Mọi người đổ dồn nhìn vào Mễ Khắc Lương, cũng không có gì kinh ngạc lắm.
Trừ Lưu Vĩ Hồng, bốn vị Bí thư khác thường xuyên họp với Mễ Khắc Lương nên đã biết tính cách của y, không chịu nhường nhịn, không muốn làm lá cây, chỉ muốn làm hoa hồng. Bất luận là hội nghị gì, chỉ cần có cơ hội, Phó bí thư Mễ đều muốn thể hiện mình.
Còn Lưu Vĩ Hồng, những lúc cần im lặng thì hắn sẽ im lặng luôn, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.
-Tôi thấy, có phải ông chủ Hongkong sẽ suy nghĩ đến việc tìm một nơi khác không? Điều kiện ở Khu Giáp Sơn thật sự cũng hơi kém, tôi lo sẽ không giữ được ông ta.
Mễ Khắc Lương nói với vẻ hơi lo lắng.
Mấy người kia đều giật mình kinh ngạc.
Nói như vậy là sao? Như vậy là Lưu Vĩ Hồng không được gì sao? Ông chủ Hongkong là do Lưu Vĩ Hồng tự chạy đến Giang Khẩu để mời về, bây giờ lại muốn mời người ta đến nơi khác để khảo sát, thật không có đạo lý này chứ!
Mễ Khắc Lương liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhếch miệng cười, nói:
-Tôi chỉ báo trước vậy thôi, đây là nói đúng thực tế, không có ý chiếm lợi ích của Bí thư Lưu, mục đích chủ yếu thì chỉ có một, chính là bất luận thế nào cũng phải giữ chân ông chủ Hongkong lại, thúc đẩy đầu tư hạng mục này. Điều này, tôi nghĩ ý kiến của mọi người đều thống nhất như vậy chứ?
Chu Kiến Quốc hơi nhướng mắt.
Mễ Khắc Lương cũng làm quá đáng quá rồi, rõ ràng là ngang nhiên qua mặt, còn nói ra vẻ như đương nhiên phải vậy. Cho dù Lưu Vĩ Hồng không phải thân tín của ông ta, chỉ là một Bí thư Khu ủy bình thường, cũng không thể làm như vậy được. Cuộc họp này khiến người ta tức giận!
Đặng Trọng Hòa và Chủ tịch Hội đồng nhân dân lão Tôn sắc mặt không có biểu hiện gì, Từ Văn Hạo khóe miệng hơi nhếch lên, thỉnh thoảng lại cười mỉm, nhưng lại nhanh chóng trở lại gương mặt bình thường, trở thành vẻ mặt không có biểu hiện gì.
Đối với Từ Văn Hạo mà nói, đương nhiên hy vọng Mễ Khắc Lương và Lưu Vĩ Hồng nảy sinh xung đột, xung đột càng kịch liệt càng tốt. Bởi vì sau lưng Lưu Vĩ Hồng là Chu Kiến Quốc, xung đột này một khi không thể khống chế sẽ trở thành xung đột giữa Mễ Khắc Lương và Chu Kiến Quốc. Với thân phận là một Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng xếp thứ tư nhưng thực tế quyền lực lại đứng thứ ba, Từ Văn Hạo rất vui khi thấy xung đột này xảy ra. Đến lúc đó, y có thể ngồi không hưởng lợi, có được hiệu quả và lợi ích tốt nhất. Chu Kiến Quốc vì muốn rủ rê y để cùng nhau đối phó Mễ Khắc Lương nên phải ngon ngọt với y. Trong việc điều động cán bộ, cũng ưu tiên nhiều hơn cho Từ Văn Hạo.
Nhưng thật ra biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng lại khiến người ta kinh ngạc. Hắn không hề tức giận, thậm chí còn tươi cười nói:
-Phó Bí thư Mễ nói rất có lý, chỉ cần giữ thương nhân Hongkong lại, giữ lại trong huyện Lâm Khánh chúng ta, bất kể ông ta đầu tư ở Khu nào cũng là thắng lợi của chúng ta, và là thắng lợi của toàn bộ Huyện Lâm Khánh.
Lần này mọi người lại cùng kinh ngạc.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại suy nghĩ lớn như vậy, biết lấy đại cục làm trọng.
Điều này thật không đơn giản, đổi lại là một Bí thư Khu ủy khác, không cần nói đến những người trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, cho dù là một người lớn tuổi điềm đạm, những cán bộ trung niên, cũng e không thể có được khí độ như vậy.
Mễ Khắc Lương hiển nhiên cũng không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại khảng khái như vậy.
Rốt cuộc Lưu Vĩ Hồng đang nghĩ như thế nào?
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Mễ Khắc Lương, y có chút không hiểu nổi. Nhưng rất nhanh sau, Mễ Khắc Lương liền bỏ qua ý nghĩ này. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng không phản đối, vậy là tốt rồi, y đã có thể danh chính ngôn thuận đề xuất "đề nghị" của mình.
-Như vậy đi, đợi ngày mai tôi sẽ dẫn ông chủ Hongkong đi khảo sát những Khu khác trong Huyện, ví dụ như Khu Thượng Bình, ở đó cũng có rất nhiều vùng núi, nhưng ở gần Thị trấn hơn nhiều, tình hình giao thông đi lại cũng tốt hơn nhiều so với Khu Giáp Sơn. Chỉ xét về mặt kỹ thuật, quả nhiên cũng đã phù hợp để khai thác chế biến sữa hơn rồi.
Chu Kiến Quốc cảm thấy có chút không thể nhịn được nữa rồi.
Mễ Khắc Lương đã thể hiện quá rõ ràng ý định lấy việc công làm việc tư rồi.
Ai chẳng biết Khu Thượng Bình là quê hương của Mễ Khắc Lương? Bí thư Khu ủy Khu Thượng Bình, chính là anh em trong dòng họ Mễ Khắc Lương. Như vậy chẳng phải Mễ Khắc Lương đã ngang nhiên cướp công Lưu Vĩ Hồng để đem vào trong tay anh em nhà y, đồng thời cũng tạo phúc cho quê hương y, khiến mọi người ở quê phải cảm kích sao?
Tuy nhiên Chu Kiến Quốc cũng không nói gì thêm, cũng không phải Chu Kiến Quốc sợ Mễ Khắc Lương, mà vì sự điềm tĩnh của Lưu Vĩ Hồng khiến ông ta thay đổi chủ ý. Nhìn vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng, đã biết hắn có tính toán trước, không cần tương trợ. Mễ Khắc Lương cũng chưa tiếp xúc nhiều với Lưu Vĩ Hồng, không hề biết sự im lặng của Lưu Vĩ Hồng cũng có những "thủ đoạn độc ác".
Nếu Mễ Khắc Lương thật sự chọc giận Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ những ngày tháng tiếp theo cũng khó sống.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, dường như rất tán thành những gì Mễ Khắc Lương nói.
Lão Tôn lại không hề có chút sợ hãi nào, dường như lão đến tham gia hội nghị này, chẳng qua cũng chỉ là một khách tham dự. Ngoại việc bưng chén trà uống từng ngụm từng ngụm, từ đầu đến cuối, lão Tôn không hề chủ động phát biểu gì. Xem ra đây là một người rất cơ trí, đã lui vào phía sau trận tuyến rồi thì không còn nhất thiết phải trà trộn vào bên trong cơn lốc thị phi này nữa. Không nên tự rước họa vào thân, thịt dê còn chưa được ăn đã lấy lửa vào mình. Yên yên ổn ổn dưỡng lão là tốt nhất.
Sắc mặt Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo đều rất kinh ngạc.
Tên Lưu Vĩ Hồng này thật biết nhẫn nhịn đấy!
Thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lưu Vĩ Hồng sau khi gật gật đầu, liền chuyển đề tài, nói:
-Bí thư Chu, các vị lãnh đạo, tôi hy vọng phía Huyện có thể suy xét đến hai phương án của tôi, nhanh chóng quyết định chuyện sửa đường.
Chu Kiến Quốc lập tức nói:
-Ừ, sửa đường quả thật là một việc rất quan trọng, Trên nguyên tắc phía Huyện ủy rất ủng hộ ý kiến của Khu Giáp Sơn các cậu. Các cậu có thể sắp xếp công việc, khi nào cần sự ủng hộ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, chúng tôi sẽ hết sức ủng hộ.
Lời này của Chu Kiến Quốc nói rất hay, cũng không có ý nói ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, mà là ủng hộ Khu Giáp Sơn. Dù sao dù là thu hút hợp tác kinh doanh mỏ than quy mô lớn hay cho vay vốn làm đường đều chưa từng có ngoại lệ. Trong đó rốt cuộc hàm chứa bao nhiêu nguy hiểm, tạm thời chưa thể biết được, nếu như đổ bể rồi thì cũng do toàn bộ Khu Giang Sơn quyết định, chứ không phải trách nhiệm một mình Lưu Vĩ Hồng. Lúc cần thiết, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đều có thể ra mặt để giảm bớt áp lực cho Lưu Vĩ Hồng.
Hơn nữa Chu Kiến Quốc tương đối hiểu rõ cách làm việc của Lưu Vĩ Hồng, thấy hắn cứ kiên quyết với việc sửa đường này không chịu bỏ qua, liền biết đây mới là "mục đích chủ yếu" của Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng đã hạ quyết tâm muốn sửa đường, Chu Kiến Quốc đương nhiên sẽ giúp hắn một tay, lúc quan trọng, Bí thư Chu cũng không thể hàm hồ. Lấy chức vụ Bí thư huyện ủy để mở miệng nói trước thì cũng phải nể mặt Đặng Trọng Hòa và Chủ tịch Huyện, người phụ trách công việc xây dựng nền kinh tế. xem tại Đọc Truyện
Quả nhiên, tiếp theo Đặng Trọng Hòa đã thể hiện thái độ:
-Ha ha, Bí thư Lưu đã nhắm vào Thanh Sơn không thể bỏ qua được rồi. Ừ, sửa đường là chuyện tốt, cũng rất tốt đối với việc phát triển kinh tế địa phương, trên nguyên tắc tôi rất ủng hộ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Chủ tịch Đặng, chỉ là ủng hộ trên nguyên tắc, sợ rằng chưa đủ. Nếu như phía Ngân hàng cần Chủ tịch Huyện đảm bảo thì còn cần sự ủng hộ nhiều hơn nữa của Chủ tịch Đặng và Ủy ban nhân dân Huyện.
Đặng Trọng Hòa liền cười lớn, che dấu sự xấu hổ của mình, nói:
-Không thành vấn đề, chỉ cần Ngân hàng dám cho vay, tôi sẽ dám đảm bảo…Họ đưa tiền còn không sợ, tôi chỉ cần đảm bảo mà sợ gì chứ? Ha ha…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng họp liền vang lên tiếng cười sảng khoái của những Bí thư, dường như không khí hội nghị vẫn rất hài hòa, không hề phát sinh sự tranh chấp gì.
Điều Lưu Vĩ Hồng cần chính là câu nói này, hắn biết rất rõ, muốn mượn được một khoản tiền lớn ở Ngân hàng, nếu chỉ dựa vào một mình Khu Giáp Sơn, thì không dễ dàng gì, phần lớn vẫn cần phải có Huyện ra mặt. Bây giờ Đặng Trọng Hòa đã công khai hứa hẹn, thì không còn sợ sau này y "chống chế" nữa!
Hội nghị họp bàn công tác của các Bí thư được kết thúc trong tiếng cười của mọi người.
Ngày hôm sau, trong phòng họp nhà khách Lâm Khánh, liên tiếp vang lên những trận cười.
Hợp đồng dự bị về việc đầu tư xây dựng công ty chế biến sữa giữa Công ty thương mại Lợi Đạt Hongkong và Ủy ban nhân dân khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh được ký kết ở đây. Công ty thương mại Lợi Đạt hứa sẽ bỏ ra số vốn năm trăm ngàn đô la Mỹ để xây dựng một nhà máy chế biến sữa ở Khu Giáp Sơn với công suất 50 tấn/ngày. Trên hợp đồng đã ghi rõ, bốn trăm ngàn đô được sử dụng cho xây dựng nhà xưởng, còn một trăm ngàn đô còn lại dùng cho việc hỗ trợ chăn nuôi bò sữa.
Bởi vì là hợp đồng dự bị, nên những quy định cũng không mấy kỹ càng, chỉ là đại cương mà thôi. Còn những bàn bạc cụ thể và việc hợp tác, còn phải bàn bạc thêm.
Cảnh Lân và Hùng Quang Vinh đại diện cho hai bên, ký tên trên hợp đồng.
Ủy ban chấp chính Đảng khu Giáp Sơn là một cơ quan của Đảng, những cơ quan khác ở Giáp Sơn mới là cơ quan Chính phủ, với những loại hợp đồng trên phương diện xây dựng nền kinh tế như vậy, Chủ tịch Khu như Hùng Quang Vinh phải đứng ra ký tên mới phù hợp quy định.
Các đồng chí phụ trách huyện Lâm Khánh và khu Giáp Sơn đều tham gia nghi thức ký tên này.
Nghi thức này rất long trọng.
Lưu Vĩ Hồng mặc vest, mang giày da bóng loáng, ăn mặc cực kỳ trang trọng, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười.
Chu Kiến Quốc, Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo cũng luôn mỉm cười, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua mặt Mễ Khắc Lương, dường như rất lơ đãng, nhưng thực ra bọn họ đều đang âm thầm cười.
Vẻ mặt Mễ Khắc Lương thật sự rất phấn khích.
Ngày hôm qua hội nghị họp bàn về công tác của các Bí thư kết thúc rồi, Mễ Khắc Lương liền vội vàng đến nhà khách Lâm Khánh, muốn tìm ông chủ Hongkong để cùng thương lượng một chút, mời ông ta cùng đi Thượng Bình khảo sát. Không ngờ khi đến nhà khách, lại thấy cửa khóa chặt, tiếng ngáy như sấm của ông chủ Hongkong truyền ra qua cánh cửa, cũng khiến màng nhĩ người khác như nổ tung.
Mễ Khắc Lương đành ngậm ngùi ra về.
Cũng không thể cứ dựng ông chủ Hongkong từ giường dậy được mà?
Nhưng cũng không sao, ngày mai đến cũng không muộn.
Ai ngờ ngày hôm sau vừa đến sở làm, Thư ký của Chu Kiến Quốc đã gọi điện thông báo, mời tất cả các cán bộ lãnh đạo đến nhà khách Lâm Khánh, tham gia nghi thức ký hợp đồng dự bị.
Nhận được thông báo này, ước chừng Mễ Khắc Lương ngồi buồn đến mười mấy giây mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng đã sớm bàn bạc xong với ông chủ Hongkong rồi, chẳng trách ngày hôm qua trong cuộc họp các Bí thư, hắn lại đồng ý thẳng thắn như vậy, cũng là có ý định trêu chọc Phó bí thư Mễ!! Buồn cười Phó bí thư Mễ định lấy mạnh hiếp yếu, không ngờ lại bị quật lại một vố đau.
Nhìn đồng chí Lưu Vĩ Hồng mặc áo vest giày da, lại luôn mỉm cười, ánh mắt Phó bí thư Mễ như từng lưỡi dao sắc, trong lòng như có ngọn lửa đang bốc lên, nhưng lại không phát tác ra được, mặt tức đến nỗi biến thành màu gan lợn, thật khó chịu vô cùng!
Được rồi, tôi thừa nhận tôi như Hỏa Vân Tà Thần, nếu Lôi thần đánh một cú trời giáng, không ai có thể ngăn nổi, chỉ có thể lớn tiếng kêu đầu hàng. Vấn đề là, các vị có phải là Hỏa Vân Tà Thần không? Có phải là tiếng sét của Lôi thần không?