Quan Gia

Chương 242: Động tác quá nhanh




- Đồng chí Vĩ Hồng đến đó à, xin chào!

Phó Nghi Bảo vươn tay ra, cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay, trên mặt vẫn là vẻ cười thản nhiên như trước, không thể nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong lòng gã dù chỉ một chút

Quan lớn như thế, dưới những tình huống bình thường, vốn là buồn giận không thể hiện rõ trên mặt

- Vâng, nên sớm đến thăm hỏi Chủ tịch thành phố Phó mới đúng, là tôi thất lễ

- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng không cần khách khí. Mời ngồi!

- Vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố Phó.

Lưu Vĩ Hồng kính cẩn đáp lại, nhưng cũng là đợi Phó Nghi Bảo sau khi ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống trên sô pha, lưng thẳng tắp, tư thế nghiêm chỉnh

Sếp Trịnh dâng nước trà.

- Đồng chí Vĩ Hồng, mời uống trà.

Phó Nghi Bảo khách khí nói chuyện, ánh mắt nhìn như ôn hòa, thật ra cũng là đang không ngừng đánh giá Lưu Vĩ Hồng.

Thanh niên bây giờ, lá gan thật đúng là không nhỏ!

Đây là cảm nhận đầu tiên của Phó Nghi Bảo

Buổi tối hôm đó, gã nhận được điện thoại của Đường Dĩnh, mời gã tới khách sạn Hồng Nghiệp, Phó Nghi Bảo vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Khi tới nơi, mới hết hồn giật cả mình, chuyện gì đây! Muốn khai chiến a?

Khi đó, Phó Nghi Bảo không biết người khơi mào "trận chiến" này, chính là người trẻ tuổi trước mắt này, chỉ có điều cảm thấy rất khiếp sợ. Tuy nhiên gã vừa mới điều nhiệm, tình hình không quen thuộc, ở hiện trường lại có thêm Đường Dĩnh vị Bí thư Thành ủy này, gã liền nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc quan trường, không phát biểu ý kiến gì. Vừa mới về đến nhà không bao lâu, liền lập tức nhận được điện thoại của Lưu Thành Thắng. Phó Nghi Bảo nhờ thế mới biết, người được gọi là "Bí thư Khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam đồng chí Lưu Vĩ Hồng", cháu ruột của Lưu Thành Thắng, con trai của Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân chủ lực Lưu Thành Gia

Chả trách bộ đội khu cảnh giới lại xuất hiện tại khách sạn Hồng Nghiệp.

Tư lệnh khu cảnh giới Mạnh Thanh Sơn, nghe nói đang là một trong trong những tướng tài dự bị bên quân đội được Lưu gia ra sức ủng hộ

Tuy nhiên đối với chân tướng toàn bộ câu chuyện, Phó Nghi Bảo vẫn là không rõ lắm. Quá trình vụ án, tất nhiên có nghe cục công an báo cáo miệng sơ qua vụ này, không có khả năng không khiến cho lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố coi trọng ở mức độ cao, mỗi ngày nghe cục công an báo cáo vụ án, gần như là "trình tự" nhất định. Nhưng đây cũng không phải là điểm Phó Nghi Bảo quan tâm nhất. Gã thật sự quan tâm chính là, Lưu Vĩ Hồng vì sao phải làm như vậy.

Còn có một điểm, cũng khiến Phó Nghi Bảo có chút giật mình. Gã vốn cho rằng Lưu Thành Thắng gọi cuộc điện thoại này, là kêu gã đối với Lưu Vĩ Hồng "chiếu cố nhiều hơn". Đây cũng đúng thôi, không thể để cho cháu ruột Lưu gia ở Giang Khẩu bị uất ức, không ngờ Lưu Thành Thắng lại không hề đề cập đến vụ này, dường như chỉ là hướng về gã thông báo một chút về tình huống này, không có ý gì khác. Chỉ có trước khi gác máy, Lưu Thành Thắng có vẻ như rất tùy ý nói một câu, mời gã nếu có tiện thì gặp mặt Lưu Vĩ Hồng một lần

Lưu Thành Thắng với thái độ như thế, đúng là khiến Phó Nghi Bảo hơi không bắt được nhịp.



Đây là ý gì?

Chẳng lẽ Lưu Thành Thắng không quan tâm đứa cháu này của hắn? Cũng không giống, bằng không Lưu Thành Thắng hoàn toàn không cần phải gọi cuộc điện thoại này, làm bộ như không biết, im hơi lặng tiếng cho qua, chẳng phải là tốt sao? Nguồn tại ện FULL

Vậy thì, chính là Lưu Thành Thắng đã tính trước kỹ càng, cho rằng không cần Phó Nghi Bảo gã đây ra mặt, việc này cũng có thể làm ổn thỏa. Chỉ cùng gã thông báo một chút tình hình, chỉ là đi trước một bước, đề phòng nếu chẳng may

Lưu Vĩ Hồng cũng biết Phó Nghi Bảo đang đánh giá chính mình, đang phỏng đoán thế giới nội tâm của mình

- Chủ tịch thành phố Phó, thật không phải, đã đem đến phiền toái cho ông

Lưu Vĩ Hồng cười cười, chủ động nói.


Hai ngày trước khi thăm hỏi Đường Dĩnh, Lưu Vĩ Hồng vẫn là đối với "sự kiện Hồng Nghiệp" không hề hé răng, chỉ là cùng Đường Dĩnh hàn huyên chút việc nhà, Đường Dĩnh cũng hình như coi việc này chưa từng xảy ra, rồi cũng không hề đề cập tới. Hai bên khách và chủ, không khí nói chuyện rất hòa hợp.

Cùng Đường Dĩnh nói chuyện như vậy, là đúng.

Đường Dĩnh không cần phải biết Vĩ Hồng vì sao phải làm như vậy, y chỉ cần biết, Lưu Vĩ Hồng đã làm như thế rồi,, chỉ cần biết Mạnh Thanh Sơn của bộ đội cảnh giới có tham dự vào việc này, vậy là đủ rồi. Giữa Lưu gia và cha con Hứa Quý Sinh lựa chọn ra một, cũng không khó mấy.

Đường Dĩnh đây là thủ đoạn thao tác của tiêu chuẩn quan trường, bán ra cho Lưu gia một sĩ diện, vào đúng thời điểm, Lưu gia tự nhiên phải trả y một ân tình.

Về phần bộ đội khu cảnh giới tự tiện hành động, phải giao phó thế nào với quân đội cấp cao, thì không phải là việc y cần quan tâm. Lưu gia tự sẽ đi giải quyết, Đường Dĩnh cũng không hề muốn liên lụy vào đó. Ở thời kì mẫn cảm như thế, liên lụy đến mâu thuẫn quân phương, thì rất là không khôn ngoan.

Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, lời này tiếp tục nói tự nhiên sẽ "hợp ý", không khí tự nhiên cũng sẽ tốt hơn.

Nhưng đối với Phó Nghi Bảo, thì không thể dùng cách náy để nói

Phó Nghi Bảo là "che dấu người trong nhà", sẽ khiến cho phản cảm

Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng vừa nói như thế, Phó Nghi Bảo trên mặt ý cười, lại đậm đà thêm, giọng điệu lại bình thản như trước, nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, cơ quan công an trải qua mấy ngày điều tra tìm hiểu, khách sạn Hồng Nghiệp quả thật tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Hứa Quý Sinh chính là này ông sau phía sau của khách sạn này. Chiều hôm nay, cục thành phố đã làm ra quyết định, cho Hứa Quý Sinh tạm thời cách chức kiểm tra. Quyết định này, đã báo lên Thành ủy, phỏng chừng ngày mai sẽ mời dự họp hội nghị thường vụ, thảo luận quyết định.

Nếu Lưu Vĩ Hồng đã thẳng thắn, Phó Nghi Bảo cũng không quanh co lòng vòng, nói tóm tắt tiến độ điều tra với Lưu Vĩ Hồng

Nhanh vậy ư?


Lưu Vĩ Hồng hơi giật mình kinh hãi.

Ban đầu cũng biết, có Đường Dĩnh chỉ thị rõ ràng, vụ án này không thể biến dạng. Chỉ có hai ngày thời gian, cục công an liền đem Hứa Quý Sinh tạm thời cách chức, động tác quả thật rất nhanh. Xem ra một số người muốn dao sắc chặt đay rối mau chóng chấm dứt việc này. Thời gian kéo dài càng lâu, ảnh hưởng lại càng tồi tệ. Đều là người thông minh a, cũng có quyết đoán!

- Đồng chí Vĩ Hồng, giải cứu con gái bị cưỡng ép, đương nhiên là chính nghĩa, hoàn toàn là điều nên làm. Chỉ là cách thức hơi mạo hiểm a. Nếu chẳng may súng lạc đạn, sẽ không tiện giải quyết tốt hậu quả

Lát sau, Phó Nghi Bảo nói Phó Nghi Bảo nói, hơi có chút lời nói thấm thía

- Vâng, Chủ tịch thành phố Phó dạy bảo rất phải, là tôi suy xét vấn đề thiếu chu toàn.

Lưu Vĩ Hồng rất thản nhiên thừa nhận thiếu sót của chính mình. Bất kể như thế nào, Phó Nghi Bảo nói như vậy, là có một ý tốt, cũng là biểu hiện cụ thể của "Người một nhà".

Phó Nghi Bảo mỉm cười gật gật đầu, cảm nhận đối với Lưu Vĩ Hồng, lại tốt thêm vài phần.

Thanh niên bây giờ, không che đậy lỗi lầm, quả nhiên có chút đảm đương.

- Hứa Quý Sinh ngày thường biểu hiện như thế nào, tôi không rõ lắm. Tuy nhiên con của y là Hứa Duy Chúng, quả thật là tên vô lại. Bởi vì ham muốn của bản thân, uy hiếp thương nhân Hồng Kông, không cho anh ta vào trong nước đầu tư. Người như thế, trong lòng chỉ có ham muốn của chính y, hoàn toàn không có một chút ý thức trách nhiệm. Hơn nữa dựa vào thế lực của Hứa Quý Sinh, làm xằng làm bậy, tôi cho rằng, người này nên nghiêm khắc đả kích.

Lưu Vĩ Hồng sau khi thừa nhận "Sai lầm", lại không vội vàng không hấp tấp nói chuyện, dường như nên vì chính mình biện bạch vài câu. Trên thực tế, hắn biết rõ suy nghĩ trong lòng Phó Nghi Bảo, không đợi Phó Nghi Bảo hỏi tới, tự mình chủ động nói ra.

Coi như là một sự lễ độ mà

- Ồ, có có chuyện như vậy? Cậu hãy nói lại tỉ mỉ xem.


Phó Nghi Bảo quả nhiên tỏ vẻ chú ý.

Lưu Vĩ Hồng liền đại khái nói một chút về tình hình trên tiệc rượu

Phó Nghi Bảo nghe, hai hàng lông mày chau lại, biểu hiện không hài lòng lộ rõ trên mặt:

- Người này khốn khiếp như thế ư? Y cho rằng, quốc gia giao cho cha y quyền lực nhất định, chính là vì cá nhân y phục vụ sao?

Phó Nghi Bảo thuộc loại cán bộ học giả điển hình, con người khá chính trực. Điểm này, cũng là khá giống với Lưu Thành Thắng. Trên kinh tế, Lưu Thành Thắng là khá nổi trội. Có lẽ đây là nguyên nhân bọn họ có thể dựa dẫm, ít nhất là một trong đó. Tuy nhiên ở trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, nhân vật sóng gió ở đời sau, lại không có tên tuổi của Phó Nghi Bảo, nói cách khác, tiền đồ cuối cùng của y, cũng không sáng sủa cho lắm. Đây cũng dễ hiểu thôi, dù gì vào đời trước, không có cánh bướm của Lưu Vĩ Hồng, đến Lưu gia cũng không hề sa sút, Lưu Thành Thắng cũng không đảm nhiệm qua Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam. Phó Nghi Bảo không có chỗ dựa vững chắc cứng rắn, mạnh mẽ, không thể đi lên cũng là trong tình lý.

Hiện tại hắn tái sinh, cánh bướm vỗ đập liều mạng, tự nhiên hết thảy đều sẽ thay đổi


- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Phó, cho nên tôi cảm thấy, việc này kỳ thật không chỉ là xử lý cha con Hứa Quý Sinh, xử lý một ổ mại dâm đơn giản như vậy. Hứa Duy Chúng sở dĩ hình thành cách suy nghĩ này, chẳng những cùng chức vụ của Hứa Quý Sinh có liên quan, cũng là cùng hoàn cảnh chung có liên quan. Giang Khẩu mấy năm nay kinh tế phát triển, xác thực rất nhanh, có thể nói là biến chuyển từng ngày. Nhưng nền văn minh vật chất phát triển nhanh chóng, lại không hề thúc đẩy nền văn minh tinh thần phát triển với tốc độ cao, tương phản, theo sự phong phú dồi dào của nền văn minh vật chất, thì một số tư tưởng đặc quyền thối nát suy tàn. Đây là một vấn đề lớn, thật sự quan hệ đến tiền đồ đảng ta, tiền đồ quốc gia, không thể không thận trọng xử lý.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, thần sắc trên mặt dần dần ác liệt hẳn, hai tròng mắt trong suốt, cũng trở nên tỏa sáng rực rỡ.

Phó Nghi Bảo giật mình kinh hãi, cũng thật không ngờ, Lưu Vĩ Hồng sẽ cùng gã "Nói về đạo lý lớn". Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lời nói của Lưu Vĩ Hồng cũng rất có đạo lý, rất có kiến giải.

- Ừ, quả thật là như thế này, đó là một đề tài nghiêm túc, phải cẩn thận nghiên cứu phân tích một chút. Việc xây dựng nền văn minh vật chất rất trọng yếu, kiến thiết nền văn minh tinh thần cũng là rất trọng yếu

Phó Nghi Bảo đồng ý gật gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng liền khẽ mỉm cười, nói:

- Chủ tịch thành phố Phó, tuy rằng ngài và Ủy ban nhân dân thành phố là tập trung vào công tác kiến thiết kinh tế, nhưng công tác của lĩnh vực tuyên truyền tư tưởng, tôi cho rằng cũng cần phải nắm bắt lấy. Hai tay nắm lấy, hai tay đều phải cứng rắn. Như vậy mới có thể tạo ra một đội ngũ cán bộ tốt hơn, cũng vì xây dựng kinh tế phục vụ tốt hơn.

Vừa không cẩn thận, Lưu Nhị Ca lại đạo văn của vĩ nhân trí tuệ, đem chỉ thị của thủ trưởng tối cao, nói ra trước.

Phó Nghi Bảo càng thêm kinh ngạc, không kìm nổi lại đánh giá Lưu Vĩ Hồng thêm lần nữa

Thanh niên bây giờ, quả thật không đơn giản, chẳng khác nào là công khai nhắc nhở gã đó là một cơ hội. Phó Nghi Bảo mới nhậm chức Chủ tịch thành phố, đang muốn tìm một điểm đột phá để tạo dựng uy tín của mình. "Khách sạn Hồng nghiệp" vụ án này, cũng là có thể lấy ra làm văn.

- Ừ, rất có đạo lý.

Phó Nghi Bảo lại khẳng định ý kiến của Lưu Vĩ Hồng lần nữa, mỉm cười nói:

- Vĩ Hồng a, uống trà. Nào, ăn chút trái cây.

Trong vô tình, Phó Nghi Bảo xưng hô với Lưu Vĩ Hồng liền có sự thay đổi, thần thái cũng càng thêm thân thiết hẳn

Đây cũng là tỏ vẻ tán thành đối với Lưu Vĩ Hồng

- Cảm ơn bác Phó

Lưu Vĩ Hồng vội lập tức hạ thấp người, cung kính nói. Thần thái trên mặt, cũng giống như Phó Nghi Bảo, trở nên rất thân thiết. Bầu không khí trong phòng khách, dường như đều nổi lên lực biến hóa, có lẽ từ giờ khắc này bắt đầu, Phó Nghi Bảo mới chính thức nhận hắn là "Người một nhà"