Quan Gia

Chương 220: Về lại chốn cũ




Tại nhà ga thành phố Nam Phương, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn mang theo một cái vali nhỏ, từ bên trong đám người ồn ào tiến về phía trước.

Hạ Hàn nói:

- Nhà ga này chỉ toàn người là người.

Vào thập niên 90, nhà ga ở thành phố Nam Phương luôn tấp nập người ra vào. Mỗi người đều mang theo những bao lớn bao nhỏ. Trên gương mặt của mỗi người đều toát ra sự ức chế và khẩn trương cùng với mục đích có được cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vào thời đại này thì miền nam được xem là nơi "có tiền".

Bất kể là ai, chỉ cần ở trong nước nói một tiếng "Tôi từ phía nam đến" thì lập tức giá trị con người tăng lên gấp bội.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Về lại chốn cũ, có rất nhiều tâm trạng à?

- Haha, cũng không phải sao? Tuy nhiên, khi được điều đến Giang Khẩu, em và một số người bạn cũng đều làm ở quân khu cảnh vệ. Lúc này cũng muốn gặp bọn họ vui một chút.

Hạ Hàn nhắc đến điều này liền lập tức hưng phấn lên.

Mạnh Thanh Sơn nguyên là Sư đoàn trường đóng quân tại huyện Hoành Lợi lúc này đã được thăng chức lên làm Tư lệnh viên quân khu cảnh vệ Giang Khẩu. Hạ Hàn lúc đầu là bộ đội tham gia quân đoàn của Mạnh Thanh Sơn. Mạnh Thanh Sơn và Hạ Thiên Hữu đều là đồng đội thân thiết của ba Lưu Vĩ Hồng.

Hạ Thiên Hữu không muốn con trai tham gia quân đội do mình chỉ huy nên điều đến dưới tay của đồng đội, mời Mạnh Thanh Sơn nghiêm khắc quản giáo. Mạnh Thanh Sơn cũng không phụ lòng nhờ vả, đã huấn luyện Hạ Hàn thành một hảo hán. Nếu không phải cô Lưu vợ của Hạ Thiên Hữu vì quá nhớ con mình thì hiện tại Hạ Hàn vẫn còn tham gia quân ngũ dưới tay của Mạnh Thiên Sơn.

Lần này, Lưu gia cũng im hơi lặng tiếng bồi dưỡng nhân tài trong quân đội. Hạ Thiên Hữu được điều về đảm nhiệm chức Phó tham mưu trưởng của quân khu cảnh vệ thủ đô. Mạnh Thanh Sơn thì được điều về Giang Khẩu đảm nhận chức tư lệnh viên quân khu cảnh vệ Giang Khẩu. Bình thường mà nói, những bộ đội dã chiến đều được điều đến một địa phương nào đó để dưỡng lão. Nhưng quân khu cảnh vệ Giang Khẩu lại là trường hợp ngoại lệ.

Thứ nhất, đương nhiên vì địa vị đặc biệt của thành phố Giang Khẩu trong cả nước. Thành phố cấp phó tỉnh nhưng vẫn xếp hạng một. Trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, thành phố Giang Khẩu này luôn luôn là thành phố cấp phó tỉnh. Danh hiệu này chưa bao giờ bị lung lay. Chủ tịch thành phố Giang Khẩu nhiều lần đảm nhiệm Bí thư đều là cán bộ dự khuyết bồi dưỡng cấp Bộ trưởng.

Thứ hai, sau khi Hong Kong trở về với Trung Quốc, Giang Khẩu lần đầu tiên tiến hành cải cách, lại tiếp giáp với Hong Kong nên cần có bộ đội chủ lực đóng quân. Quân khu cảnh vệ Giang Khẩu chính là cơ cấu cấp Phó quân đoàn trưởng, bên dưới có lực lượng bộ đội dã chiến nhất định, so với sư đoàn bộ binh trước kia của Mạnh Thanh Sơn thì chỉ có hơn chứ không hề kém, trang bị lại càng tiên tiến hơn, sức chiến đấu cũng dũng mãnh hơn.

Mạnh Thanh Sơn với chức vụ tư lệnh viên quân khu cảnh vệ Giang Khẩu là vững chắc thật sự.

Sau khi sắp xếp lại quân đội ở Giang Khẩu thì vị trí của quân khu cảnh vệ Giang Khẩu lại càng quan trong hơn. Đương nhiên, chức vụ này đối với Mạnh Thanh Sơn mà nói, nếu lúc trước chỉ là một chức vụ mang tính chất quá độ. Đến thời cơ thích hợp thì tự nhiên sẽ an bài thêm cho ông ta một chức vụ quan trọng hơn. Còn trực tiếp nắm giữ quân đội là Lưu gia.



Từ Lưu Thành Gia nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, việc này được sự quyết định của thủ trưởng tối cao.

Thủ trưởng tối cao đã sắp xếp để chuẩn bị cho việc chuyển giao quyền lực được suôn sẻ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Để đạt được sự ủng hộ của thủ trưởng tối cao thì không chỉ có con cháu Lưu gia mà còn có con cháu của một số vị nguyên lão khác cũng được an bài đến những vị trí quan trọng trong quân đội. Điều này sẽ tránh cho việc trong quân đội xuất hiện một chế độ độc tài.

Hai người theo dòng người chậm rãi bước về phía trước.

Lần này Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn đã đến thành phố Nam Phương, nhưng kỳ thực mục đích chính là đến thành phố Giang Khẩu. Tuy nhiên, từ huyện Lâm Khánh không có xe lửa chạy thẳng đến thành phố Giang Khẩu mà chỉ có thể trung chuyển qua thành phố Nam Phương.

Lưu Vĩ Hồng cũng sớm muốn đến thành phố Giang Khẩu một chút. Hắn đã ở trong điện thoại thông báo cho Vũ Thường, nhờ Vũ Thường giật dây bắc cầu giới thiệu cho hắn vài khách thương gia để đầu tư vào khu Giáp Sơn. Lưu Vĩ Hồng lúc này đã quyên góp được ở Các bộ và Ủy ban Trung ương quốc gia và ở tỉnh một triệu đồng đã là một sự nể mặt rất lớn rồi. Nhưng nếu cứ chạy đến giơ tay hoài thì sẽ rất phiền. Những chuyện mất mặt như vậy, Lưu Nhị Ca không bao giờ làm được.


Nếu muốn cho khu Giáp Sơn trong thời gian ngắn phát triển nhanh chóng thì phải có thật nhiều tiền rót vào. Đó chính là biện pháp tốt nhất.

Là một người tái sinh vào năm 2001, Lưu Vĩ Hồng so với bất cứ một cán bộ cơ sở nào cũng đều có cảm nhận về tầm quan trọng của việc đầu tư đối với sự phát triển của nền kinh tế.

Về phần Hạ Hàn, đến đây cũng là vì việc chung. Y đến đây là để điều tra việc thôn dân xã Đại Hoàng là Hoàng Xuân Sinh báo án con gái mình là Hoàng Đào Hoa đã bị mất tích.

Nhận được báo án của Hoàn Xuân Sinh, Hạ Hàn chiếu theo quy trình tiêu chuẩn, phát ra công hàm yêu cầu cục công an thành phố Giang Khẩu hỗ trợ điều tra. Kết quả, sau vài ngày điều tra, cục công an thành phố Giang Khẩu đã trả lời là không có người này ở đây.

Căn cứ vào miêu tả của Hoàng Xuân Sinh, ông ta rõ ràng là đã tìm được Hoàng Đào Hoa ở khách sạn Hồng Nghiệp, cũng biết Hoàng Đào Hoa đang làm tiếp viên ở đây. Nhưng ông không có cách nào mang con gái trở về, lại còn bị bọn lưu manh du côn uy hiếp. Hạ Hàn tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng là một chiến sĩ công an có kinh nghiệm. Vừa nghe qua là liền suy xét đến khả năng cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau. Bằng không thì người của khách sạn Hồng Nghiệp kia không thể lớn lối như vậy.

Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn tin tưởng phán đoán của Hạ Hàn. Là một người tái sinh, Lưu Vĩ Hồng vô cùng rõ ràng, bất luận một ngành kinh doanh tình dục nào cũng đều có người chỉ đạo đằng sau. Hơn nữa cũng có mối quan hệ với các cơ quan cường lực. Hắc bạch lưỡng đạo đều trộn lẫn nhau trong cái ngành kinh doanh này.

Hoàng Xuân Sinh cũng thật đáng thương. Cách đây vài ngày đã đến Ủy ban nhân dân khu để hỏi thăm tin tức. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cứ mỗi lần đến là mỗi lần phải khóc trở về, cực kỳ thất vọng. Lưu Vĩ Hồng liền hạ quyết tâm vì người đàn ông này mà đòi công đạo. Tuy nhiên, kinh phí của đồn công an khu Giáp Sơn quá hạn hẹp, cho nên Hạ Hàn chỉ có thể tự xuất thân vận động. Đường đường là một Đồn trưởng nhưng ngay cả người bưng trà rót nước hay theo hầu cũng đều không có. Tuy nhiên, ngẫm lại thì Bí thư khu ủy Lưu cũng đơn thương độc mã mà chạy đến Giang Khẩu. Nói không chừng công tác phí đều phải tự mình bỏ ra trước. Cho nên, trong lòng Đồn trưởng Hạ cũng cảm thấy cân bằng trở lại.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Cho nên cuộc hành trình mười mấy tiếng cũng không thấy quá cô đơn.

- Nhị Ca, ra khỏi cửa, trạm xe buýt nằm ở bên tay phải, cách nhà ga không xa.

Hạ Hàn cười nói với Lưu Vĩ Hồng. Y ở huyện Hoành Lợi đã ở trong quân đội mấy năm, thường xuyên đến thành phố Nam Phương. Cho nên, những vùng phụ cận gần nhà ga y đều quen thuộc, có thể đảm đương công việc dẫn đường.


Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:

- Không cần chen chúc trong xe buýt đâu. Sẽ có người đến đón chúng ta.

- Ồ, anh không phải nói không cho chiến hữu của em đến đón sao?

Hạ Hàn kinh ngạc hỏi. Trước khi đến đây, Hạ Hàn và Lưu Vĩ Hồng đã thương lượng qua việc này. Lưu Vĩ Hồng nói là không cần làm phiền đến ai.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Bởi vì bạn của anh sẽ đến đón chúng ta.

- Anh có bạn ở phía nam này sao?

- Anh có bạn ở Giang Khẩu.

Khi nói chuyện, sắc mặt của Hạ Hàn dừng ngay một tấm biển báo có ghi tên: Lưu Vĩ Hồng tiên sinh, Hạ Hàn tiên sinh.

- Chà, bọn họ đã đến rồi!

Hạ Hàn cảm thấy bất ngờ chỉ vào tấm biển kêu lên.

Người giơ tấm biển này là một chàng thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây, nét mặt khôn khéo, nhìn rất có thành phần trí thức.


Lưu Vĩ Hồng mang theo chiếc vali đi qua, quan sát chàng thanh niên, mỉm cười nói:

- Tôi chính là Lưu Vĩ Hồng, còn người này là Hạ Hàn. Xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào? Chị Vũ Thường không có thời gian sao?

Khi nói qua điện thoại thì Vân Vũ Thường bảo là sẽ tự thân mình đến rước.

Chàng thanh niên ngẩn ra một lát rồi mới ý thức được "chị Vũ Thường" là chỉ ai, vội vàng đáp:


- Lưu tiên sinh, Hàn tiên sinh, xin chào hai vị. Tôi tên là Vương Khải, là nhân viên của công ty Hoành Du. Chủ tịch Vân muốn đích thân đến đón nhưng đúng lúc có một khách hàng vô cùng quan trọng đến thăm hỏi nên Chủ tịch Vân phải tiếp đón và bảo tôi đến đón hai vị. Mong hai vị thông cảm.

Nói thật, Vương Khải cũng không biết hai người này là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Chủ tịch Vân phải đích thân lái xe hơn một trăm km đến đón chứ? Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn đều còn rất trẻ. Cách ăn mặc cũng bình thường, không giống một ông chủ kinh doanh chút nào.

Hiện nay, những khách hàng bình thường không thể bước vào công ty Hoành Du. Nếu tiền thuê ít hơn năm chục ngàn thì không thể bước vào văn phòng công ty Hoành Du nửa bước.

Tuy nhiên, vị Lưu tiên sinh này lại mở miệng gọi "chị Vũ Thường", tiếng phổ thông lại rất rõ ràng, giống như Chủ tịch Vân. Phỏng chừng anh ta chính là bạn của Chủ tịch Vân.

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày chau lại:

- Bận rộn đến thế sao?

Vương Khải cảm thấy hoảng sợ. Trực giác báo cho y biết người này sẽ khó mà hầu hạ đây. Dường như nếu không phải là Chủ tịch Vân tự mình đến đón thì cảm thấy rất bất mãn, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Rất xin lỗi Lưu tiên sinh, quả thật là một tình huống bất ngờ. Chủ tịch Vân vốn chuẩn bị lên xe thì Hồng tiên sinh từ Hongkong đến. Hồng tiên sinh là khách hàng lâu năm của công ty Hoành Du, hợp tác lâu dài nên Chủ tịch Vân không thể không tiếp đón. Cho nên….

Lưu Vĩ Hồng biết rằng y hiểu lầm mình. Hắn không phải bực tức vì Vũ Thường mà là lo lắng cho chị ấy. Công việc công ty bận rộn như thế thì làm sao mà có sức khỏe tốt được. Muốn có được một chữ ký cũng không đơn giản. Những bữa tiệc xã giao là không thể không tham dự.

- Đừng lo, tôi chỉ lo lắng cho chị Vũ Thường quá bận rộn mà ảnh hưởng đến sức khỏe thôi. Chúng ta đi thôi.

- Dạ, xin mời hai vị theo tôi.

Vương Khải nói xong liền đi trước dẫn đường đến chỗ chiếc xe.

Một chiếc Audi đã đậu sẵn từ lâu.

Oa!

Hạ Hàn liền nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Y đã từng nhìn thấy chiếc Audi qua tạp chí và trên truyền hình, biết đây là loại xe sang trọng nhất trong cả nước. Giá của một chiếc xe là ba trăm ngàn. Tất cả đều phải giao dịch bằng tiền mặt.