Quan Gia

Chương 271: Không ai chịu thua




Trên hội nghị công việc bí thư, Mễ Khắc Lương vẫn sa sầm mặt mày.

Trước khi tới tham gia hội nghị, Mễ Khắc Lương từ chỗ Chu Vân Đan biết được một tin tức, căn cứ đề nghị của Chu Kiến Quốc, quyết định bổ nhiệm Phó chủ tịch khu Giáp Sơn Mã Cát Xương là uỷ viên Khu ủy.

Khoảnh khắc đó, Mễ Khắc Lương hơi hỗn loạn

Không phải chứ?

Đánh vào mặt à!

Bên kia Lưu Vĩ Hồng vừa mới chống đối với y, bên này Chu Kiến Quốc lại đem bè phái của Lưu Vĩ Hồng là Mã Cát Xương nhét vào Khu ủy sao? Phối hợp ăn ý dữ, cảm thấy Mễ Khắc Lương tôi dễ bắt nạt như vậy sao?

Tốt tốt tốt, bọn mày nếu dám lột mặt ông như vậy, thì đừng trách Mễ Khắc Lương tôi không trượng nghĩa.

Hội nghị công việc bí thư mỗi tuần mời dự họp một lần, nếu không có tình huống đặc thù phát sinh, đây đã trở thành định chế, thảo luận sự vụ trọng yếu ở huyện. Trên danh nghĩa, hội nghị thường vụ Huyện ủy là cơ cấu quyết sách, trên thực tế, cơ cấu quyết sách thật sự lại là hội nghị công việc bí thư. Những sự tình trọng đại ở huyện, năm Bí thư cùng nhau họp lại, cùng nhau nghiên cứu một chút, làm ra quyết định. Trên hội nghị thường vụ chỉ là đi ngang qua sân khấu. Tổng cộng có mười một ủy viên thường vụ Huyện ủy, chính và phó Bí thư chiếm năm, nhóm Bí thư thống nhất ý kiến, ủy viên thường vụ khác cho dù muốn phản đối, cơ bản cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, ai lại sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Một mình đi đắc tội năm tên Bí thư!

Hội nghị công việc bí thư lần này, không khí ngay từ đầu liền có chút không đúng.

Tự nhiên là bởi vì vẻ mặt của Mễ Khắc Lương, rất là không tốt.

Tính tình lão Mễ không tốt, đoàn người đều biết, mấy người khác liền cẩn thận thêm vài phần, một chút ý cười nói cũng không nói, đỡ phải Mễ Khắc Lương tưởng rằng cố ý nhắm vào y. Mặc dù Bí thư khác cũng không phải là đèn cạn dầu, nhưng không cần thiết như vậy, cũng không cần tự dưng đi đắc tội Mễ Khắc Lương.

Đợi đến khi những vấn đề khác đều thảo luận xong, Chu Kiến Quốc theo lệ thường hỏi một câu:

- Các đồng chí còn có sự tình gì khác muốn thương lượng không?

- Bí thư Chu, các vị đồng chí, có chuyện này, tôi rất không hiểu!

Chu Kiến Quốc còn chưa dứt lời, Mễ Khắc Lương liền lạnh lùng giở giọng điệu rất xung.

Chu Kiến Quốc tự nhiên biết chuyện Mễ Khắc Lương không hiểu là chuyện gì, tuy nhiên vẫn khẽ cười nói:



- Đồng chí Khắc Lương, mời nói!

Trên hội nghị Đảng, kiên trì theo quy định đảng xưng đồng chí, Chu Kiến Quốc đã dưỡng thành thói quen. Thế này dường như không khí hội nghị khá dân chủ, lại lộ rõ địa vị của nhân vật số một

- Bí thư Chu, tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc văn kiện ở huyện phát xuống, có làm hay không? Khu Giáp Sơn rốt cuộc có còn do huyện Lâm Khánh quản hay không? Vì sao văn kiện ở huyện, phát xuống khu Giáp Sơn, tới chỗ Lưu Vĩ Hồng, liền biến thành rỗng tuếch? Làm như thế, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lâm Khánh chúng ta còn có uy tín gì đáng nói? Dứt khoát cho khu Giáp Sơn độc lập luôn cho rồi, để Lưu Vĩ Hồng làm vua Giáp Sơn luôn đi!

Mễ Khắc Lương chợt bùng nổ, liên tiếp hỏi mấy câu vì sao như hàng loạt đợt pháo nổ, một khuôn mặt béo phì âm trầm giống như muốn nhỏ nước xuống, hai con mắt trợn trừng trắng dã.

Những Bí thư khác bao gồm Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn dự thính hội nghị, ai nấy đều sắc mặt ác liệt, không kìm nổi ngồi thẳng người. Tuy nhiên nhìn kỹ lại, chỉ có Chu Kiến Quốc và Vương Hóa Văn là vẻ mặt thật sự nghiêm túc, còn mấy vị kia, dù là trên mặt không có ý cười, nhưng một bộ dạng treo cao ý tứ chuyện không liên quan gì đến mình, cũng biểu lộ được đặc biệt rõ ràng. Nhất là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tôn Văn Các, thậm chí đến thuốc lá kẹp trong tay cũng không dậm tắt, còn ngẫu nhiên rít lấy một hơi, hai mắt hơi hơi nheo lại, ánh mắt rất là trống rỗng.


Bọn bây tự đánh nhau, lão Tôn tôi bắt ghế ngồi một bên xem náo nhiệt.

Trầm mặc chốc lát, Chu Kiến Quốc chậm rãi nói:

- Đồng chí Khắc Lương, chúng ta nên bình tĩnh xem xét vấn đề này

- Bí thư Chu, là tôi không bình tĩnh sao? Văn kiện ở huyện, là trải qua tập thể Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thảo luận làm quyết định, khu Thượng Bình và khu Tam Hoa đều chấp hành vô điều kiện, vì sao khu Giáp Sơn thì không chấp hành? Hơn nữa thái độ Lưu Vĩ Hồng vô cùng ác liệt, hoàn toàn không đem văn kiện ở huyện để vào mắt. Ai cho hắn cái quyền này?

Mễ Khắc Lương căn bản không nể tình, nổi giận đùng đùng nói.

Từ khi Mễ Khắc Lương lên làm lãnh đạo, chưa bao giờ bị người khác lột qua da mặt như vậy

Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày hơi hơi nhất lên, nói:

- Đồng chí Khắc Lương, sự tình gieo trồng cây táo trên diện rộng, lúc trước ở thời điểm thảo luận, thì từng có ý kiến bất đồng, cho nên mới muốn làm thí điểm. Chuyện này, kỳ thật cũng là nên trưng cầu một chút ý kiến của các đồng chí phía dưới. Dù sao cũng là làm thí điểm, nên cho phép không có cùng ý kiến.

Chu Kiến Quốc lời này nói khá mịt mờ. Trên thực tế, văn kiện này sở dĩ có thể ra sân khấu, hoàn toàn là kết quả mà Mễ Khắc Lương tự lực kiên trì. Lúc ấy phần lớn lãnh đạo huyện, đều không tỏ rõ thái độ. Chu Kiến Quốc còn nhắc nhở qua, các điều kiện vị trí địa lý và khí hậu Lâm Khánh, không thích hợp gieo trồng cây táo, xin gã thận trọng suy xét. Bởi vì Mễ Khắc Lương kiên trì, Chu Kiến Quốc vì phối hợp quan hệ, mới miễn cưỡng đồng ý

Đối với việc Mễ Khắc Lương kiên trì phải đem khu Giáp Sơn cũng liệt vào làm thí điểm, Chu Kiến Quốc rất không cho là đúng. Mặc dù Chu Kiến Quốc cũng đoán được, có thể là Mễ Khắc Lương muốn trả thù Lưu Vĩ Hồng lần trước ở trên vấn đề thương nhân Hồng Kông "chơi" gã, nhưng lần đó, cũng là tại Mễ Khắc Lương làm việc không nói trước đây, Lưu Vĩ Hồng chỉ là phản kích.


Mễ Khắc Lương cả giận nói:

- Bọn họ thử cũng chưa thử, nói cái gì không cùng ý kiến? Truyện được copy tại Truyện FULL

Chu Kiến Quốc không hài lòng nói:

- Có một số việc, là phải nói khoa học, không nhất định phải thử qua sau đó mới biết được.

- Bí thư Chu, trong một huyện, không thể có hai con đường đúng không? Nếu ở huyện đã thống nhất ý kiến, đặt biệt truyền đạt văn kiện, tổ chức cấp dưới, nên vô điều kiện chấp hành. Cấp dưới phục tùng cấp trên, phát ra là nguyên tắc cơ bản đảng ta. Nếu tất cả mọi người đều giống khu Giáp Sơn làm như vậy, tự làm chuyện lạ, vậy về sau văn kiện ở huyện còn có tác dụng gì, bất cứ một Bí thư khu ủy nào đó cũng có thể nhảy ra phản đối, huyện ủy Lâm Khánh chúng ta, có còn cần khai triển công tác hay không?

Mễ Khắc Lương quyết định hạ quyết tâm làm một trận lớn, không hề để chút thể diện cho Chu Kiến Quốc

Không có Chu Kiến Quốc chống lưng, Lưu Vĩ Hồng hắn dám kiêu ngạo như vậy sao?

Nếu lão Chu ông cũng không cho Mễ Khắc Lương tôi mặt mũi, tôi còn để ý gì nữa?

Từ Văn Hạo và Vương Hóa Văn đều hơi hơi nhíu mày. Mễ Khắc Lương đây là muốn kéo căng dây

Nhưng lời gã nói, dường như cũng có lý, vẫn không tiện phản bác gì cả. Mặc kệ thế nào, ở huyện hình thành văn kiện chính thức, đây là sự thật.


Vương Hóa Văn nhíu mày, cũng có thể lý giải. Tất cả mọi người đều rõ, Vương Hóa Văn đã hoàn toàn dựa qua đó, trở thành thân tín của Chu Kiến Quốc, cùng Chu Kiến Quốc Lưu Vĩ Hồng gần gũi gắn bó, theo lý là nên vậy. Từ Văn Hạo vẻ mặt này, cũng rất là khiến người ta không thể không cân nhắc. Nói ra thì, Từ Văn Hạo và Mễ Khắc Lương cũng không phải là không có mâu thuẫn. Từ Văn Hạo phân công quản lý công tác cán bộ, Mễ Khắc Lương phân công quản lý công tác nông nghiệp, nhìn qua thì không có chỗ giao nhau. Tuy nhiên trước kia Từ Văn Hạo đề bạt lên một vị cán bộ, bởi vì cùng Mễ Khắc Lương gây thuẫn, bị Mễ Khắc Lương dùng một số thủ đoạn không được quang minh chính đại, ngang nhiên điều đi, tuy rằng sự tình trôi qua đã hai năm, có lẽ trong lòng Từ Văn Hạo vẫn còn nhớ đến

- Đồng chí Khắc Lương, mọi việc phải một chia thành hai để xem. Công tác Khu Giáp Sơn, vẫn là làm được không tồi, điểm này rõ như ban ngày. Lưu Vĩ sau khi Hồng nhậm chức, một mình từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia và ở tỉnh xin được một khoản kinh phí trợ giúp, khu Giáp Sơn hiện tại vừa là xây dựng nhà xưởng vừa là làm đường, khiến cho khí thế ngất trời. Không thể bởi vì một sự kiện này, liền phủ định hết toàn bộ đúng không?

Chu Kiến Quốc giọng điệu cũng cứng rắn, mạnh mẽ hẳn. Trong lời nói, rất mịt mờ nhắc nhở Mễ Khắc Lương. Ông phải làm rõ, Lưu Vĩ Hồng không phải là cán bộ trẻ tuổi bình thường, người này, có thể xin được kinh phí từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, năng lực cũng không nhỏ. Lão Mễ ông cứ níu lấy Lưu Vĩ Hồng không buông, trong đầu cần phải suy nghĩ cho kỹ vào. Tuy rằng nói rồng mạnh không đè được rắn địa phương, nhưng nếu con rồng này quá mạnh mẽ đi, thì rắn địa phương gì cũng phải cẩn thận chút!

Hơn nữa, Mễ Khắc Lương ông cũng không phải không biết, Lưu Vĩ Hồng là cán bộ được lão Chu tôi từ địa khu mang tới, tục ngữ nói không nhìn mặt tăng phải xem mặt phật. Ông luôn nhằm vào Lưu Vĩ Hồng, trong mắt có còn lão Chu tôi không?

Ông phê bình Lưu Vĩ Hồng làm vua ở khu Giáp Sơn, lão Mễ ông chẳng phải là đang ở huyện Lâm Khánh làm ông hoàng sao?


Mễ Khắc Lương cười lạnh một tiếng, nói:

- Bí thư Chu, đối với lời của ông, tôi tán thành, mọi việc phải một chia thành hai để xem. Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn là có làm một số động tác, nhưng đây không phải là lý do cửa miệng để hắn có thể bỏ qua văn kiện ở huyện là xong chuyện, đảng ta, chưa bao giờ làm qua cái chuyện như thế này. Thân là Đảng uỷ cấp dưới, khu Giáp Sơn không chấp hành văn kiện ở huyện, chính là không đúng. Còn có Mã Cát Xương, cũng cùng Lưu Vĩ Hồng là cá mè một lứa, mỗi ngày chỉ biết ôm chân Lưu Vĩ Hồng, chống lại quyết định ở huyện. Cán bộ như vậy, nên là nghiêm túc phê bình thậm chí là xử phạt. Vì sao còn đề bạt gã ta, cho gã tiến vào Khu ủy? Đây không phải cổ vũ bọn họ cùng huyện đối nghịch sao? Tôi rất không hiểu cách làm này!

Nghe đến đó, Từ Văn Hạo không kìm nổi xen vào. Ông ta ho khan một tiếng, chậm rãi nói:

- Bí thư Mễ, ở huyện đồng ý Mã Cát Xương đảm nhiệm uỷ viên Khu ủy khu Giáp Sơn, cũng là có suy xét từ mặt lợi ích công tác. Khu Giáp Sơn là khu nông nghiệp, Phó chủ tịch khu phân công quản lý nông nghiệp tiến vào bộ máy Khu ủy, cũng không xem như đề bạt, chỉ là lệ thường. Mã Cát Xương ở Giáp Sơn mạnh mẽ đề xướng việc gieo trồng cây bông, vẫn là thấy được hiệu quả

Mã Cát Xương tiến bộ máy Khu ủy, là Chu Kiến Quốc và ông ta, còn có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Vân Đan sau khi thương lượng đánh nhịp. Mã Cát Xương vốn là Phó chủ tịch khu, đảm nhiệm uỷ viên Khu ủy, cũng chưa thể nói là đề bạt. Mễ Khắc Lương ông phân công quản lý công tác nông nghiệp, cũng là phó Bí thư Huyện ủy, Mã Cát Xương người ta phân công quản lý công tác nông nghiệp, thì không nên làm uỷ viên Khu ủy sao?

Mễ Khắc Lương nói như thế, chẳng những là đối với Chu Kiến Quốc có ý kiến, cũng là quét luôn Từ Văn Hạo ông ta vào đó, Từ Văn Hạo không thể không nói. Chuyện này là không thể làm như vậy. Mễ Khắc Lương là phân công quản lý nông nghiệp, công tác cán bộ, ông chen tay vào làm gì?

Từ Văn Hạo nếu không hé răng, e là đến lúc đó tay của Mễ Khắc Lương càng vươn càng dài ra, Từ Văn Hạo cũng không muốn một mẫu ruộng còn có ba phần của mình bị người ta đến trồng trọt. Vậy thì ông ta không còn chỗ mà đứng ở Lâm Khánh nữa

Thấy Từ Văn Hạo cũng nhảy ra cùng mình "đánh tay đôi", Mễ Khắc Lương lập tức giận tím mặt.

Sao, hợp nhau để đối phó với Mễ Khắc Lương tôi a?

Chẳng lẽ tôi lại đi sợ sao!

- Bí thư Từ, ông đây là có ý gì? Chẳng lẽ Mã Cát Xương gã đối kháng văn kiện ở huyện, là có công sao?

Từ Văn Hạo thản nhiên nói:

- Mọi việc phải một chia thành hai, không thể nhập làm một mà nói. Mã Cát Xương tiến vào bộ máy Khu ủy, tôi cho rằng là thích hợp. Bí thư Chu và đồng chí Vân Đan, cũng là cùng ý kiến này

Ý tứ trong lời này rất rõ ràng, việc này đã được mấy lãnh đạo huyện quản công tác cán bộ quyết định rồi, lão Mễ ông có ý kiến, thì được việc gì?