Quan Gia

Chương 141: Tôi không muốn thấy anh ta nữa!




Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt tươi cười, chủ động giơ tay phải bắt tay Trần Sùng Tuệ. Trần Sùng Tuệ cũng giơ tay trái ra, lắc liên tục.

Đây là người cấp trên nhiều năm, Lưu Vĩ Hồng có thể thấy được Trần Sùng Tuệ đang rất lo lắng.

Giống như đang bị người ta bóp cổ, không có khả năng đánh trả. Trần Sùng Tuệ thật sự chưa trải qua việc này. Một vài lần hình như đều liên quan đến Lưu Vĩ Hồng.

Chẳng lẽ người thanh niên này thật sự là khắc tinh của mình?

Trần Sùng Tuệ dùng cả hai tay, nhưng Lưu Vĩ Hồng không để ý, tùy ý lắc tay một hồi.

- Đồng chí Vĩ Hồng, ngồi đi, ngồi đi.

Trần Sùng Tuệ liên tiếp mời Lưu Vĩ Hồng ngồi, tự mình rót cho Lưu Vĩ Hồng một chén trà. Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhận thì Trần Sùng Tuệ đã đưa thuốc lá ra, Lưu Vĩ Hồng đành phải nhận, còn chưa định hút thì Trần Sùng Tuệ đã châm lửa.

Thấy Trần Sùng Tuệ diễn xuất như vậy, Lưu Vĩ Hồng thầm lắc đầu.

Đừng nhìn Trần Sùng Tuệ niềm nở lúc này, đã làm thế thì chắc chắn không từ bỏ ý định. Với tính cách của Trần Sùng Tuệ, Lưu Vĩ Hồng rất hiểu.

Tuy nhiên ai cũng phải tranh đấu, hắn là một ví dụ.

- Đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay mời cậu đến là muốn thương lượng với cậu một việc. Ừ, việc này là chuyện của Trần Vĩ Nam. Thật sự rất có lỗi, rất xin lỗi. Nó không hiểu chuyện, bị kích động, mong cậu tha thứ.

Trần Sùng Tuệ cân nhắc nói, sắc mặt không nén nổi ửng đỏ.

Thật là ngại!

Trần Sùng Tuệ đã bao giờ hạ giọng với một cấp dưới như vậy đâu.

Nhưng mà Lưu Vĩ Hồng không hề cảm kích. Trần Sùng Tuệ chưa nói hết lời, Lưu Vĩ Hồng đã mỉm cười ngắt lời nói:

- Cục Phó Trần, ông gọi tôi đến đây để nói chuyện này sao?

- Đúng vậy!

Trần Sùng Tuệ hơi ngạc nhiên.

- Rất xin lỗi, Cục phó Trần, hiện giờ là thời gian đi làm, tôi không định ở văn phòng nói chuyện riêng, nếu Cục phó Trần không có việc gì khác thì tôi đi trước.

Lưu Vĩ Hồng nói xong lập tức đứng dậy, nhìn Trần Sùng Tuệ gật đầu, lập tức xoay người đi làm Trần Sùng Tuệ đứng một chỗ, hai nắm đấm nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, mắt trợn ngược cực kỳ phẫn nộ.

Cái gọi là "Thời gian đi làm không nói chuyện riêng…". Đây chỉ là một cái cớ thôi, Lưu Vĩ Hồng thực ra không tôn trọng quy định như vậy, hoặc là không có cứng nhắc như vậy.

Lưu Vĩ Hồng tức giận là vì tới lúc này Trần Sùng Tuệ vẫn không muốn làm rõ tình hình.

Ông anh, hiện nay ông đang phải nhờ tôi.



Không ngờ còn ngồi trong văn phòng, thể hiện điệu bộ của lãnh đạo, gọi điện thoại mời, có nhầm không? Ông không bỏ được thái độ lãnh đạo, thế nào cũng phải ngăn lại.

Lưu Nhị Ca tính tình cũng không bình thản như vậy, nghĩ Lưu Nhị Ca như thế đâu có được.

Lưu Vĩ Hồng nghênh ngang bỏ đi, Trần Sùng Tuệ tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng chén theo. Cố gắng nén giận, chắp tay sau lưng đi quanh văn phòng vài vòng, sau đó vẻ mặt mới dần dần bình thường lại, trong mắt hiện lên một chút hung ác.

Lưu Vĩ Hồng vừa mới trở lại phòng làm việc chưa được bao lâu thì điện thoại vang lên.

Lúc này là Chu Kiến Quốc.

- Vĩ Hồng, lên chỗ tôi một lát.

Giọng Chu Kiến Quốc rất thoải mái, không có chút khách sáo nào. Quan hệ giữa ông ta và Lưu Vĩ Hồng quả thật cũng thân thiết như thế.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, đứng dậy đến phòng của Chu Kiến Quốc.


Bước vào cửa, Chu Kiến Quốc gật gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi trước bàn làm việc, đưa cho hắn bao thuốc. Lưu Vĩ Hồng không có cách nào, hắn không muốn hút lại thuốc lá, nhưng làm việc ở cơ quan là như thế. Biết anh hút thuốc người ta sẽ mời một điếu sau đó nói sau. Nhìn tình hình này, việc hắn nghiện thuốc lá là không tránh được.

- Vĩ Hồng, Trần Vĩ Nam lại bị bắt?

Chu Kiến Quốc rút ra một điếu thuốc rồi hỏi.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, hỏi ngược lại:

- Cục trưởng, Cục phó Trần đã nói với ngài?

Đoán là Trần Sùng Tuệ không nói được mình, ông ta không có cách nào, cách duy nhất là nhờ đến Chu Kiến Quốc. Lưu Vĩ Hồng lại không thể không nể mặt Chu Kiến Quốc.

Mặc dù ai cũng biết rằng Lưu Vĩ Hồng là tâm phúc của Chu Kiến Quốc.

Chu Kiến Quốc cũng không giấu diếm, gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi nhìn anh Trần cũng có vẻ rất lo lắng.

Anh ấy gọi điện thoại nói, vài ngày trước, vội đến độ hình như anh ấy không có cách nào.

Nói xong, Chu Kiến Quốc khẽ thở dài, nghĩ đến tình cảm đồng nghiệp nhiều năm. Trần Sùng Tuệ là một người phó tốt, trong lòng ông cũng không thấy thoải mái.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Cục trưởng, làm bậy cũng do y, tự gây họa thì không thể sống. Trần Vĩ Nam là gieo gió gặt bão, không trách người khác được.

- Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng biết thế, cậu cũng không phải là đồ vật gì, bên chỗ cô Đường tổn thất cũng không nhỏ.


Chu Kiến Quốc có chút do dự, định hỏi tình hình bên chỗ Đường Thu Diệp. Ông ta lúc này đối với Lưu Vĩ Hồng không chỉ là trọng dụng mà sâu trong lòng còn có chút kính sợ.

Thanh niên bây giờ, dường như người ta không thể nhìn rõ, không biết sau lưng hắn rốt cuộc là cất giấu bí mật gì chưa lộ ra.

- Cửa hàng bị đập đến hai lần, tổn thất thì sáng này anh Vương đã thông báo qua, đến năm sáu ngàn nhân dân tệ.

Đây là Lưu Vĩ Hồng phối hợp với Cục công an điều tra, tổn thất thật sự không lớn như vậy. Lần thứ hai về cơ bản thì tổn thất ít hơn. Vốn chỉ là một cái bẫy, để Trần Vĩ Nam mắc mưu, các giá quần áo tất nhiên cũng không phải là mới, mà là những cái đã bị hỏng lần trước được treo lên. Trần Vĩ Nam lúc đó làm sao có thể nhìn rõ được. Đương nhiên lúc Cục công an điều tra đều áp giá mới.

Tuy nhiên con số này đã làm Chu Kiến Quốc toát mồ hôi.

Năm, sáu ngàn sao?

Lão Trần thật sự xui xẻo.

Nhưng chuyện này cũng không có cách nào, muốn dàn xếp ổn thỏa thì bồi thường chính là điều kiện tối thiểu. Nếu cả việc này cũng không làm được thì Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể khoan dung độ lượng được.

- Vĩ Hồng, tôi biết cậu rất tức giận, nếu là người khác cũng sẽ tức giận. Trần Vĩ Nam thật khốn kiếp, thật sự không ra gì cả. Nhưng tôi thấy lão Trần cũng đáng thương, mọi người đều là đồng nghiệp, sau này còn nhìn nhau nhiều, cậu xem có thể dàn xếp một chút, tha thứ cho Trần Vĩ Nam một lần không? Coi như là nể mặt tôi.

Chu Kiến Quốc nói rất thành thật.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Cục trưởng, ngài nói gì vậy? Ngài đã nói vậy tôi sao có thể nói gì nữa.

Chu Kiến Quốc liền mỉm cười, thở dài đứng dậy vỗ vỗ vai Lưu Vĩ Hồng, rất vui gật đầu nói:

- Vĩ Hồng, cậu không tồi, thật sự không sai, tôi không nhìn lầm người.

Buổi tối Lưu Vĩ Hồng không về chợ tổng hợp như thường lệ mà ăn cơm ở căng tin xong về phòng tập thể độc thân của mình. Nhà ở của Cục nông nghiệp hẹp nên các công chức đã có gia đình được sắp xếp hai phòng, kể cả Cục trưởng hay Cục phó. Còn công nhân viên chức độc thân, mặc kệ chức vụ gì, đều được phân một gian. Thậm chí có người trẻ tuổi chưa lấy vợ, hai người phải chen chúc trong một gian phòng.

Cái này cũng không có cách nào, phải tạm thời thích nghi thôi.


Cũng may phương án quy hoạch thành phố đã được lập, Cục nông nghiệp cũng có một vị trí nhỏ, bao gồm cả nhà làm việc và nhà tập thể công nhân viên chức đầy đủ mọi thứ, làm mọi người đều hi vọng, cũng có thể qua đi.

Lưu Vĩ Hồng đã nhiều ngày không về tập thể, chỉ là đôi khi rẽ qua nghỉ trưa, phòng được thu dọn rất sạch sẽ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, hắn vừa đến phòng tập thể thì Trần Sùng Tuệ đã theo sau, ngoài ông ta còn có cha mẹ Trần Vĩ Nam, hai người trên dưới năm mươi tuổi nhìn vô cùng tiều tụy. Vừa bước vào cửa mắt đã nhìn Lưu Vĩ Hồng vẻ chờ mong, dường như hắn chính là vị đại cứu tinh.

Điều này Lưu Vĩ Hồng đã đoán trước.

- Ông Trần, bà Trần, Cục phó Trần, mời ngồi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lưu Vĩ Hồng rất khách sáo tiếp đón ba người, mời họ ngồi. Hôm nay ở văn phòng, nói giờ làm việc không giải quyết việc riêng làm Trần Sùng Tuệ mất mặt một phen, hiện giờ đã hết giờ làm ở nhà, nhất định phải khách sáo, không thể cúi đầu.


- Chủ nhiệm Lưu, thật sự rất xin lỗi, Tôi thay mặt cho đứa con hư xin lỗi anh!

Cha của Trần Vĩ Nam không ngồi xuống liền cúi đầu thật sâu trước Lưu Vĩ Hồng, mẹ anh ta thì lau nước mắt.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:

- Ông Trần, cái này không dám. Ông là ông, Trần Vĩ Nam là Trần Vĩ Nam, đây là hai chuyện khác nhau.

- Chao ôi, đều là do tôi, đều là do tôi không giáo dục được đồ súc sinh đó để nó xúc phạm đến Chủ nhiệm Lưu, thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi…

Cha của Trần Vĩ Nam nói liên tục, vẻ mặt rất đau khổ.

Lưu Vĩ Hồng khuyên cha của y và mọi người ngồi xuống, nói:

- Rất xin lỗi hai vị, chỗ cháu ở đến nước sôi cũng không có, thật sự là vô lễ.

- Đừng lo, đừng lo, không việc gì…

Cha của Trần Vĩ Nam nói nhanh, liên tục xua tay.

Trần Sùng Tuệ đặt một bì thư căng phồng lên bàn, hạ giọng nói:

- Vĩ Hồng, đây là một ngàn nhân dân tệ, tôi cũng biết là không đủ, nhưng ngay lúc này chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, mong cậu bỏ qua.

Thái độ của Trần Sùng Tuệ đã rất hạ mình. Nghe lời Chu Kiến Quốc, ông ta biết chuyện này muốn có hi vọng thì đừng chọc giận Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng nhìn phong bì một cái, khẽ mỉm cười không nói gì.

Cha của Trần Vĩ Nam vừa thấy thế, còn tưởng Lưu Vĩ Hồng chê ít tiền, đang định nói, Trần Sùng Tuệ đã nắm tay ông ta nói:

- Vĩ Hồng, tôi đã nói qua với Cục trưởng Chu, tôi được phân công quản lý quá nhiều, cũng bận quá. Đồng chí Tiếu Vi Chính trước đây đã quản lý hành chính tổng hợp hậu cần ở trường nông nghiệp, nay phân công anh ta quản lý cũng đúng, cục trưởng Chu cũng đã đồng ý.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, lúc này mới chậm rãi nói:

- Cục phó Trần, về mặt công việc, tôi hoàn toàn chấp hành quyết định của lãnh đạo. Còn tiền này mọi người cầm lại đi, tôi có thể không cần.

- Cái này….

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, thản nhiên nói

- Tôi chỉ có một yêu cầu là từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy Trần Vĩ Nam ở địa khu Hạo Dương nữa. Đây cũng là vì anh ta, nếu không thì an toàn của anh ta không thể đảm bảo.

Giọng điệu tuy rất bình thản nhưng khi mấy người Trần Sùng Tuệ nghe được không khỏi lạnh người.