Mễ Khắc Lâm đầu bụi bặm mặt sình lầy trở về thị trấn.
Ngày kế, Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng nhận được điện thoại của Mễ Khắc Lương.
Dù là cách tai nghe, cũng nghe ra được, Mễ Khắc Lương đang rất phẫn nộ, gần như là nghiến răng nghiến lợi để nói chuyện
- Lưu Vĩ Hồng, cậu có ý gì?
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng vểnh lên, thản nhiên nói:
- Phó bí thư Mễ, sao thế?
- Cậu ở đó cùng tôi so thế? Tôi muốn hỏi cậu đó! Tôi hỏi cậu, khu Giáp Sơn có còn dưới sự lãnh đạo của huyện ủy Lâm Khánh không? Các cậu là vương quốc độc lập sao? Vì sao văn kiện Huyện ủy các cậu không chấp hành?
Mễ Khắc Lương nổi giận đùng đùng chất vấn nói.
Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói:
- Phó bí thư Mễ, lý do, chúng tôi đã nói rõ tới hai lần. Xin Phó bí thư Mễ và lãnh đạo ở huyện, cẩn thận suy xét một chút về tình huống thực tế, không nên mù quáng.
Lưu Vĩ Hồng nói lời này, cũng nói được rất không khách sáo. Ai kêu to hét lớn đối với Lưu Nhị Ca, thì đừng mơ Lưu Nhị Ca đối với y có vẻ mặt tốt. Lưu Nhị Ca không phải cái loại tính cách này!
- Cậu có ý gì? Hả? Cậu so với Huyện ủy còn lớn hơn?
Mễ Khắc Lương quả thực tức muốn té xỉu. Đây là lần đầu tiên, có cấp dưới ở trước mặt y nói như thế. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng này, đã trêu chọc y hết hai lần, lại khiến lửa giận trong lòng Mễ Khắc Lương bùng cháy
- Phó bí thư Mễ, xin ông bình tĩnh một chút. Ông hiện tại cảm xúc kích động, chúng ta không tiện nói cho rõ.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, "kịch" một tiếng treo điện thoại luôn, trực tiếp bỏ lại lão Mễ ở đầu bên kia.
Mễ Khắc Lương gần như phải phun ra một ngụm máu!
Đợi khi Phó bí thư Mễ phục hồi lại tinh thần, rồi run rẩy đưa tay cầm lấy điện thoại gọi qua cho Lưu Vĩ Hồng, lại là một loạt âm thành nối liền nhau, nghe thanh âm "reng reng" kia, chói tai như thế, Phó bí thư Mễ quả thực muốn phát cuồng
Lẽ nào lại như vậy!
Lẽ nào lại như vậy!
Lưu Vĩ Hồng này, quá càn rỡ!
Nhưng điện thoại vẫn gọi không thông, Phó bí thư Mễ cho dù nghẹn chết, nhất thời cũng không làm được gì Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng cũng không phải cố ý gác máy điện thoại, mà là hắn đang gọi một cuộc điện thoại khác, gọi cho Hạ Hàn
- Hạ Hàn, ngày hôm qua ông chủ Điền kia, cậu có điều tra về gã chưa?
Lưu Vĩ Hồng ở trong điện thoại, cùng Hạ Hàn nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh.
Nếu là ở Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng sẽ không sẽ hỏi như vậy, mà là trực tiếp cho Hạ Hàn đi điều tra ông chủ Điền. Nhưng đây là ở Lâm Khánh, Hạ Hàn cũng là vừa qua đây không bao lâu, chỉ sợ tạm thời vẫn chưa có đường lối thích đáng
Hạ Hàn lập tức liền hiểu rõ ý của Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Anh là hoài nghi người này có vấn đề?
- Đúng, năm đó cây táo non, giá cả bán sỉ với số lượng nhiều bình thường cũng là trong khoảng năm hào, ở huyện báo giá là một tệ, mỗi gốc cây còn phải cộng thêm 3 tệ phí chuyên chở. Cây táo non hai năm, giá cả chỉ khoảng 1 tệ, bọn họ đòi 2 tệ, phí chuyên chở thêm 4 tệ rưỡi. Khoảng giữa này, không đúng cho lắm
Lưu Vĩ Hồng cũng không giấu diếm, lập tức đem nghi vấn của chính mình nói ra.
Hắn biết, Hạ Hàn không phải học nông nghiệp, có lẽ không biết rõ giá cả bình thường của cây táo con. Nếu phải điều tra, tất phải đem phương hướng chỉ rõ cho Hạ Hàn, đỡ phải đi lầm đường.
Hạ Hàn ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Không thành vấn đề, em đi điều tra.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cậu tự đi thăm dò, không tiện lắm à?
- Ha ha, anh không cần lo lắng, em đến đây mấy tháng, đám anh em bên huyện cục, cũng có thể tìm được vài tên. Hơn nữa, trước kia từ Hạo Dương điều vài người đến Lâm Khánh, trong đó có hai với em là chỗ bạn hữu, vấn đề không lớn.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, cũng là quên mất bản lĩnh "Quan hệ xã hội" của Hạ Hàn. Người này, dường như bất kể đến nơi đâu, đều có thể rất nhanh kết giao được một đám bạn bè.
- Được, vậy cậu đi làm đi. Muốn dùng tiền, cứ nói tôi một tiếng, tôi cho cậu!
- Nhị ca, anh đây không phải là đánh vào mặt em sao?
Hạ Hàn hơi mất hứng nói lầm bầm
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng để ý như vậy, tiền lương kia của cậu, không đủ tiêu. Tôi cũng không phải không biết. Tôi nhiều tiền hơn cậu, đợi tôi cho cậu 1000 tệ. Mời khách ăn cơm gì đó, thì cũng phải tiêu tiên mà. nguồn Đọc Truyện
Hạ Hàn nghĩ lại cũng đúng, Nhị ca quả thật chưa bao giờ cùng y phân chia chuyện này, liền lập tức thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại không được mấy phút, Hùng Quang Vinh liền đi đến, nổi giận đùng đùng.
- Bí thư, Mễ Khắc Lương này đúng là nổi điên, vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, ở bên đó thả một bãi phân chó!
Hùng Quang Vinh cao giọng kêu lên
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha. Nghĩ cũng biết, mình cắt đứt điện thoại của Mễ Khắc Lương, Mễ Khắc Lương nhất định điên tiết lên, rồi gọi qua lại thì máy bận, bất đắc dĩ đành phải "Di dời mục tiêu", hướng về Hùng Quang Vinh phát hỏa. Có thể thấy rõ Hùng Quang Vinh cũng là lòng đầy lửa giận.
- Tên khốn khiếp này, chỉ trình độ loại này, cũng không biết gã là làm thế nào mà mò lên được, còn là lãnh đạo Huyện ủy, tôi nhổ!
Hùng Quang Vinh hung hăng phun ra một ngụm nước miếng. Y hiện giờ ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, trên cơ bản cũng không cần che dấu ý nghĩ thật của mình. Có thể thấy được đã hạ quyết tâm đi theo Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng cười đưa qua một điếu thuốc cho y, nói:
- Chủ tịch khu, đừng để ý đến gã. Cần gì cùng gã chấp nhặt?
Hùng Quang Vinh nói:
- Không để ý tới gã cũng không được. Gã muốn hai ta, lập tức tới huyện gặp gã.
Đây cũng là trong dự liệu.
- Gặp thì gặp. Tóm lại chuyện này, là phải giáp mặt nói cho rõ. Cái kiểu này làm không tốt, sẽ hại rất nhiều người. Nông dân Lâm Khánh chúng ta, vốn đã rất nghèo, có thể không chịu nổi sức ép như vậy đâu.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói.
- Bí thư, đi thật hả? Người này là tên khốn khiếp, nói chuyện không có đầu óc
Hùng Quang Vinh lại có chút lo lắng
Tính tình của Mễ Khắc Lương, tất cả mọi người đều rõ, rất táo bạo. Cứ như vậy đưa đến cửa cho gã mắng một trận, Hùng Quang Vinh trong lòng thật đúng là hơi phát sầu. Đừng thấy y ở sau lưng mắng Mễ Khắc Lương mắng thật sướng miệng, chính diện đối mặt, lại không đủ dũng khí cùng Mễ Khắc Lương đối chọi. Dù sao người ta là Phó bí thư huyện ủy, quan lớn một bậc đè chết người!
Thật muốn là đối nghịch, sẽ vạch áo cho người xem lưng
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Gã muốn mắng cứ để gã mắng đi. Tóm lại cây táo này, không thể trồng. Nếu như bị mắng vài câu, có thể bãi bỏ sự việc này, tôi thấy cũng rất có lợi đấy chứ
Hùng Quang Vinh liền lắc lắc đầu, thở dài, nói:
- Bí thư, trí tuệ cậu đúng là giỏi thật. Tôi so với cậu lớn hơn mười tuổi, thế mà vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy, hổ thẹn a...
Hùng Quang Vinh nói lời này, cũng không hoàn toàn là nịnh hót, có thể coi là phát ra từ nội tâm. Y đúng thật là chưa từng gặp qua một "người trẻ tuổi'" như Lưu Vĩ Hồng, mới hai mươi tuổi đầu, lại có tâm tính trầm ổn như thế. Chỉ cần điểm này, cũng rất đáng để giá Hùng Quang Vinh khâm phục rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu, giữa chúng ta, thì đừng nói những câu này chứ đúng không?
Hùng Quang Vinh cũng cười, nói:
- Vậy, có phải đi liền không?
Lưu Vĩ Hồng phất tay nói:
- Cũng không cần vội thế, cho gã một chút thời gian, để gã bình tĩnh lại đã. Ăn xong cơm trưa rồi hãy đi.
- Được, tất cả đều nghe theo bí thư an bài
Hùng Quang Vinh cũng bình tĩnh trở lại, nếu là cùng Lưu Vĩ Hồng cùng đi, thì trong lòng y cũng liền không còn gì để lo. Y tuy rằng không rõ lai lịch thật sự của Lưu Vĩ Hồng, nhưng lại cứ cảm thấy Mễ Khắc Lương không nhất định có thể nề hà được Lưu Vĩ Hồng. Người này, bất kể là trong tình huống gì, thìvẫn luôn tràn đầy tự tin như vậy
Nhìn theo Hùng Quang Vinh rời khỏi văn phòng, Lưu Vĩ Hồng châm một điếu thuốc, ngã ra sau dựa vào lưng ghế
Trong đầu bắt đầu sắp xếp lại những công việc đã làm mấy tháng qua từ khi mình đến khu Giáp Sơn nhậm chức
Gieo trồng cây bông trên diện rộng, tình hình tăng trưởng tốt đẹp. Vì để đảm bảo lợi ích, Lưu Vĩ Hồng thông qua Trình Huy đặc biệt tư vấn một vị trưởng phòng của bộ công nghiệp dệt quốc gia. Vị trưởng phòng kia hiểu rõ và nói chính xác với Trình Huy rằng, lúc này nhà máy dệt của cả nước, đều thiếu bông. Cho nên, chỉ cần có bông, thì không cần phải lo gì vể nguồn tiêu thụ và giá cả. Xem ra cây bông năm nay trúng mùa, nông dân thu nhập tăng thêm một khoản, là không cần lo nữa.
Việc xây dựng nhà xưởng của nhà máy Thức ăn gia súc và nhà máy cơ giới, cũng sắp hoàn công, ngay lập tức là có thể lắp đặt trang thiết bị sản xuất, nếu tất cả đều thuận lợi, nhà máy thức ăn gia súc có thể đi vào sản xuất vào tháng sau. Nhà máy cơ giới phải trễ một chút, có lẽ còn cần hai ba tháng mới có thể đi vào hoạt động. Hai nhà xưởng một khi bắt đầu hoạt động, thì tình trạng tài chính vô cùng túng thiếu ở khu, sẽ lập tức có thể có chuyển biến tốt hơn. Sang năm, ngoại trừ tiến thêm một bước mở rộng sản xuất, ở khu còn có thể dư dã tiền, để tiến hành xây dựng cơ sở cần thiết. Đầu tiên sẽ làm đường, tranh thủ trên 50% thôn xóm, trong hai năm có thể thông quốc lộ.
Đợi Lân mập bên kia đem tài chính chuyển vào đúng hạn, nhà máy chế phẩm sữa cũng sẽ được xây dựng, khu Giáp Sơn trong vòng năm ba năm nhất định có thể có một thay đổi nghiêng trời lệch đất, đông đảo quần chúng nông dân, sẽ vì vậy được lợi không ít.
Có thể nói, công tác mấy tháng này, vẫn là có hiệu quả rõ ràng, hiệu suất cũng rất cao.
Mấu chốt ở chỗ, quan niệm tư tưởng của đội ngũ cán bộ khu Giáp Sơn đang trong chuyển biến, tư tưởng chán chường làm cho qua ngày của trước đây nhanh chóng tiêu tan, tinh thần mọi người đều trở nên phấn chấn hơn, đồng tâm hiệp lực làm công tác, toàn lực tham gia vào bầu không khí mới của xây dựng, đã dần dần hình thành bên trong đội ngũ cán bộ. Đây mới là điều quý giá nhất
Điều mà họ gọi là thôn xem thôn hộ xem hộ, quần chúng xem cán bộ!
Lưu Vĩ Hồng người đã trải qua hai đời, biết rõ tầm quan trọng của việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Chỉ cần tấm lòng của đội ngũ cán bộ tập hợp lại với nhau, sự phát triển nhanh chóng của khu Giáp Sơn sẽ có được sự bảo đảm căn bản nhất. Lưu Vĩ Hồng muốn chính là hiệu quả này.
Nghĩ đến đây, một nụ cười hài lòng nổi lên trên khuôn mặt của Lưu Vĩ Hồng
Làm quan một lần, tạo phúc một phương.
Đây là lời nói hắn cùng Chu Kiến Quốc nói qua, cũng là lời răn của chính hắn. Tái sinh một lần, Lưu Vĩ Hồng chẳng những phải thay đổi quỹ đạo cuộc sống của mình, cũng muốn cố gắng thay đổi hoàn cảnh sinh tồn của những người khác. Hắn vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng tái sinh khiến hắn tinh tường nhận thức được, trong chốn u minh dường như có một loại lực lượng, đang khống chế tất cả. Một khi đã như vậy, vậy thì nên làm nhiều việc thiện, nhất định sẽ được ông trời che chở
Điểm này, Lưu Vĩ Hồng vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ
Đúng ngay lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Lưu Vĩ Hồng giật mình một cái, chờ đợi mấy giây, mới bắt điện thoại lên
- Xin chào!
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói.
- Bí thư Lưu, Mễ Khắc Lương đang nổi điên! Ở văn phòng mắng mỏ cậu và lão Hùng…
Điện thoại bên kia, lại truyền đến thanh âm cố ý nén xuống thấp nhất của Trương Diệu Nga, dường như rất là cẩn thận.
Văn phòng Huyện ủy và các Bí thư huyện ủy làm việc chung một tòa nhà, vậy thì việc cách âm kia sẽ không có hiệu quả lắm, Mễ Khắc Lương nếu là đang ở văn phòng gào rú như sấm, thì rất nhiều người quả thật là cũng có thể nghe thấy được
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu.
Mễ Khắc Lương này, thật đúng là tính tình nóng nảy như sấm sét