Quan Gia

Chương 223: Công cụ gia tăng nguồn tài nguyên




Vân Vũ Thường không kêu lên nữa, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ suy tư.

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống, không muốn làm quấy rầy cô suy tư. Có rất nhiều chuyện không biết là người khác du nhập vào hay là do mình tự ngộ đạo. Về mức độ của sự lĩnh hội, đó là cách biệt một trời một vực.

Vân Vũ Thường là một người rất thông minh, chỉ có điều là tạm thời cô chưa phóng tầm mắt nhìn ra thế giới mà thôi. Một khi Lưu Vĩ Hồng đã thức tỉnh cô thì tình thế sẽ tự nhiên lại khác.

-Nếu Iraq và Kuwait thật sự khai chiến thì giá dầu thô thế giới sẽ có sự biến động lớn rồi.

Vân Vũ Thường nói có chút gì đó không chắc.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, đưa ngón tay cái ra:

- Đúng, chính là như thế đấy. Thật là trẻ nhỏ nhanh hiểu.

Vân Vũ Thường không khỏi lườm hắn một cái. Cái tên này chỉ cần ở một mình với mình là chẳng bao giờ đứng đắn, cái dáng vẻ cười hi hỉ ha hả của hắn làm cho người ta phát ghét.

Trẻ nhỏ dễ dạy á!

Hắn đấy, bao nhiêu tuổi cơ chứ?

- Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của em thôi. Iraq không có gan lớn đi đánh nhau như vậy chứ? Đó thực sự là một thùng thuốc súng lớn. Dầu mỏ là đường sinh mệnh của các ngành công nghiệp phương Tây. Trung Đông một khi mà xảy ra chiến tranh thì tất cả sẽ loạn hết. Đến lúc đó cả thế giới này sẽ loạn hết.

Suy nghĩ của Vân Vũ Thường một khi đã thông thì vô cùng rõ ràng, có lý.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

-Cứ để cho bọn họ loạn đi. Bọn họ càng rối loạn thì chúng ta càng có nhiều cơ hội kiếm tiền.

- Em đấy nha, là một người xấu, Ngày nào cũng trông mong người ta đánh nhau, kiếm chút lời từ cuộc chiến.

Vân Vũ Thường sẵng giọng liếc hắn một cái.

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha ngồi xuống ghế sô fa, tiện tay cầm một điếu thuốc lên châm. Ở đây Vân Vũ Thường thực ra là cấm thuốc. Về cơ bản thì có rất ít con trai thành niên làm bạn kinh doanh đi vào cái biệt thự này. Vân Vũ Thường chưa từng tiếp ở nhà. Đây là một điểm mấu chốt. Cô rất rõ ràng, kinh doanh là kinh doanh, bạn là bạn. Chỉ có những người con trai có mối quan hệ khá thân cận với cô thì mới có tư cách được cô mời đến biệt thự này.

Cho tới bây giờ, Lưu Vĩ Hồng có thể nói là người thanh niên duy nhất được qua đêm ở biệt thự của cô.

Tuy nhiên Vân Vũ Thường không ngăn cấm việc Lưu Vĩ Hồng hút thuốc trong phòng khách, mà cũng không phản cảm với những người đàn ông hút thuốc.

Những người đàn ông trưởng thành trong gia đình cô hầu như đều hút thuốc cả. Những ông chủ lớn trong kinh doanh thì hầu như đều hút thuốc. Vân Vũ Thường đã quen và chuẩn bị cả gạt tàn thuốc. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng hút thuốc cô tiện tay đẩy cái gạt tàn về phía hắn.

- Chị, người xấu như thế này không đếm xuể đâu. Theo tiêu chuẩn của chị, toàn thế giới này đúng là không tìm ra mấy người tốt đâu. Thời đại bây giờ đối với người làm kinh doanh mà nói là thời điểm tốt nhất. Gió nổi mây phun, thời đại cạnh tranh càng ngày càng khốc liệt, chỉ cần nắm chặt cơ hội trong tay thì tiền kiếm không hết.

Đến dồn dập chị cũng không ngăn nổi ấy.

Lưu Vĩ Hồng nói xong cũng có chút hưng phấn lên.

Hắn không để ý đến tiền lắm nhưng có thể giúp được Vân Vũ Thường kiếm được càng nhiều tiền, làm cho Vân Vũ Thường vui là được rồi. Rất đáng để hắn dốc tâm dốc sức.



-Ha ha, em đấy, nói đến gió một cái là nói mưa. Nói như thế này thì Saddam Hussein sẽ đánh thật sao?

Vân Vũ Thường vẫn không tin.

Lưu Vĩ Hồng trên mặt hiện lên chút ranh mãnh. Hắn tươi cười nhìn Vân Vũ Thường:

- Chị à, chị muốn đánh cược không?

- Đánh cược cái gì cơ?

- Đánh cược xem Saddam Hussein có dám đánh nhau hay không ấy?

-Ông ta đánh thì sao mà không đánh thì sao?

-Nếu như ông đánh thật thì em thắng, nếu không đánh thì đương nhiên là em thua.


- Thế còn tiền cược thì sao?

Vân Vũ THường đến đây cũng hứng thú. Cô cười hì hì nhìn Lưu Vĩ Hồng hỏi.

- Tiền cược….Nếu như em thắng thì em sẽ lấy chị. Chị thắng thì chị sẽ gả cho em? Thế nào?

Lưu Vĩ Hồng nói rất nhanh mà lại rất nghiêm trang.

Vân Vũ Thường ngẩn ra rồi cũng cười ha hả ầm ĩ. Mãi sau mới ngừng cười rồi nói:

- Được, cược như thế hay đấy. Sao emkhông đi làm Đại vương lừa dối đi? Đứng trên cầu, nhất định là sẽ lừa được chút tiền.

Lưu Vĩ Hồng cũng cười, ánh mắt nhìn về phía Vân Vũ Thường có chút gì đó không kiêng nể gì.

Vân Vũ Thường tránh ánh mắt nhìn của hắn. Cô lấy ra một quả táo trong giỏ hoa quả trên bàn trà, lấy dao gọt vỏ ra, nói một cách tùy ý:

- Vệ Hồng, đừng nghĩ ngợi lung tung. Chị đã suy nghĩ kỹ rồi. Cuộc đời này chỉ sống một mình thôi.

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, không ngờ Vân Vũ Thường sẽ nói ra những lời này.

Dường như Chu Ngọc Hà cũng từng đưa ra ý như thế này. Nhưng có điều Chu Ngọc Hà là tính cách khác, trong thâm tâm không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Lời này của Vân Vũ Thường chỉ sợ là nghĩ một đằng nói một nẻo thôi.

Xem ra áp lực bên kia vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn không bị mất đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhíu lên. Hắn nói:

- Chị, có phải là nhà họ Hạ lại có cái chiêu gì đấy không? Họ thật là phiền phức quá. Không lấy được vợ hay là sao?

Giọng điệu Lưu Nhị Ca khi nói có chút không bình tĩnh rồi. Một sự phẫn uất trào dâng.


Hạ Cạnh Cường cũng không phải là người chưa từng gặp phụ nữ bao giờ. Làm sao mà đầu óc lại không thông suốt như vậy chứ? Chắc là sợ xấu hổ, dù là kết hôn trước rồi ly hôn thì cũng còn tốt hơn rất nhiều so với việc Vân Vũ Thường kiên quyết không lấy chồng.

Trên mặt Vân Vũ Thường hiện lên vẻ không hài lòng. Cô lập tức thản nhiên nói:

-Đừng nói chuyện này nữa đi. Chúng ta bàn chuyện chính đi. Em cảm thấy giữa Iraq và Kuwait thực sự là sẽ đánh nhau sao?

- Em cảm thấy thực sự là sẽ đánh, chính là chuyện của mấy tháng tới đây này. Cái ông Saddam, kẻ độc tài đó cứ như là quên hết tất cả vì thế nên cho rằng cả Trung Đông này đều phải nghe ông ta vậy. Hơn nữa mâu thuẫn trong nước của ông ta cũng rất sắc bén. Có thể là muốn mượn cuộc chiến tranh bên ngoài để đẩy mạnh sự thống trị trong nước. Rất nhiều người điên cuồng đều làm như thế.

Lưu Nhị Ca phân tích rất có lý. Vân Vũ Thường tự nhiên đều không biết rằng tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ "lịch sử"

Những chuyện đã từng xảy ra thì Lưu Vĩ Hồng đương nhiên là rất chắc chắn.

- Mấy tháng tới sẽ đánh á?

Vân Vũ Thường có chút không tin. Cái này không phải là sự phân tích thông thường mà là sự dự báo trước một cách chuẩn xác. Vân Vũ Thường dù là tạm thời chưa tiếp xúc thị trường tài chính tiền tệ thế giới nhưng cũng không có nghĩa là không có những tri thức về tài chính. Cô hiểu rất rõ, một khi những dự đoán của Lưu Vĩ Hồng trở thành hiện thực thì đó chính là một cơ hội kinh doanh lớn. Trong thị trường dầu thô thế giới lợi dụng nguyên lý cán cân tài chính,bỏ năm được mười, số tiền thu được sẽ rất lớn.

-Em đề nghị chị cứ theo suy nghĩ này để chuẩn bị đi. Nếu như có đánh thật thì chúng ta sẽ kiếm một món lớn. Chẳng may không đánh thì bù mất chút lãi thôi, cũng có tổn thất nào khác đâu. Tiền đó chẳng phải vẫn còn hay sao?

Câu nói này đã lập tức thuyết phục được Vân Vũ Thường.

Đúng thật là như vậy.

- Được, chúng ta cứ theo cái này mà chuẩn bị. Đến lúc đó đánh thật thì...Haha, thì chúng ta sẽ phất lên thật rồi. Yên tâm đi, phần em là không thể thiếu được. Chị sẽ đưa em giữ.

Vân Vũ Thường cười nói.

Lưu Vĩ Hồng cười một tiếng, thở dài nói:

- Chị à, đến giờ chị vẫn không hiểu tâm tư của em sao?

Vân Vũ Thường bĩu môi "khinh thường":


- Thằng nhóc cậu còn có thể có tâm tư gì?

Lưu Nhị Ca buồn bực.

Sao mà trong lòng Vân Vũ Thường hắn vẫn chỉ là một "thằng nhóc" cơ chứ?

Nhưng nghĩ lại, Lưu Vĩ Hồng càng hiểu suy nghĩ của Vân Vũ Thường. Đây là cố ý lảng tránh, không phải là ghét hắn mà là không muốn cho hắn xen vào cơn lốc xoáy của nhà họ Hạ và nhà họ Vân.

-Một ngày nào đó, em sẽ khiến bác Vân phải thay đổi chủ ý.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Cơ thể nhẹ nhàng mềm mại của Vân Vũ Thường chấn động một chút, cô tiện tay đưa quả táo cho Lưu Vĩ Hồng như muốn che giấu đi sự thất thố của chính mình.


Lưu Vĩ Hồng cầm lấy quả táo, cắn miếng to, rồi hắn đứng dậy đi đến ban công, nhìn ra bốn phía.

Vân Vũ Thường dựa vào ghế sô fa, trên khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi. Đừng nhìn vào sự kinh doanh thịnh vượng của cô, kỳ thực một người dốc sức làm chu toàn việc môi giới giữa những nhà kinh doanh và chính khách thì thật là mệt.

-Chị này, cái khu này, những người ở đây là những người thế nào?

Lưu Vĩ Hồng bước quay lại theo bậc thềm và hỏi.

-Cái này thì chưa từng điều tra. Tuy nhiên bên trái, bên phải có một số bộ phận người làm kinh doanh phất lên trước.

Vân Vũ Thường thản nhiên đáp, dường như hứng thú không cao lắm.

-Người ở đây không có người ngoại tỉnh sao?

- Không phải. Theo chị tính toán thì đến hơn một nửa là người ngoại tỉnh. Đây cũng là hiện trạng phổ biến mà.

- Nếu là như vậy rm có đề nghị này.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói.

- Đề nghị gì?

Có thể là nghĩ đến chuyện gì đó không vui, Vân Vũ Thường có chút rã rời, không có chút tinh thần gì cả.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

-Làm một câu lạc bộ đi. Em thấy Giang Khẩu này làm được đấy. Chúng ta hãy tập trung lại những người mới phất lên ở đây, những thương gia ở Hồng Kông và các thương nhân khác, kết nối nhau nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau thì có thể cùng chung nguồn vốn, làm hiệu quả càng lớn hơn. Cái câu lạc bộ này có thể thực hành chế độ cổ phần và chế độ hội viên, chỉ tiếp nạp những thương nhân chính quy vào nhập hội chứ không chấp nhận cán bộ. Em nghĩ như vậy thì về cơ bản chị cũng có thể chắc chắn đứng trên mảnh đất bất bại rồi. Đối thủ cạnh tranh của chị rất khó mà bắt đến kịp, hơn nữa chị cũng có thể tìm được người phù hợp để giúp chị, như thế thì chị sẽ không mệt như thế nữa.

Vân Vũ Thường ngồi thẳng người lên. Hai mắt sáng rực rỡ nhìn hắn, vui vẻ nói:

- Em cũng có ý tưởng này sao?

Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ hỏi:

-Sao mà chí lớn lại gặp nhau thế này?

-Đúng thế. Mấy ngày nay chị cũng đang nghĩ cần phải có một mô thức như thế nào đó để hợp nhất nguồn tài nguyên khách hàng. Hiện tại bây giờ tất cả đều do mình chị nắm giữ, nhân viên khác của công ty chỉ có thể giúp đỡ chút thôi. Như vậy không chỉ kinh doanh khó mở rộng mà bản thân chị căn bản cũng rất bận. Nhưng chị chưa nghĩ toàn diện như em. Ý tưởng về việc thành lập câu lạc bộ này khiến chị hiểu ra.

Nói tới đây trong ánh mắt Vân Vũ Thường lộ vẻ khâm phục.

Tên nhóc này cũng mọc ra cái đầu rồi!

Lưu Vĩ Hồng liền cười.

Câu lạc bộ ở thời đại sau này là một sự tồn tại phổ biến. Nhưng trong suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, câu lạc bộ này của Vân Vũ Thường phải trở thành hội hạng nhất nước. Hơn nữa phải thành lập nên chế độ quản lý tiên tiến nhất. Tác dụng phát huy trong tương lai là vô cùng lớn. Nói một cách đơn giản, sau khi thống nhất và có hoạt động nhất định thì câu lạc bộ có khả năng trở thành một công cụ gia tăng nguồn tài nguyên.