên, lập tức lại bị hủy hoại trong chốc lát.
Khu Giáp Sơn vất vả lắm mới đợi được một cơ hội ngàn năm có một để đổi đời, nếu lần này mà không khởi sắc được, thì có lẽ không bao giờ có thể khởi sắc nữa. Không thể có được một Bí thư thứ hai trẻ tuổi và có bản lĩnh như Lưu Vĩ Hồng tình nguyện đến khu Giáp Sơn được.
Nhưng việc này liên quan đến sự "đấu đá" của những cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Huyện, Hùng Quang Vinh thấp cổ bé họng, cũng không có cách gì khác, chỉ có thể ngồi lo lắng suông.
Lúc tiếng chuông điện thoại đổ từng hồi dài, Hùng Quang Vinh như vồ đến nắm lấy ống nghe.
-Xin chào…
-Chủ tịch khu, là tôi…
Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Lưu Vĩ Hồng.
-Bí thư, tình hình thế nào?
Hùng Quang Vinh đầu tiên là thở phào, sau đó liền vội vàng hỏi, giọng nói còn có vẻ lo âu, mang theo vài phần nghi hoặc.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ một tiếng, nói:
-Bây giờ tôi đang ở khu bộ đội, là khu bộ đội đang trấn Thành Quan phía Tây Bắc thành phố, anh biết nơi này chứ?
-Biết biết, đó là nơi thẩm vấn phạm nhân của Ủy ban Kỷ luật huyện.
Hùng Quang Vinh liên tục gật đầu, lời vừa nói ra đã cảm thấy không đúng, như vậy chẳng phải nói Bí thư Lưu như phạm nhân sao? Liền ngượng ngùng cười "ha hả" vài tiếng. Thật ra theo quy định, Ủy ban Kỷ luật huyện chỉ có thể điều tra những hành vi vi phạm kỷ luật của cán bộ, khi chưa được cơ quan chính phủ chính thức phê chuẩn thì không thể gọi là phạm nhân. Nhưng bình thường mọi người đều nói như vậy nên đã thành thói quen.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Bây giờ đã thực sự trở thành một nơi thẩm vấn phạm nhân rồi, tôi bảo Hạ Hàn và mấy anh em kia bắt Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc và còn có cả Mễ Triệu Lực thuộc cục Nông nghiệp nữa lại rồi, nhốt ở đây để thẩm vấn.
Hả?
Hùng Quang Vinh thật sự kinh ngạc.
Nói như thế nào vậy?
Không phải Bí thư Lưu đi để bị điều tra sao? Sao lại biến thành nhốt người khác lại? Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc và Mễ Triệu Lực, có lẽ không được xem là lãnh đạo lớn, nhưng vẫn là những người có máu mặt ở huyện Lâm Khánh. Những cán bộ cơ sở ở Huyện Lâm Khánh,, khi nhắc đến hai vị Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện, ai mà không kính sợ? Về phần Mễ Triệu Lực, trên danh nghĩa là Đại đội trưởng cục Nông nghiệp, nhưng thực ra là một nhân vật lớn trong thị trấn Thành Quan huyện Lâm Khánh, bình thường thường xuyên bắt nạt người khác, làm không ít những chuyện xấu.
Ba người như vậy, trong nháy mắt, đã bị Bí thư Lưu bắt rồi?
Thật không tin nổi!
-Bí thư à, điều này…Như vậy là sao vậy? Tôi không hiểu được…
Kinh ngạc một hồi lâu, Hùng Quanh Vinh mới nói, hoàn toàn không dám tin.
Lưu Vĩ Hồng hừ một tiếng, nói:
-Bọn khốn khiếp đó, chẳng những muốn vu oan hãm hại tôi, còn bắt luôn cả Viện trưởng Vương Ngọc Thánh lại, dùng cực hình tra tấn, bây giờ Viện trưởng Vương còn đang điều trị ở bệnh viện, bị thương rất nặng, toàn thân đều là máu. Những tên như vậy, không bắt lại thì còn chờ đến bao giờ?
-Bọn chúng dám làm như vậy?
Hùng Quang Vinh kêu lên. Nhưng thật ra lão biết, bọn Lý Binh, Mễ Triệu Lực thật sự dám làm như vậy, cũng không phải chuyện xảy ra lần đầu. Những cán bộ bị chúng nhốt lại bức cung, từng có không ít.
-Chủ tịch khu, chuyện này anh không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý, những kẻ xấu xa này, không ai có thể thoát được đâu.
Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói.
-Điều này…Bí thư, vậy, Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông có phản ứng gì?
Hùng Quang Vinh lập tức nghĩ tới chỗ dựa của bọn Lý Binh. Bọn Lý Binh, Mễ Triệu Lực hung thần ác sát, nói trắng ra là chính là hai tay đấm, ông chủ đứng phía sau họ, đương nhiên chính là hai người lãnh đạo Huyện ủy Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông, và cũng là những người không dễ đối phó.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ, khinh thường nói:
-Hai vị này, bây giờ có lẽ còn đang nằm mơ tưởng. Yên tâm, bọn họ cũng không thoát nổi đâu.
Hùng Quang Vinh hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Lời này nói rất hay!
Lưu Vĩ Hồng chỉ là một Bí thư Khu ủy, nhưng như những gì hắn nói, dường như Mễ Khắc Lương và Trần Văn Đông là cá đã nằm trên thớt, có thể chặt chém bất cứ lúc nào. Nhưng Hùng Quang Vinh cũng không dám ngờ vực những điều Lưu Vĩ Hồng nói. Sự thật chứng minh, người cấp trên trẻ tuổi này, rất nhiều lúc đã có những kế "quỷ thần khó lường". Ít nhất những chuyện như bắt nhốt Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện vào phòng thẩm vấn Huyện ủy như thế này, ngoài Lưu Vĩ Hồng ra, không có người thứ hai có thể làm được. Hùng Quang Vinh đã quen biết với Lưu Vĩ Hồng nửa năm, lão biết rất rõ, vị Bí thư trẻ tuổi này không phải là người kích động, đã dám làm như vậy, chắc chắn đã có tính toán.
-Vậy, Bí thư, tôi nên làm gì?
Hùng Quang Vinh hít thở sâu, lại kính cẩn hỏi.
Giờ khắc này, lão hoàn toàn quên tuổi của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng lão, hoàn toàn đã xem Lưu Vĩ Hồng là một lãnh đạo cấp trên.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Thứ nhất, công việc ở Khu, tạm thời nhờ anh dẫn dắt, không thể để thụt lại, phải nắm chắc công việc để tiến hành, nhất định phải nắm chắc tiến độ, không thể nơi lỏng.
-Vâng, Bí thư!
Hùng Quang Vinh rất trịnh trọng gật đầu, trong lòng âm thầm cảm than. Lúc này rồi, điều mà Lưu Vĩ Hồng quan tâm vẫn là công việc.
-Thứ hai, anh hãy ghi lại số điện thoại này, tạm thời tôi còn ở đây, có tình hình gì, anh cứ gọi điện thoại liên lạc với tôi. Ngoài ra, số máy nhắn tin của Hạ Hàn, anh có biết không? Nếu có chuyện gấp mà tôi không có mặt, anh có thể nhắn tin cho anh ta, liên hệ với anh ta cũng giống liên hệ tôi.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng chỉ bảo.
-Ồ, được, được.
Hùng Quang Vinh vội vàng cầm lấy giấy bút, ghi lại dãy số Lưu Vĩ Hồng đọc cho lão.
-Bí thư, còn chỉ thị gì nữa không?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:
-Chủ tịch khu, sao lại khách khí như vậy? Còn một việc nữa, Trình Tĩnh, chính là tài vụ ở Bệnh viện khu, không thấy cô ấy ở đây, cô ấy là một nhân chứng khá quan trọng. Lát nữa anh cho người đến Bệnh viện xem thử, xem cô ấy có về đó hay không.
-Được rồi, tôi sẽ qua đó xem ngay. Nhưng, tôi đoán cô ấy có lẽ chưa dám quay về.
-Bất luận cô ta dám quay về hay không, những chuyện chúng ta làm nên làm thật tốt, không thể qua loa.
-Được, tôi nhớ rồi…Bí thư, cậu nhất định phải cẩn thận nhé.
Hùng Quang Vinh quan tâm nói.
-Tôi biết, yên tâm, Chủ tịch khu, không sao đâu.
Giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng vẫn thoải mái như vậy.