Quan Gia

Chương 29: Xem cũng cho anh xem hết rồi




g:

Kiếp trước sa sút bốn mươi mấy năm, Lưu Vĩ Hồng không học được gì khác, phân tích tâm lý của người khác lại học rất tốt. Bình thường hắn không có gì làm thì tìm tòi cái này, nói cách khác, ngoại trừ tìm tòi cái này, hắn cũng không có chuyện gì khác đáng để tìm tòi.

Một cán bộ nhỏ của viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, cái gọi là phó nghiên cứu viên, ở thế kỷ 21, thật đúng là không có nhiều chuyện đàng hoàng để làm.

Hai người yên lặng mà đi như vậy.

Kỳ thật nhiệm vụ giữ trường rất thoải mái, về căn bản cũng không có cần thiết lắm. Thôn xóm gần đó, tuy rằng dân phong dũng mãnh, tương đối mà nói, cũng còn khá thuần phác, chuyện trộm cắp không dám làm. Trong trường Nông nghiệp cũng không có gì thứ đáng để họ trộm.

Tuy nói là trường nông nghiệp, ngay cả trạm lai giống cũng không có. Nếu có thì còn có mấy con gia súc đáng để trộm.

- À, anh nói gì đi.

Sau khi đi được một đoạn, Đường Thu Diệp bỗng nhiên mở miệng nói.

- Hả? Nói gì?

Lưu Vĩ Hồng chỉ lo yên lặng mà nghĩ về tâm tư của mình, tuy rằng đã tái sinh hai, ba tháng, mục tiêu đại khái đã định, cũng đã bắt đầu thực hiện, nhưng nhất thời muốn hoàn toàn làm theo ý nghĩ cũng không thể nào. Chỉ là những chuyện hoang đường mà kiếp trước trải qua cũng đủ để Lưu Vĩ Hồng hồi tưởng nhiều ngày. Những chuyện hoang đường như vậy, chính là Lưu Vĩ Hồng hối hận không ngừng, vẫn luôn không có cơ hội bù đắp.

Quay ngược thời gian, cơ hội đã tới rồi!

- Kể chuyện! Kể cho em nghe chuyện về thành phố lớn của các anh.

Đường Thu Diệp có chút không vui. Bình thường vào lúc không có việc, Lưu Vĩ Hồng đều nói những chuyện mới mẻ, cô nghe ngon lành. Chuyện của thành phố lớn, e rằng là chuyện lông gà vỏ tỏi cũng rất có hứng thú. Hôm nay sao tỉnh tỉnh mê mê, giống như trúng tà vậy.

Lưu Vĩ Hồng giật mình.

Trong ký ức nhiều năm phủ đầy bụi trần, quả thật là có một "hạng mục" như vậy.

Sau khi hắn được phân tới làm ở trường Nông nghiệp, Đường Thu Diệp rất chiếu cố hắn. Hắn ngoại trừ phải trả công "ăn cơm", còn phải trả một công lao khác – kể chuyện xưa!

Đường Thu Diệp đặc biệt thích nghe hắn kể chuyện mới của thành phố lớn, cũng thích nghe hắn "kể chuyện xưa". Người đàn ông này, biết rất nhiều chuyện, tính tình lại tốt, trên mặt luôn mỉm cười. Nụ cười đó, Đường Thu Diệp không biết nên hình dung thế nào. Nếu như trình độ văn hóa của cô cao hơn chút, có lẽ cô có thể tìm được một từ hình dung thật hay, ví dụ như "bất cần đời". Đường Thu Diệp chỉ là cảm thấy, Lưu Vĩ Hồng cười lên nhìn rất đẹp, rất thú vị.

Điểm này, cũng là vô cùng giống với cảm giác mà Lưu Vĩ Hồng đối với cô.

Suy xét đến các phương diện giữa hai người thì khoảng cách rất xa, tuyệt đối không có khả năng có tình ý gì với nhau. Cho nên để hai người họ ở lại giữ trường, lãnh đạo đều rất yên tâm.

Đương nhiên, trong trường học cũng có những giáo viên khác. Một trường lớn như thế, cũng không thể chỉ dựa vào hai người họ canh giữ. Tuy nhiên họ là chủ yếu, thật sự có tình hình gì thì gọi những giáo viên khác giúp đỡ.



Buổi tối Đường Thu Diệp ngẫu nhiên cũng sẽ về nhà ở, số ngày ở trường và ở nhà, coi như là 50-50

Lưu Vĩ Hồng vừa đi trước, vừa kể chuyện cho Đường Thu Diệp. Hắn kể chuyện của hắn, nhưng tên của nhân vật chính chắc chắn đổi rồi. Có lẽ bởi vì sự tái sinh thình lình xảy ra, làm cho Lưu Vĩ Hồng tâm tình kích động, nóng lòng tìm người nói ra tâm sự của mình.

Đây giống như một người nghèo đột nhiên trúng giải thưởng 5 triệu, không la to một phen, cho dù thế nào cũng không đủ để bộc phát sự kích động và mê muội của bản thân.

Lưu Vĩ Hồng kể về sự phản nghịch của hắn, sự mâu thuẫn của gia đình, kinh nghiệm yêu đương của hắn. Đương nhiên kinh nghiệm yêu đương này là xảy ra ở kiếp trước, kiếp này vẫn chưa bắt đầu. Nhưng hắn cố ý nói không rõ thời gian, Đường Thu Diệp cũng nghe không ra, Lưu Vĩ Hồng kỳ thật là đang nói "thế giới tương lai" cho cô nghe.

Câu chuyện này vừa mở đầu đã thu hút Đường Thu Diệp, nghe rất say mê, không kìm lòng nổi mà đeo sát Lưu Vĩ Hồng, không ngừng truy hỏi hắn:

- Sau đó thì sao? Sau đó thế nào? Anh nói mau…


Đường Thu Diệp chỉ có thể coi như thính giả tốt một nửa. Thính giả tốt thật sự, thông thường đều là lặng yên mà nghe không lên tiếng, chỉ có trong lúc mấu chốt mới lộ ra vẻ lo lắng, truy hỏi sau đó thế nào. Đường Thu Diệp không làm được như vế trước, nhưng có thể làm được như vế sau, không ngừng truy hỏi, khiến người kể chuyện có tình cảm mãnh liệt mà nói tiếp.

Hai người đi sát nhau, thân thể đầy đặn của Đường Thu Diệp thỉnh thoảng lại chạm vào tai và bộ phận khác của Lưu Vĩ Hồng. Sự đàn hồi và khí nóng hừng hừng kinh người đó, làm cho Lưu Vĩ Hồng mấy lần suýt chút nói sai.

Lưu Vĩ Hồng rất tự giác mà kéo xa khoảng cách với cô.

Tuy rằng trong trường không có ai, dù sao là giữa ban ngày ban mặt, nên chú ý thì vẫn phải chú ý.

Vô tình, sắc trời trở nên u tối, gió nổi lên.

- A, sắp mưa rồi. Chúng ta về đi, về rồi kể!

Đường Thu Diệp ngẩng đầu liếc nhìn mây đen trên trời, nói.

- Được!

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên tim đập nhanh.

Hắn nhớ rất rõ, đời trước cũng là một ngày như vậy, 2 người đi tuần tra, sau đó trời mưa, liền chạy về ký túc xá của Đường Thu Diệp, tiếp tục nói chuyện phiếm. Sau đó liền xảy ra một số chuyện, làm cho Lưu Vĩ Hồng hối hận hai mươi mấy năm.

Lịch sử dường như lại đang tái diễn rồi.

Nếu không can thiệp thêm, vẫn sẽ vận hành theo quỹ đạo trước kia, Lưu Vĩ Hồng vẫn sẽ hối hận hai mươi mấy năm.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng của hiện tại vẫn là Lưu Vĩ Hồng trước kia sao?


Một người sống đến bốn mươi mấy tuổi, trải qua thế kỷ 21 thời đại ồn ào náo động mạnh mẽ, chịu rèn luyện rất nhiều, Lưu Vĩ Hồng trở lại 22 năm trước, mọi thứ còn giống y như lúc đầu sao?

Hai người bước nhanh trở về ký túc xá.

Ký túc xá tổng cộng 5 tầng, họ ở lầu 2, ở 2 phòng gần phía tây nhất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Lưu Vĩ Hồng tới phòng của Đường Thu Diệp. Đây cũng là thói quen, phòng của Đường Thu Diệp sạch sẽ hơn phòng của hắn nhiều. Nam thanh niên độc thân chưa kết hôn, ký túc xá có thể sạch sẽ đến đâu?

Đường Thu Diệp rót cho hắn một ly trà trước, lạnh lạnh, sau đó tùy tiện ngồi xuống ghế mây đối diện Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Anh tiếp tục kể đi, em thích nghe…

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, khẽ cười nói:

- Anh kể lâu rồi, miệng cũng khô luôn. Nghỉ một chút, em kể đi.

- Em kể? Em có gì để kể?

Đường Thu Diệp mở to hai mắt, dường như cảm thấy đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng rất cổ quái. Khi người phụ nữ này mở to mắt giống như lúc cô cười, nhất là nhìn lâu, bộ dạng rất là ngây thơ, rất thú vị.

- Tùy em, anh thích nghe.

Lưu Vĩ Hồng tiếp tục cười, lộ ra một hàm răng đều đặn trắng tinh. Lúc đó, hắn cũng không hút thuốc nhiều, không uống rượu nhiều, răng rất trắng.


Đường Thu Diệp lập tức bị nụ cười này làm mê mẩn đến nổi có chút choáng váng, vì thế liền kể. Người phụ nữ này kỳ thật không hề nói ít, khi ở cùng với những cô gái trẻ và người vợ trẻ, cười cười nói nói, còn rất to gan, dám nói những tiết mục ngắn. Đừng thấy là những cô gái trẻ và người vợ trẻ của trường Nông nghiệp, nói ra cũng là ở dưới nông thôn, khi nói tới chuyện "giới tính", cũng không có kiên kỵ nhiều. Nhất là một số phụ nữ đã kết hôn sinh con, càng dễ nói ra miệng.

Đường Thu Diệp cũng không muốn bị người ta xem thường.

Cứ thế mà nói, Đường Thu Diệp đã nói tới cuộc hôn nhân bất hạnh của cô, nước mắt liền ào ào rơi xuống, một chân cũng nhấc lên, đạp lên gánh ngạnh phía dưới của chiếc ghế mây, chiếc váy hoa co rút tới trên đùi. Cô ngồi trên chiếc ghế mây này, cao hơn chiếc ghế mà Lưu Vĩ Hồng ngồi, như thế, cái đùi trắng nõn của cô và phong cảnh dưới chiếc váy, Lưu Vĩ Hồng gần như nhìn thấy không sót một cái gì.

Nhiều năm trước kia, cũng là tại ký túc xá này, cũng là ngày trời mưa, Đường Thu Diệp bày ra tư thế như vậy, cùng Lưu Vĩ Hồng nói về bất hạnh của cô, nước mắt rơi ròng ròng.

Lúc ấy Lưu Vĩ Hồng cái gì cũng nghe không lọt tai, đôi mắt không biết nên nhìn vào đâu, giả vờ trấn tĩnh mà nhìn mặt của Đường Thu Diệp, ánh mắt luôn không tự giác mà liếc xuống.

Quần lót của Đường Thu Diệp cũng không phải loại quần thô to mà phụ nữ nông thôn lúc bấy giờ thường mặc, mà là loại quần tam giác khá sành điệu. Loại quần lót này rất nhỏ, không có cách nào hoàn toàn che hết những bộ phận quan trọng. Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Hiện tại, Đường Thu Diệp lại một lần nữa nửa ẩn nửa hiện mà để lộ ra chỗ thần bí nhất của cô trước mặt hắn.


Bản thân Đường Thu Diệp dường như không nhận thấy được.

Kể gần hai mươi mấy phút, Đường Thu Diệp đã trở thành mặt mèo, nước mắt trên mặt chảy thành hàng. Nhớ lại mấy năm trước, Lưu Vĩ Hồng chính là hoang mang đứng dậy đi lấy khăn cho cô lau mặt, Đường Thu Diệp không nhận lấy, trực tiếp đưa mặt tới, ra hiệu hắn lau cho cô.

Lưu Vĩ Hồng lúc ấy mặt đỏ bừng, lắp bắp, dường như là nói một câu "Không tốt lắm".

Đường Thu Diệp cũng rất khinh bỉ nhìn hắn, nói:

- Làm sao không tốt lắm? Nhìn cũng cho anh nhìn hết rồi!

Lưu Vĩ Hồng đứng lên, cầm một cái khăn lông, đến bên cạnh Đường Thu Diệp, đưa qua đó.

Đường Thu Diệp không khóc nữa, trừng to hai mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng. Nhìn ra được, kỳ thật cô rất khẩn trương, bộ ngực cực lớn phập phồng vô cùng gấp gáp, chỉ là ra vẻ điềm tĩnh.

Sau đó, một màn "kinh điển" vô số lần quanh quẩn trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng lại tái hiện.

Đường Thu Diệp đưa mặt tới gần, ra hiệu Lưu Vĩ Hồng lau mặt cho cô.

Ma xui quỷ khiến, Lưu Vĩ Hồng nói một câu:

- Không tốt lắm đâu…

Giống y như trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, trong mắt Đường Thu Diệp lộ ra khinh bỉ vẻ mặt, còn kèm theo một tia hoảng sợ và nổi giận, hung tợn nói:

- Làm sao không tốt lắm? Nhìn cũng bị anh nhìn hết rồi!

Đời trước, sự tình ở đây xuất hiện hoàn toàn biến chuyển. Lưu Vĩ Hồng quẳng cái khăn vào trong lòng cô, giống như con thỏ bị sợ hãi, chạy mất. Chạy về phòng mình, "loảng xoảng" một tiếng đóng lại cánh cửa gỗ cũ kỹ, nằm trên giường thở hổn hển rất lâu, mới coi như bình tĩnh trở lại.

Hắn không phải không có thiện cảm với Đường Thu Diệp, nhưng lúc đó hắn mới là chàng trai 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đối với chuyện giữa nam và nữ, còn tràn đầy cảm giác thần bí. Hơn nữa, quan trọng nhất là Đường Thu Diệp là đàn bà đã có chồng.

Cho dù chồng cô là thiểu năng, nhưng đây không phải trọng điểm.

Sự giáo dục trong gia đình mà Lưu Vĩ Hồng nhận được, quyết định hắn không thể phát triển thêm một bước với Đường Thu Diệp. Hắn có thể phản nghịch, có thể nhiều năm không về gia đình lớn uy phong hiển hách cả nước, nhưng những giới hạn cơ bản nhất, hắn vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Từ đó về sau, Đường Thu Diệp không còn nói chuyện với hắn, nhìn thấy hắn thì giống như chuột thấy mèo, tránh mà đi, cố gắng không đối mặt với hắn. Không bao lâu, Đường Thu Diệp bị điều đi.