Quan Gia

Chương 1334: Lương Diễm Anh vì sao lại đến?




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1334: Lương Diễm Anh vì sao lại đến?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Tuy nhiên Hồ Thiên Hậu bây giờ đã không còn là con ông cháu cha năm đó, sau mấy năm rèn luyện, tâm cơ và lòng dạ, không còn như xưa, rất nhanh đã đem tâm tư trên người Liễu Y Vân thu về, nhìn người phụ nữ trung niên, hơi chút kinh ngạc nói:

- Chủ tịch khu Lương?

Chủ tịch khu Lý Ngư lại là một nữ đồng chí.

Cô ta bỗng nhiên đến nhà là muốn làm gì vậy?

Hồ Thiên Hậu không tin cô ta đến nhà xin lỗi thật, chuyện phát sinh tối hôm qua, mặc dù trực tiếp cầm đao chính là cảnh sát phân cục công an khu Lý Ngư, miễn cưỡng coi như cấp dưới của Lương Diễm Anh nhưng thực sự không liên quan đến cô lắm. Bình thường gặp chuyện như thế này, các quan chức đều trốn còn không kịp, làm gì có ai chủ động đến chứ?

- Đúng vậy, Chủ tịch Hồ, tôi là Lương Diễm Anh, Chủ tịch khu Lý Ngư, nghe nói tối hôm qua, ngài và Chủ tịch Cung gặp vài chuyện không vui ở khách sạn Kinh Hoa, vì vậy tôi đến thăm hỏi hai vị Chủ tịch. Xin hỏi tôi có thể vào được không?

Lương Diễm Anh nho nhã lễ độ nói, ngữ khí cũng khá thoải mái.

Giống như Hồ Thiên Hậu lúc thấy Lương Diễm Anh khá kinh ngạc, trong lòng Lương Diễm Anh thực ra cũng khá bất ngờ. Chuyện xảy ra tối qua, không bao lâu liền có cảnh sát cục công an khu gọi điện đến báo cáo. Lương Diễm Anh mặc dù là nữ đồng chí nhưng thời gian công tác ở khu Lý Ngư không ngắn chút nào, trong cục công an khu có tâm phúc và thân tín của mình, rất là bình thường. Xảy ra đại sự như vậy, ngay cả Bí thư Đảng ủy Công an Vũ và Bí thư Khu ủy Phù cũng đều kinh động, thân tín trong phân cục công an đương nhiên phải ngay lập tức báo cáo với Chủ tịch khu Lương.

Lương Diễm Anh vốn tưởng hai vị Chủ tịch tai to mặt lớn như vậy chắc sẽ là đàn ông trung niên rất có uy nghi, không ngờ Hồ Thiên Hậu lại trẻ như vậy, nhìn qua còn có chút cà lơ phất phơ, bất cần đời, so với hình tượng Lương Diễm Anh suy đoán trong đầu khác nhau một trời một vực.

Có điều Lương Diễm Anh là nhân vật lớn đã trải qua nhiều sóng gió, đương nhiên sẽ không bày cái loại kinh ngạc này lên mặt, ngay lập tức điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, coi như người trẻ tuổi trước mặt là một vị Chủ tịch uy nghi mà đối đãi.

Cho dù bọn họ trẻ tuổi hay đã già, có thể kinh động Vũ Đỉnh Phong, vậy thì tuyệt đối không thể khinh thường.

Hồ Thiên Hậu mỉm cười nói:

- Cảm ơn Chủ tịch khu Lương. Chủ tịch khu Lương, Chủ nhiệm Liễu, mời vào!

Mặc kệ Lương Diễm Anh tại sao lại đến, dù sao cũng là Chủ tịch khu, trực tiếp từ chối cô ta ở ngoài cửa, chắc chắn là không thỏa đáng. Hồ Thiên Hậu không phải Vũ Trường Nghĩa, không có cá tính tự cao tự đại.

Lương Diễm Anh vẫn duy trì kiêu ngạo nhất định, chậm rãi bước vào cửa.

- Chủ tịch Cung, xin chào!

Đón cửa là Chủ tịch Hồ, cái người trong phòng này chắc chắn là Chủ tịch Cung rồi.

Cung Bảo Nguyên đứng dậy mỉm cười đáp lễ:

- Chủ tịch khu Lương, xin chào.



Lương Diễm Anh bước đến bắt tay với Cung Bảo Nguyên, nói:

- Xin lỗi hai vị Chủ tịch, chuyện tối hôm qua thật có lỗi quá. Tôi không nghĩ đến các đồng chí trong cục công an khu lại chấp hành pháp luật như vậy, quả thực là… đắc tội khách quý, vô cùng xin lỗi!

Nghi hoặc trong lòng Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đều giống nhau, đối với vị nữ Chủ tịch khu đột nhiên “xông” đến cửa, có chút không hiểu, không biết Lương Diễm Anh rốt cục có ý gì. Lập tức cười nói:

- Chủ tịch khu Lương khách khí rồi, tối qua chỉ là hiểu lầm, đã giải quyết rõ ràng rồi. Cảm ơn Chủ tịch khu Lương đích thân đến thăm chúng tôi. Chủ tịch khu Lương, mời ngồi!

Nếu đã không biết chính xác, Cung Bảo Nguyên liền theo phương thức tiêu chuẩn chốn quan trường để ứng đối việc này.

- Cảm ơn Chủ tịch Cung.

Lương Diễm Anh mỉm cười gật đầu, vẫn duy trì phong thái của một nữ cán bộ cấp cao.


Mọi người phân chủ khách ngồi xuống sô pha tiếp khách, sớm đã có phục vụ đi vào, pha trà ọi người. Cho tới bây giờ, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu vẫn là “quốc bảo bậc 1” của khách sạn Kinh Hoa, hưởng thụ đãi ngộ vượt xa khách bình thường. Phỏng chừng cái loại đãi ngộ này, phải đợi bọn họ rời khỏi khách sạn Kinh Hoa mới hủy bỏ.

- Hai người không hổ là ông chủ lớn, khoan hồng đại lượng. Tuy rằng hai vị đại nhân rộng lượng, không so đo gì nhưng cũng không có nghĩa là các đồng chí trong cục công an khu chúng tôi làm như vậy là đúng. Loại hành vi này phá hoại nghiêm trọng hình tượng cơ quan công an, cũng phá hoại nghiêm trọng đến hình tượng thu hút đầu tư của khu Lý Ngư chúng tôi. Mong hai vị Chủ tịch yên tâm, khu chúng tôi tuyệt đối không nuông chiều nhân nhượng loại hành vi này, nhất định sẽ xử lý nghiêm những cán bộ phải chịu trách nhiệm!

Lương Diễm Anh ngồi xuống, nghiêm mặt nói.

- Cảm ơn Chủ tịch khu Lương quan tâm. Tôi đã nói rồi, đây chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ ràng liền không có gì nữa. Đương nhiên, nếu Chủ tịch khu Lương và khu Lý Ngư kiên quyết muốn chỉnh đốn tác phong công tác trong cục công an khu, vậy đó là chuyện của các cô, tôi không tiện nói nhiều.

Cung Bảo Nguyên nói rõ ràng.

Mặc dù lời nói của Lương Diễm Anh nghe có vẻ vô cùng quang minh chính đại, không có chút khe hở nhưng Cung Bảo Nguyên căn bản không tin. Muốn nói xử lý cán bộ cục công an khu Lý Ngư, Chủ tịch khu có quyền phát ngôn nhưng cũng phải xem tình hình. Tối hôm qua Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy và Bí thư Khu ủy Lý Ngư đều đến hiện trường, muốn xử lý cán bộ cục công an khu, nói thế nào cũng không đến lượt Lương Diễm Anh làm.

- Ha ha, cảm ơn Chủ tịch Cung đã hiểu và ủng hộ cho công việc khu trong chúng tôi. Chủ tịch Cung, nghe nói tối hôm qua quý công ty tham gia hội đấu giá khu thương mại quảng trường thành phố, lấy được khu vực số 1?

Lương Diễm Anh cũng hiểu ý của Cung Bảo Nguyên, lập tức thay đổi nội dung cuộc nói chuyện.

- Đúng vậy, Chủ tịch khu Lương.

Cung Bảo Nguyên đáp ngắn gọn.

- Chủ tịch Cung, chúng tôi đều nghe nói về kết quả hội đấu giá Ninh Dương, quý công ty thật là thực lực hùng hậu. Chủ tịch Cung, khu Lý Ngư chúng tôi là khu thương nghiệp phát triền phồn hoa nhất thành phố Kinh Hoa, chúng tôi hết sức hoan nghênh Chủ tịch Cung và Chủ tịch Hồ đến khu Lý Ngư đầu tư.

Lương Diếm Anh khẽ cười nói.

Hóa ra là vì thu hút đầu tư mà đến.

Cung Bảo Nguyên trong lòng liền yên ổn vài phần, hơi thẳng người lên nói:

- Được, Chủ tịch khu Lương, tôi là người kinh doanh, chỗ nào kiếm được tiền tôi liền đến đó. Chỉ cần khu Lý Ngư đưa ra đề án thích hợp, chúng tôi nhất định sẽ suy nghĩ.

Cái này có chút ý miễn cưỡng.


Công ty hữu hạn bất động sản quốc tế Thiên Nguyên lần này đến Kinh Hoa đầu tư hoàn toàn là làm theo lệnh của Lưu Vĩ Hồng. Nếu không Cung Bảo Nguyên cũng không nghĩ đến việc đến Kinh Hoa đầu tư, khu mới xây Minh Châu, Giang Đông phát triển từng ngày, có rất nhiều đề án đầu tư cho anh ta lựa chọn.

Về phần khu Lý Ngư đúng là không nằm trong phạm vi suy xét của Cung Bảo Nguyên.

Tuy nhìn thấy Cung Bảo Nguyên có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, dù sao là lần đầu gặp nhau, Lương Diễm Anh cũng không tiếp tục “giằng co”, mỉm cười nói:

- Vậy tôi xin cảm ơn Chủ tịch Cung và Chủ tịch Hồ trước. Chủ tịch Cung, đây là số điện thoại của tôi, nếu hai vị ở Kinh Hoa có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc mở miệng.

Nói xong Lưu Diễm Anh nhận hai tấm danh thiếp màu trắng từ tay Liễu Y Vân, lần lượt đưa cho Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu. Hai người đón lấy, khách khí vài câu. Lương Diễm Hồng ngồi thêm vài phút liền lễ phép cáo từ mà đi.

- Ha ha, Bảo Nguyên, xem ra thế giới này có tiền chính là đại gia, ai cũng vội đến cửa nịnh bợ anh.

Đợi Lương Diễm Anh và Liễu Y Vân rời khỏi phòng, Hồ Thiên Hậu cười nói.

- Đúng vậy, cho nên nói, vẫn là Nhị ca là vững chắc nhất. Một tay nắm tiền, một tay nắm quyền, thiên hạ vô địch!

Nói xong hai người đều bật cười ha hả.

- Ôi chao, thật không thể tưởng được, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi Vĩ Hồng lại biến hóa lớn như vậy, nhớ năm đó…

Mỉm cười một lát, Hồ Thiên Hữu lại cảm thán nói, nhẹ lắc đầu, không nói tiếp.

Nhớ năm đó Lưu Vĩ Hồng cũng giống y, là một con ông cháu cha không nghe lời, hai anh em có thể nói là một đôi anh không ra anh, em không ra em, “đồng bệnh tương liên”, ai biết qua vài năm Lưu Vĩ Hồng lại có được thành tựu lớn như vậy. Quan trường, thương trường, tình trường đều đắc ý.

Điều này thật đúng là ai cũng không dự đoán được.

- Nhị ca là kỳ tài ngút trời, người bình thường không so được. Thiên Hậu, chúng ta đừng mong so với Nhị ca, trước mắt nắm chặt cơ hội, kiếm nhiều tiền mới đúng.


Hồ Thiên Hậu liên tục gật đầu.

Trong lúc nói chuyện thì điện thoại của Cung Bảo Nguyên vang lên.

- Xin chào… Nhị ca, ha ha, là tôi… Đúng, vẫn còn ở khách sạn đây, lát nữa sẽ về Minh Châu. Ồ, anh đã đến rồi, vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi và Thiên Hậu lập tức đi đón anh.

- Không cần, tôi sắp đến rồi, trực tiếp đến phòng các anh nhé.

- Được thôi, vậy chúng tôi đợi anh.

Ngắt điện thoại khoảng 10 phút, Lưu Vĩ Hồng liền đến. Cửa phòng đương nhiên sớm đã mở, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu cười ha ha tiến ra đón.

Lưu Vĩ Hồng quan sát hai người từ trên xuống dưới, cười nói:

- Còn được, không thiếu linh kiện gì, tôi còn lo Vũ Trường Nghĩa làm loạn chứ.

Cung Bảo Nguyên bĩu môi, khinh thường nói:


- Gã đó làm gì có lá gan lớn như vậy, tối qua nếu không phải Vũ Đỉnh Phong làm việc chuyên nghiệp, chúng ta liền không để cho gã yên.

- Thôi đi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đừng so đo với gã.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói.

- Đúng, tôi cũng không muốn so đo cùng gã. Nào, Nhị ca, mời ngồi.

Cung Bảo Nguyên cười mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, phục vụ lại theo sau pha trà.

Hồ Thiên Hậu vội mời Lưu Vĩ Hồng thuốc lá, ba người bắt đầu châm lửa.

Cung Bảo Nguyên hút xong một hơi, nói:

- Đúng rồi, Nhị ca, vừa nãy cô nữ Chủ tịch khu Lý Ngư họ Lương đến đây, nói là muốn thăm tôi và Thiên Hậu, muốn nhận lỗi với hai chúng tôi.

Lưu Vĩ Hồng nghe vậy, hai hàng lông mày hơi giương lên, nói:

- Lương Diễm Anh lại đến nữa sao?

Cung Bảo Nguyên kỳ quái nói:

- Ơ, Nhị ca, lời này tôi nghe có chút không hiểu, như thế nào gọi “lại” chứ? Hình như lúc trước chúng tôi chưa từng gặp mặt cô ta.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn nói ‘lại’, tự nhiên là có nguyên nhân. Lần trước sự kiện khu đồ điện Đường Nhân sau khi xảy ra, Lương Diễm Anh cũng đích thân đến khu đồ điện Đường Nhân an ủi, còn hỏi số điện thoại và liên hệ với Đường Thu Diệp rồi. Theo lời Đường Thu Diệp nói, Lương Diễm Anh vô cùng khách khí, đại biểu Ủy ban nhân dân khu Lý Ngư, chủ động chịu nhận lỗi với Đường Thu Diệp. Lúc đó Đường Thu Diệp cũng không để ý tưởng Lương Diễm Anh là đi cho có lệ. Ai biết từ đó trở đi, Lương Diễm Anh thường xuyên liên lạc với Đường Thu Diệp. Mọi người đều là nữ đồng chí, Lương Diễm Anh thân phận địa vị cũng không thấp, tiếp xúc dần dần, quan hệ với Đường Thu Diệp cũng biến thành tình bạn.

Không nghĩ tới lần này, Lương Diễm Anh lại tự mình ra mặt đến thăm hỏi Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu.

- Nhị ca, có cái gì không ổn sao?

Cung Bảo Nguyên hỏi.

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:

- Không có gì, Chủ tịch khu có lẽ là muốn kiếm thêm chút vốn đầu tư cho khu Lý Ngư.

Nói là nói như vậy, nội tình thật sự đơn giản như thế sao? (.