Kim Phượng Hoàng ở đường lớn của Thị trấn, mặt tiền rất lớn, cao hai tầng, trang hoàng cũng khá, tương đối xa hoa, so với nhà khách Lâm Khánh cũng không kém hơn là mấy.
Mễ Phượng Kiều liền giới thiệu:
-Nhà hàng này do cháu ngoại tôi mở, trước đây nó là đầu bếp giỏi ở nhà khách Thanh Phong, tay nghề cũng rất khá.
Trương Diệu Nga liền tán thưởng:
-Chẳng trách lại trang hoàng xa hoa như vậy, tôi thấy còn đẹp hơn cả nhà khách Lâm Khánh, thật là một khoản kinh phí lớn.
Mễ Phượng Kiều liền nói với vẻ không quan tâm:
-Mấy người trẻ tuổi chúng nó chỉ làm chơi vậy thôi, không ngờ kinh doanh cũng lớn, nên làm tiếp, nếu không, tôi cũng không cho chúng làm nữa. Xã hội bây giờ, ai có tiền thì người ấy có bản lĩnh.
-Đúng vậy đúng vậy, chị Mễ nói rất đúng. Cũng vì gia tộc chị là một gia tộc lớn, nên mới có những người trẻ bản lĩnh như vậy.
Trương Diệu Nga liền lập tức phụ họa.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói gì.
Ở thời đại này, một nhà hàng có xa hoa thế nào, trong mắt Lưu Nhị Ca cũng chỉ là "đồ nhà quê".
Vốn dĩ Trương Diệu Nga cũng không cần phải phí thêm tiền cho bữa cơm này, nhưng trước đó Lưu Vĩ Hồng cũng không ngờ Trương Diệu Nga đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại gặp Trương Diệu Nga và Mễ Phượng Kiều cùng nhau, Trương Diệu Nga muốn mời khách bữa cơm, Lưu Vĩ Hồng cũng không ngăn cản.
Dù sao với trình độ chi tiêu như vậy, một bữa cơm cũng không hết mấy chi phí. Mua quần áo mà cũng hết một ngàn, tiêu thêm hai trăm nữa, cũng không đáng là bao.
Giống như để nghiệm chứng lời của Mễ Phượng Kiều, ba người vừa bước vào Nhà hàng, một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi chạy tới, cười hì hì nói với Mễ Phượng Kiều:
-Dì út, dì đến rồi…
-Ngạn Quần, buôn bán thế nào?
Mễ Phượng Kiều vừa thấy gã, sắc mặt liền đổi khác, nụ cười thân thiết hơn, cười ha ha hỏi.
Xem ra, người này chính là ông chủ của Kim Phượng Hoàng, cũng chính là cháu ngoại của Mễ Phượng Kiều. Xem ra, nhỏ hơn Mễ Phượng Kiều vài tuổi.
-Vẫn tốt, nếu không có cậu hai và dượng út thì kinh doanh liệu có tốt được không?
Ngạn Quần luôn tươi cười, móc gói thuốc Trung Hoa trong túi đưa cho Lưu Vĩ Hồng. Người này nhìn qua vẻ mặt thông minh, cách ăn mặc cũng ra vẻ người có địa vị, đầu tóc chải tươm tất, giống như dượng Long Hoa vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nhận lấy điếu thuốc.
Mễ Phượng Kiều lại nói:
-Ngạn Quần à, người này là Bí thư Lưu, Bí thư Khu ủy Khu Giáp Sơn, cháu lo tiếp đón đi, sau này còn phải nhờ Bí thư Lưu lưu tâm đến kinh doanh của cháu nhiều. Bí thư Lưu, đây là cháu ngoại tôi, Lý Ngạn Quần, chính là ông chủ của nhà hàng này.
Lý Ngạn Quần hơi ngạc nhiên, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi như vậy, vốn tưởng là cán bộ nào đó của Ủy ban Xây dựng đến đây cùng ăn cơm với dì Út, không ngờ lại là Bí thư Khu ủy.
Vậy phải bắt đầu nói từ đâu?
-Xin chào, xin chào, Bí thư Lưu, sau này mong cậu chiếu cố nhiều…
Lý Ngạn Quần là người làm ăn, nên nhanh chóng đẩy sự ngạc nhiên xuống, vẻ mặt tươi cười móc bật lửa cho Lưu Vĩ Hồng, đốt điếu thuốc lá cho hắn.
-Thật là không ngờ được, Bí thư Lưu còn trẻ mà có tài như vậy! Bí thư Lưu, chắc chưa tới hai mươi lăm?
Trong suy nghĩ của Lý Ngạn Quần, để làm được Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, ít nhất cũng phải hai bảy hai tám tuổi, vị Bí thư Lưu này có lẽ mặt còn non. Nói chưa đến hai lăm, chẳng qua là nịnh hót vậy thôi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Cũng sắp rồi.
Lý Ngạn Quần liền sửng sốt.
Trương Diệu Nga cười nói:
-Bí thư Lưu còn chưa tới hai lăm tuổi đâu. Cũng xem như là cán bộ cấp Trưởng phòng trẻ tuổi nhất trong Huyện chúng ta.
Lý Ngạn Quần thật sự vô cùng kinh ngạc.
Gã mở khách sạn nên đã gặp đủ loại người, nhưng mới hai mươi ba tuổi đã là Bí thư Khu ủy thì đúng là lần đầu tiên được nghe nói. Bí thư Lưu này, không biết lai lịch thế nào.
Thấy Trương Diệu Nga có vẻ tán thưởng, Mễ Phượng Kiều lại cảm thấy trong lòng khó chịu. Anh trai cô là Phó bí thư Huyện ủy, chồng là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, từ trước đến nay vẫn không xem ai ra gì, chỉ cần là người ở Huyện Lâm Khánh, bất luận là cán bộ hay là người làm ăn, dù "vượt mặt" cô điều gì, Mễ Phượng Kiều cũng cảm thấy khó chịu. Cho đến bây giờ chỉ có người khác ngước nhìn cô, còn cô chưa bao giờ phải ngước đầu nhìn ai.
-Ha ha, trước đây Bí thư Lưu là thư ký của Bí thư Chu ở Huyện ủy, tuổi còn trẻ, tiền đồ còn xán lạn.
Mễ Phượng Kiều nói. Lời này vừa nghe qua, có vẻ như đang khen Lưu Vĩ Hồng, nhưng thật ra lại đang "ghen ghét". Bất kỳ ai cũng có thể nghe được mùi giấm chua ấy, cách mấy mét cũng khiến người ta chóng mặt.
Lưu Vĩ Hồng anh nếu không phải hầu hạ tốt Chu Kiến Quốc, liệu có leo nhanh đến như vậy không?
Vừa mới đây còn nói xin Bí thư Lưu chiếu cố đến việc kinh doanh của Kim Phượng Hoàng, vừa chớp mắt, Mễ Phượng Kiều đã quên sạch những lời mình vừa nói.
Trương Diệu Nga cảm thấy rất xấu hổ, sợ Lưu Vĩ Hồng không vui, liền phẩy tay áo, chuyện hôm nay xem như đổ bể hết rồi. Tuy nói Lưu Vĩ Hồng và cô không liên quan gì, nhưng chọc giận Mễ Phượng Kiều, không tránh khỏi tai bay vạ gió.
Tuy nhiên lúc này, cô cũng không dám có ý kiến gì với Mễ Phượng Kiều, chỉ nhìn Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt thành khẩn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, vẻ mặt cũng không hề tức giận, nói:
-Chị Mễ quá khen, công việc ở khu Giáp Sơn, cũng không dễ dàng gì.
-Đúng vậy, nơi đó…Chà chà, cũng quá nghèo, ai cũng không muốn đến đó làm.
Mễ Phượng Kiều lại càng thêm đắc ý, trong lòng cảm thấy tên Lưu Vĩ Hồng này cũng biết điều, chưa đến nỗi đối đầu với cô.
Dù sao Lý Ngạn Quần cũng là người làm ăn, không đến nỗi khắc nghiệt như dì Út gã, liền cười nói:
-Nào nào, dì út, Bí thư Lưu, mời lên tầng trên!
Nói xong liền đi trước dẫn đường, đưa cả ba người lên một phòng riêng trên tầng hai. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
-Dì út, ăn gì đây?
Đợi đến khi ba người đã ngồi vào chỗ, Lý Ngạn Quần liền hỏi.
-Cháu tự xem thử rồi chọn đồ ăn đi, lát nữa cậu và dượng cũng đến nữa, còn có một lái xe, tổng cộng sáu người.
Mễ Phượng Kiều tao nhã khoát tay.
-Hả? Cậu hai và dượng cùng đến đây? Vậy được vậy được, cháu biết rồi…Bí thư Lưu, cậu là người ở đây chứ? Có ăn cay được không?
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
-Ăn cay được.
-Vậy được vậy được, ba người ngồi đây trước, tôi sẽ đi làm đồ ăn. Uống rượu Ngũ lương nhé, dì út?
Mễ Phượng Kiều hơi mất kiên nhẫn phất tay nói:
-Cứ như cũ, được rồi được rồi, mang đồ ăn lên nhanh lên, chỗ cậu hai còn rất nhiều người chờ đến Nhà khách đánh…à, đến Nhà khách để nói chuyện nữa!
Có lẽ Mễ Phượng Kiều định nói "đến Nhà khách đánh bài", nhưng bỗng ý thức được Lưu Vĩ Hồng đang ngồi đây nên kịp thời sửa lại. Bất luận cô tự cho mình tốt bao nhiêu, Lưu Vĩ Hồng là thư ký trước đây của Chu Kiến Quốc, điều này là thật, không thể thay đổi. Nếu những lời như vậy để Lưu Vĩ Hồng báo lại với Chu Kiến Quốc, chắc chắn không hay ho gì.
Thật ra cô có sửa nhanh thế nào đi nữa, Lưu Vĩ Hồng lẽ nào lại nghe không hiểu?
Mễ Khắc Lương là một Bí thư Huyện ủy lâu năm như vậy, lại sinh ra và lớn lên ở huyện Lâm Khánh, nhất định có một nhóm người riêng của mình. Nhân tiện buổi hội nghị hôm nay, mọi người cùng ở nhà khách đánh bài, vui vẻ một chút, trao đổi tình cảm một chút là điều nên làm. Lưu Vĩ Hồng cũng không để tâm chuyện này, Mễ Phượng Kiều như vậy là do lấy tâm tư phụ nữ để đo lòng người khác.
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm chấp nhặt cô, hắn ngồi đó hút thuốc nhưng không nói gì. Bữa cơm này, hắn chỉ là một khách đi theo, còn khách mời chính vẫn là cả nhà Mễ Phượng Kiều.
Trương Diệu Nga tích cực nói chuyện với Mễ Phượng Kiều, sợ cô ta cô đơn.
-Ái chà, áo quần ở của hàng Thu Thủy Y Nhân thật là tốt, hợp thời trang, nhưng lại ở xa quá, đi một chuyến cũng đến bảy tám mươi km đi lẫn về, thật bất tiện.
Khi nào đến huyện Lâm Khánh chúng ta mở một chi nhánh thì tốt rồi.
Mễ Phượng Kiều xem những thứ quần áo mình mua về, vẻ mặt rất vui mừng.
Trương Diệu Nga nói:
-Quần áo ở Thu Thủy Y Nhân tốt thì tốt đó, nhưng lại đắt. Một bộ cũng phải hai ba trăm. Ở Hạo Dương thì còn bán được, chứ ở Lâm Khánh chúng ta, e rằng kinh doanh không được tốt như vậy.
Trương Diệu Nga ngoài miệng thì bàn chuyện quần áo ở Thu Thủy Y Nhân, nhưng hàm ý lại đang muốn nhắc nhở Mễ Phượng Kiều, đừng quên quần áo hôm nay là ai một mình trả tiền, tiêu đến cả ngàn tệ, mà Trương Diệu Nga cô chỉ mua không đến hai trăm tệ tiền quần áo, số tiền còn lại đều là Mễ Phượng Kiều mua, ân tình này cũng không phải nhỏ.
-Điều đó thì còn chưa biết được, mấy tháng trước Hạo Dương cũng giống huyện Lâm Khánh, chẳng phải cũng chỉ là một thị trấn thôi sao? Cũng không thể vì đổi lên thành thị xã Hạo Dương mà tiền trong túi người dân vô duyên vô cớ nhiều lên được chứ?
Mễ Phượng Kiều bĩu môi, nỏi vẻ không phục.
Trương Diệu Nga cười nói:
-Cũng đúng, nếu không phải Địa khu đã xây dựng thêm nhiều cơ quan và nhiều nhân viên làm việc ở đó, chưa chắc Hạo Dương đã giàu có hơn Lâm Khánh chúng ta.
-Đúng vậy. Trước đây Tỉnh ủy cũng thật là, tại sao lại xây dựng Địa khu ở Hạo Dương, mà không phải ở Lâm Khánh chúng ta? Nói ra, Lâm Khánh chúng ta cũng là khu trung tâm hơn so với Hạo Dương.
Mễ Phượng Kiều nói xong, hơi thở có vẻ mệt nhọc, dường như không mãn nguyện lắm với quyết sách của tỉnh. Người phụ nữ này, tâm tình cũng thật tốt.
-Nghe nói chủ yếu do huyện Lâm Khánh chúng ta thiếu nước.
-Hừ, chỉ là cái cớ thôi. Tôi nghe nói, là do Bí thư Uyển Trung Hưng của Hạo Dương có quan hệ tốt với người ở Tỉnh, nếu không, sao gã có thể làm Ủy viên Địa ủy?
Mễ Phượng Kiều khinh thường nói.
-Cũng đúng…
Trương Diệu Nga lại liên tục gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng im lặng lắng nghe, khóe miệng hơi mỉm cười, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Khoảng mười phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trương Diệu Nga vội vàng đứng lên, Mễ Phượng Kiều lại ngồi im không nhúc nhích, lại liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng cũng đang ngồi im không nhúc nhích, hàng lông mày thẳng nhướng lên.
Người này, đang làm gì vậy?
Rõ ràng đã biết Phó bí thư huyện ủy đến đây, còn dám ngồi im như vậy, quả thật không biết chút phép tắc nào.
Cửa phòng mở ra, cái bụng lớn của Mễ Khắc Lương bước vào trước, sau đó mới thấy người gã.
-Xin chào xin chào, Bí thư Mễ, xin chào!
Trương Diệu Nga vội vàng bước lên, chủ động bắt tay Mễ Khắc Lương.
Mễ Khắc Lương mắt sáng lên, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Trương Diệu Nga, nhìn từ trên xuống dưới, miệng hỏi:
-Cô là…
-Bí thư Mễ, tôi là vợ của Hùng Quang Vinh ở Khu Giáp Sơn, tên tôi là Trương Diệu Nga.
-Ồ, hóa ra là vợ tiểu Hùng, xin chào xin chào!
Mễ Khắc Lương cười tủm tỉm, nắm tay Trương Diệu Nga chặt hơn, liên tục lắc lắc.