Quan Gia

Chương 1323: Lại gặp mặt!




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1323: Lại gặp mặt!

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Ngay lập tức, không khí trong phòng họp trở nên vô cùng ngượng ngùng. Đám người Ngụy Phượng Hữu, Tưởng Vĩnh Dân ngơ ngác nhìn nhau. Thậm chí Tưởng Vĩnh Dân đã đứng dậy, định đuổi theo giải thích, nhận lỗi với Vũ thiếu gia. Sau lại cảm thấy không ổn, mới lại ngồi xuống.

Rất nhiều cán bộ đang ngồi ở đây đều biết quan hệ giữa anh ta và Vũ Thiếu rất thân thiết. Lại nói tiếp, vợ anh ta và nhà họ Vũ là bà con thân thích. Anh ta cũng được Vũ Đỉnh Phong chiếu cố, mới đi đến cương vị lãnh đạo như ngày hôm nay. Hiện tại, Vũ thiếu gia là “cấp trên” của Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân lại bị mất mặt, bị người ta cứng rắn lột tiếp lớp da mặt tiếp theo, trong đầu Tưởng Vĩnh Dân cũng cảm thấy buồn bực!

Ánh mắt nhìn về phía đám người Cung Bảo Nguyên Hồ Thiên Hậu cũng trở nên âm u hơn.

Những kẻ đến từ bên ngoài thật sự không biết trời cao đất rộng.

Cho rằng mấy người có tiền, thì ở chỗ nào cũng có thể làm đại gia hay sao?

Đây chính là Kinh Hoa, không phải là Minh Châu!

Cho dù là ở Minh Châu, anh làm ăn một mình, cũng dám đối chọi với Phó bí thư Thành ủy Minh Châu kiêm con trai của Bí thư Đảng ủy Công an hay sao? Hiện tại các anh còn chưa biết rõ thân phận của Vũ thiếu gia, chờ tới khi các anh biết được, xem có sợ tới mức ỉa ra quần hay không.

Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu vẫn đang ngồi hút thuốc, vô tâm vô phế tươi cười, dường như không cảm thấy có áp lực gì.

Ôi, hiện tại kẻ có tiền hả, một đám đều là nhà giàu mới nổi!

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn điềm tĩnh, không nói được một lời, thật giống như chuyện này hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Vẻ xấu hổ trên mặt Ngụy Phượng Hữu chợt lóe lên, rồi biến mất ngay. Khuôn mặt lại lập tức lộ vẻ tươi cười, vỗ tay đầu tiên. Ông ta là Chủ tịch khu khu Ninh Dương, là người phụ trách trong cuộc đấu thầu lần này. Cuộc đấu thầu đã kết thúc viên mãn, hai trăm ngàn mét vuông dùng để buôn bán, đã bán ra với giá cao gần một trăm triệu, vượt quá sự mong muốn ban đầu của bọn họ, có thể nói là giành được thành công rất lớn, đương nhiên phải vỗ tay ăn mừng. nguồn

Ngụy Phượng Hữu vỗ tay trước, trong phòng hội nghị lập tức vang lên vỗ tay nhiệt liệt.

Kế tiếp, các thương gia đấu thầu được đất liền giao tiền đặt cọc, công chứng viên đọc giấy chứng nhận, quy trình được tiến hành cẩn thận tỉ mỉ. Đậu Khai Xương đại biểu cho Công ty hữu hạn Bất động sản quốc tế Thiên Nguyên, đang điền vào chi phiếu, giao trước hai mươi phần trăm (20%), cũng chính là tám triệu tiền đặt cọc.

Từ đầu đến cuối, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, đều cà lơ phất phơ, lăn lộn trong đó chẳng tỏ ra lo lắng gì. Đương nhiên, từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không có thái độ gì đặc biệt đối với Bí thư Lưu. Dù ăn chơi cũng cần phải ăn chơi một cách có tính tự giác, sao có thể tiết lộ bí mật cơ chứ?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhìn Ngụy Phượng Hữu nói:

- Chủ tịch khu, chờ sau khi toàn bộ khoản tiền này được đưa đến, chúng ta sẽ thương lượng lại một chút. Đem toàn bộ tiến hành thực hiện kế hoạch chín năm phổ cập giáo dục và y tế cho toàn dân trong khu.



Ngụy Phượng Hữu hơi sửng sốt một chút.

Đầu và tim đang bay bổng, nghĩ với khoản tiền này thì có thể nâng cấp thiết bị làm việc của Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu một cách thoải mái. Ngay sau đó cũng có thể xây dựng khu ký túc xá mới cho cán bộ. Mọi người nhất định sẽ vô cùng tán dương Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy là lãnh đạo tốt một lòng suy nghĩ cho cán bộ, không ngờ Bí thư Lưu đã sớm chờ ở đây.

Trước kia, ông ta cũng chưa từng nghe Bí thư Lưu nhắc đến kế hoạch chín năm giáo dục phổ cập và y tế toàn dân ở toàn khu, sao bỗng nhiên lúc này lại đưa ra ý nghĩ đó chứ? Có lẽ Bí thư Lưu sớm có kế hoạch từ trước rồi!

Tóm lại, khoản tiền này nên sử dụng như thế nào, Ngụy Phượng Hữu cũng có sự thu xếp của riêng mình, không thể hoàn toàn nghe theo Lưu Vĩ Hồng. Chủ tịch khu quản gói tiền to, đây là quy định của tổ chức. Chỉ có điều trong lúc này, Ngụy Phượng Hữu tự nhiên không tiện “Tranh luận” với Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn vội vàng sử dụng tới khoản tiền lợi nhuận này như vậy, nhưng nhất định phải nhắc nhở trước với Ngụy Phượng Hữu. Nếu chờ sau khi Ngụy Phượng Hữu đã nói ra ý định của mình, vậy thì không tốt rồi. Ngụy Phượng Hữu đã nói ra mà lại thu hồi lại, có vẻ hơi mất mặt. Hiện tại nói trước một câu, khi Ngụy Phượng Hữu muốn dùng tới khoản tiền này, sẽ phải đến thương lượng với mình.

Làm nhân vật số một, tâm tư không kín đáo một chút thật sự là không được.


Toàn bộ thủ tục đã xong xuôi, cũng vừa tới bữa tối, Ngụy Phượng Hữu mời tất cả nhóm thương gia đã tới tham gia hội đấu giá cùng tiến vào dùng bữa tối.

Công ty hữu hạn bất động sản quốc tế Thiên Nguyên vẫn phái Tổng giám đốc Đậu Khai Xương làm đại diện toàn quyền. Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu nhân cơ hội liền chuồn mất. Loại bữa tiệc bảy mồm tám mỏ chõ vào này, trước kia hai người bọn họ đã tham gia quá nhiều lần, sớm đã chán ghét. Ăn cơm tốt nhất là cùng với ba, năm người thân thiết, tùy ý, thoải mái một chút.

Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu lập tức lên xe, lúc này mới gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, nói là mời Nhị ca đi khách sạn Kinh Hoa ăn một bữa. Lưu Vĩ Hồng cười khéo léo từ chối. Tối hôm qua, bữa tiệc mời khách từ phương xa đến dùng cơm, hắn còn không tham dự. Tiệc mừng công hôm nay, Bí thư Khu ủy lại vắng mặt, không khỏi rất kỳ cục, có vẻ như khu Ninh Dương không có thành ý thu hút đầu tư, cũng tỏ ra quá mức thất lễ đối với thương gia.

Cung Bảo Nguyên vừa nghe cũng cho là phải, lập tức mời Nhị ca sau khi bữa tiệc kết thúc thì đến khách sạn Kinh Hoa, mọi người cùng nhau nói chuyện, tâm sự thâu đêm. Cung Bảo Nguyên nói, đã lâu không cùng tán gẫu với Nhị ca, trong đầu luôn nghĩ đến. Tối hôm qua, bởi Lưu Vĩ Hồng cũng quá vội vàng muốn quay lại, nên trò chuyện còn chưa thỏa thích.

Lúc này Lưu Vĩ Hồng trái lại không có cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.

Tiểu Cung nói nghĩa khí, Lưu Vĩ Hồng cũng khá thích người bằng hữu này.

Sau khi tiệc tối kế thúc, Lưu Vĩ Hồng theo lời chạy tới Khách sạn Kinh Hoa. Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu nhận tin của Nhị ca đã đứng chờ ở cửa từ sớm. Hơn nữa, còn có cả Lý Cường. Bốn người vừa nói vừa cười, đi tới quán cà phê trong Khách sạn Kinh Hoa.

Đây vốn là ý của Tiểu Cung. Anh ta muốn mời Nhị ca cùng hát, sau đó tắm hơi, mát xa một chút, thả lỏng một hồi, nhưng không dám mở miệng. Hiện giờ Nhị ca chính thức là cán bộ cao cấp, cấp giám đốc sở, lại đang ở Kinh Hoa, khẳng định sẽ chú ý đến hình tượng đi. Tiểu Cung biết, bọn họ muốn làm chính trị, sẽ không thể cùng một dạng giống như mình vậy.

- Nhị ca, Đậu Khai Xương đã nói với chúng tôi, sau khi nắm được mảnh đất này sẽ chuẩn bị xây dựng một khu thương mại lớn siêu cấp, theo hình thức đường dành riêng cho người đi bộ. Cái này, bọn em đã từng làm ở bên Minh Châu, hiệu quả rất tốt, cửa hàng trước đây cũng cung không đủ cầu, kiếm được đầy tiền. Ninh Dương cũng giống như bức tranh lớn như vậy, muốn làm một cái, kinh doanh khẳng định không tồi.

Cung Bảo Nguyên cao hứng phấn chấn nói.

Lại nói tiếp, vợ chồng nhà Nhị ca chính là cổ đông lớn nhất của Công ty hữu hạn bất động sản quốc tế Thiên Nguyên, báo cáo một chút với Nhị ca về ý tưởng kinh doanh cũng là việc nên làm.

- Được. Các anh cảm thấy tốt như vậy thì cứ làm. Vậy các cậu làm chủ là được rồi. Tuy nhiên, Tiểu Cung, tôi phải nhắc nhở một câu, Minh Châu là Minh Châu, Ninh Dương là Ninh Dương. Hai chuyện khác nhau. Hạng mục có thể làm tốt ở Minh Châu, không nhất định cũng có thể làm được ở Ninh Dương.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

Điều này cũng chính là lời nói thật. Thành phố Minh Châu có dân số và không khí buôn bán, không thể so sánh với Ninh Dương.


Cung Bảo Nguyên nói:

- Nhị ca đừng lo. Đám người Đậu Khai Xương đã phân tích qua. Tuy rằng Ninh Dương kém hơn Minh Châu, nhưng cửa hàng lớn và các dịch vụ hàng hóa đa dạng ở Minh Châu không chỉ có một. Toàn bộ khu Ninh Dương xây dựng quảng trường thành phố lớn như vậy, khẳng định có thể tập trung được các cửa hàng lớn và dịch vụ hàng hóa đa dạng ở vùng này.

Cái gọi là “Đám người”, tất nhiên là chỉ nhóm giám đốc lãnh đạo của Đậu Khai Xương. Hễ là cơ cấu kinh doanh mà Lưu Vĩ Hồng có thể ảnh hưởng được, thì Lưu Vĩ Hồng đều yêu cầu bọn họ dùng hình thức quản lý kinh doanh chuyên nghiệp hóa. Ông chủ phải quản lý sát những sự việc cụ thể xảy ra hằng ngày, nắm được phương hướng chỉ đạo. Lưu Vĩ Hồng cho rằng, nếu chuyện gì cũng phải ông chủ đích thân ra tay, xí nghiệp như vậy, nhất định là không làm lớn được. Thật giống như hiện tại, hắn là Bí thư Khu ủy, nhân vật số một, bất luận sự việc nào xảy ra hằng ngày đều phải do hắn tự mình đi quản, chẳng những sẽ mệt chết, mà công tác cũng sẽ làm đến hỏng bét.

Mỗi người đều có lĩnh vực am hiểu riêng, không thể quá vạn năng. Mấu chốt là phải tìm được đúng vị trí thuộc về mình.

Mà làm nhân vật số một, quan trọng nhất chính là giúp mình hay là giúp cấp dưới của mình tìm được đúng vị trí thuộc về chính mình.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:

- Nói vậy cũng có đạo lý. Công tác cụ thể cứ giao cho Đậu Khai Xương bọn họ đi triển khai hoạt động, tôi sẽ giúp cho.

Đang lúc nói chuyện, có mấy vị khách đi từ ngoài cửa vào, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên đầy nhiệt tình:

- Vũ thiếu gia, mời!

Lưu Vĩ Hồng quay đầu nhìn lại. Thật là khéo. Không ngờ là đám người Tưởng Vĩnh Dân và Vũ thiếu gia kia đang đi tới. Hai má Vũ thiếu gia đỏ bừng, đi đường cũng có chút lắc qua lắc lại, vừa nhìn cũng biết là đã uống tương đối nhiều. Mấy người đàn ông đàn bà xuất hiện trong hội đấu giá buổi chiều nay cũng đang vây quanh anh ta.

Cung Bảo Nguyên ngẩng đầu vừa thấy, không khỏi phì cười, nói:

- Nhị ca, thằng nhóc này có lai lịch thế nào vậy? Nhìn bộ dạng dường như rất kiêu ngạo!


Cung Bảo Nguyên cũng lớn so với Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, liền làm ra vẻ ta đây gọi Vũ thiếu gia là “thằng nhóc”.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Không rõ lắm, chắc là con cháu của Bí thư Vũ Đỉnh Phong.

- Ha ha, hóa ra là con trai ông ta, khó trách lại hoành tráng như vậy, xem toàn bộ Kinh Hoa như nhà của anh ta vậy.

Cung Bảo Nguyên liền bừng tỉnh. Tuy rằng anh ta cũng thường xuyên chạy qua chạy lại giữa Minh Châu và Bắc Kinh, nhưng Kinh Hoa gần hơn Minh Châu. Tự nhiên, anh ta cũng đã sớm nghe danh mấy vị quan to đầu của tỉnh Giang Nam.

Con cháu dòng chính của Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy, ở trong tỉnh, quả thật có năng lực “Hoành tráng”.

- Tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, cần phải có thời gian trưởng thành, đừng chấp nhặt với anh ta làm gì.

Lưu Vĩ Hồng không để ý nói.


Ở trong mắt hắn, Vũ thiếu gia càng đúng là một “thằng nhóc”.

Cung Bảo Nguyên gật đầu, nói:

- Chỉ cần anh ta không chọc tôi, tôi cũng không tính chấp nhặt với anh ta làm gì. Không có gì thú vị cả.

Hồ Thiên Hậu cười nói:

- Chỉ sợ khó có thể như ý nguyện. Này, người ta đã nhìn thấy chúng ta, đang đi lại đây kìa.

Không phải vậy chứ?

Quán cà phê lớn như vậy, bọn Vũ thiếu gia vừa bước vào cửa, đi chưa được vài bước, lập tức nhìn thấy Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu. Sắc mặt Vũ thiếu gia lập tức trầm xuống, mở trừng hai mắt, đi nhanh tới. Những người khác tự nhiên vội vàng đuổi theo.

- Ái chà, thực khéo nhỉ... Hai ông chủ lớn lại ngồi đây uống cà phê sao?

Vũ thiếu gia đi nhanh tới trước mặt đám người Cung Bảo Nguyên, hai mắt nheo lại, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười nói.

- Bí thư Lưu?

Không đợi Cung Bảo Nguyên trả lời, Tưởng Vĩnh Dân đi sát bên cạnh đã thấy Lưu Vĩ Hồng đang ngồi ngay ngắn ở sô pha, kinh ngạc không phải là nhỏ, kêu lên một tiếng.

- Xin chào đồng chí Vĩnh Dân!

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.

- Ha ha, còn có nhân vật lớn lợi hại hơn sao! Phó chủ tịch khu Tưởng, vị này chính là ai hả?

Nghe Tưởng Vĩnh Dân gọi Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thiếu gia lại kêu lên một tiếng kỳ quái, ánh mắt từ trên mặt Cung Bảo Nguyên cũng thu trở về, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt không hài lòng.

- Vũ thiếu gia, Vũ thiếu gia, vị này chính là Bí thư Lưu - Lưu Vĩ Hồng, nhân vật số một của Ninh Dương chúng tôi!

Tưởng Vĩnh Dân đã cảm thấy căng thẳng, vội không ngừng giới thiệu thân phận của Lưu Vĩ Hồng với Vũ thiếu gia.

Vũ thiếu gia, vị này cũng không phải là người dễ chọc, ngài nên yên tĩnh một chút đi!