Quan Gia

Chương 1320: Có người lên mặt trước Cung Thiếu gia




Đối với lần đấu thầu này ở Khu Ninh Dương, phản ứng xã hội tốt, vượt qua dự liệu của đám người Ngụy Phượng Hữu. Ban đầu thì còn lo lắng, cái thể loại này trước kia chưa làm qua, sợ là sẽ tẻ nhạt. Ai ngờ vừa mới tuyên bố quảng cáo đấu thầu có hai ngày ở giới truyền thông, thì đã có công ty bất động sản bên ngoài đến báo danh, yêu cầu tham gia hội nghị đấu thầu.

Khiến cho đám người Ngụy Phượng Hữu quá đỗi mừng rỡ.

Vì làm tốt hội nghị đấu thầu lần này, Ngụy Phượng Hữu cũng tiêu không ít tâm tư. Đầu tiên thì đảm bảo mấy công ty bất động sản ở thành phố Kinh Hoa sẽ đến tham gia, không đến mức không có ai hỏi thăm. Công ty bên ngoài, chắc cũng có mấy nhà, lúc trước là dự đoán như vậy

Không ngờ công ty bên ngoài, đã chen chúc tới, vượt xa cả công ty bất động sản địa phương của thành phố Kinh Hoa.

Sau đó mọi người thảo luận, dừng như hẳn là tác dụng của chiêu bài tập đoàn Từ Thị. Mấy ông chủ lớn ở HongKong không đầu tư hạng mục, khẳng định là không sai được. Tập đoàn Từ Thị đều có lòng tin với Ninh Dương, người khác còn lo lắng điều gì nữa?

Sắp đến hai giờ, phòng hội nghị lớn đã đông đủ mọi người, cơ bản từng vị trí, đã có người ngồi rồi.

Duy chỉ có ghế số một ngay chính giữa, là vẫn còn trống.

Trên bàn trải vải nhung đỏ, bày một tấm biển, có ghi: “Công ty bất động sản Tinh Hán Giang Nam”. Vừa xem là biết công ty của tỉnh này, ở vị trí ghế số một, có lẽ là nhà đầu tiên báo danh tham gia hội đấu giá.

Công ty hữu hạn bất động sản quốc tế Thiên Nguyên chỉ là công ty bên ngoài báo danh tham gia hội nghị đấu giá đầu tiên. Cho nên xếp theo thứ tự hướng về trước, là hàng thứ năm.

Kỳ quái là, công ty bên ngoài đều đến đủ rồi, sắp bắt đầu tiến hành hội nghị đấu giá rồi, công ty bất động sản xếp ở hàng thứ nhất, vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Có điều tạm thời không có ai để ý, mọi người đều đang bận công việc chuẩn bị hội nghị đấu giá.

Nhưng qua một hồi, rất nhiều ánh mắt đều tập trung ở chiếc ghế số một. Không có họ, thời gian đã qua hai giờ Chủ sự vẫn chưa tuyên bố bắt đầu.

- Chủ tịch Khu Ngụy, có thể bắt đầu được chưa?

Lại thêm hai ba phút nữa, cuối cùng cũng có người không chịu được, liền nói lớn ở hàng ghế phía sau.

Là Chủ tịch của một công ty bên ngoài.

Những vị khách này đại đa số tối qua vội đến Ninh Dương, Ngụy Phượng Hữu thay mặt Khu ủy và Ủy ban nhân dân Khu, mở tiệc chiêu đãi mấy ông chủ lớn vì đường xa mà vẫn đến. Mấy ông chủ công ty lớn này, liền nhận ra y.

Về phần người thanh niên đẹp trai phong độ ngồi ở vị trí chủ tịch ở chính giữa trên đài cao, rất ít người nhận biết tôn phạm.

Trước mặt hắn cũng không có viết tấm biển.

Không nghi ngờ gì. Người trẻ tuổi đó chinh là Bí thư Khu ủy Ninh Dương Lưu Vĩ Hồng.

Tối qua Lưu Vĩ Hồng một mình mở tiệc chiếu đãi Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, chưa từng tham gia tiệc chiêu đãi trong khu. Có điều nhìn thấy vị trí ngồi của hắn, mọi người đều có thể đoán ra, hắn ở địa vị càng trên Ngụy Phượng Hữu, chỉ là rất ít người nghĩ đến, hắn lại là Bí thư Khu ủy, còn cho rằng là đại biểu ở tỉnh hoặc ở thành phố của bộ phận nào đó phái đến Ninh Dương quan sát lần đấu giá này. Cán bộ trong khu khách khí cung thỉnh hắn lên trên ngồi.



Dẫu rằng tin tức ở thời năm chín nhăm đó không phải đặc biệt phát đạt, mọi người không thể lên mạng điều tra sơ yếu lý lịch và ảnh chụp của các vị lãnh đạo chủ yếu Khu ủy Ninh Dương. Cán bộ cấp giám đốc sở trẻ nhất Cả nước, sẽ không được dân gian ồn ào huyên náo truyền đi như đời sau.

Ngụy Phượng Hữu có chút xấu hổ cười một lúc, nói

- Lập tức, lập tức bắt đầu đây, tổng giám đốc Khâu an tâm chớ nóng nảy.

Tổng giám đốc Khâu cười ha ha, không nói thêm nữa.

Phải nói Ngụy Phượng Hữu cũng là có bản lĩnh, tối qua ăn cơm cùng, có đến hai mươi ông tổng, gã không ngờ một lời có thể kêu ra tổng giám đốc Khâu, khiến bản thân tổng giám đốc Khâu cảm thấy bất ngờ. Nếu Chủ tịch khu Ngụy có lòng như vậy, có thể nhớ danh tính của bản thân, tự cảm thấy không hay nếu hỏi nhiều.

Lưu Vĩ Hông ngồi ở chỗ kia, bình tĩnh từ từ uống trà.

Ngụy Phượng Hữu vội hạ giọng nói qua


- Bí thư, đợi thêm chút nữa, đại biểu công ty Bất động sản Tinh Hán vẫn chưa đến, công ty này, thực lực tương đối không kém và có tiếng ở trong tỉnh chúng ta.

Thực lực nếu yếu đi, cũng không thể ngồi ở vị trí ghế số một.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhẹ, gật gật đầu.

Hội nghị đấu thầu hôm nay. Là do Ủy ban nhân dân khu Ngụy Phượng Hữu chủ trì, hắn tự nhiên không thể can thiệp quyết định của Ngụy Phượng Hữu ở chuyện nhỏ này.

Lại qua hai phút là lúc mọi người không kiên nhẫn thêm nữa, trên hàng lang rốt cuộc cũng vang lên tiếng bước chân, có mấy bóng người xuất hiện ở cổng. Người đi đầu tiên, rất trẻ tuổi, có lẽ là hai mươi bảy tuổi tầm đó, toàn thân mặc đồ Armani, trên tay lóe lên đồng hồ Vacheron, đầu húi cua, vẻ mặt cực kỳ cao ngạo. Ngoài ra mấy người thanh niên mặc vest tây đi giày da và mấy cô trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp, vây quanh bên cạnh.

Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu đen, rất nhiều người nhận ra, tối qua xuất hiện ở tiệc chiêu đãi, chính là Phó chủ tịch Khu thường trực Ninh Dương Tưởng Vĩnh Dân. Hiện tại Tưởng Vĩnh Dân đi cùng vị thanh niên trẻ tuổi mặc đồ Armani kia, vẻ mặt tươi cười, không được mời cùng.

Lại không biết vị thanh niên trẻ kia, lai lịch thế nào.

- Mời, Vũ Thiếu gia

Tưởng Vĩnh Dân nói liên tiếp.

Người thanh niên trẻ tuổi đó được xưng là Vũ Thiếu gia, liền khoát tay, mỉm cười nói

- Chủ tịch khu Tưởng khách khi rồi, tôi hôm nay đến xem mới mẻ, ngài bận thì ngài đi đi, đừng để ý tới tôi.

Tuy mang theo nụ cười, khí thế cao cao tại thượng, hiển nhiên y cho rằng địa vị của Tưởng Vĩnh Dân hoàn toàn không cùng cấp bậc với mình, chỉ là “người hầu”.


Vũ Thiếu gia và Tưởng Vĩnh Dân nói vài câu, lập tức ưỡn ngực đi vào ghế số một, an vị ngồi giữa, đối diện với Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Phượng Hữu, khóe miệng nhếch lên, giơ tay lên chỉ huy, xem như là chào hỏi với Ngụy Phượng Hữu, đối với Bí thư Lưu, coi như thấy mà không thấy.

Bí thư Lưu cũng không chào hỏi với Vũ Thiếu gia.

Ngụy Phượng Hữu vội vàng lộ mỉm cười, liên tục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Tưởng Vĩnh Dân thấy Vũ Thiếu gia ngồi ở vị trí ghế sô một, mới bắt đầu lên đài chủ tịch, ngồi bên cạnh Ngụy Phượng Hữu, gật đầu ra hiệu với Ngụy Phượng Hữu.

Hội nghị đấu thấu hôm nay, do Ủy ban nhân dân Khu chủ trì, Lưu Vĩ Hồng tự mình đến tham gia, Phó Bí thư Đảng quần chúng Đỗ Trí Tuệ cũng tới rồi, ngồi an vị ở bên phải Lưu Vĩ Hồng, nhưng các đồng chí Thường vụ khác, đều không có ở đây, ngồi ở hàng đầu tiên, có vài vị Phó chủ tịch Khu Ủy ban nhân dân Khu.

Vũ Thiếu gia vừa đến, Ngụy Phượng Hữu liền hắng giọng, thanh họng, bắt đầu nói.

Bởi vậy có thể thấy, nguyên nhân chủ yếu lùi lại của hội đấu giá, là đợi vị Vũ Thiếu gia này và nhân viên của công ty bất động sản Tinh Hán đến.

Cung Bảo Nguyên nâng cánh tay lên, nhìn đồng hồ, nói với Hồ Thiên Hậu

- Chậm mười phút, xem ra vị này chính là nhân vật lớn rồi.

Bên trong giọng điệu, có sự bất mãn.

Hôm nay Cung Thiêu có thể ngồi ở đây, hoàn toàn là nể mặt Nhị ca. Bằng không, công ty hữu hạn bất động sản quốc tế Thiên Nguyên ở Minh Châu tuy không thể nói là công ty lơn, nhưng Chủ tịch Cung chủ tịch hội đồng quản trị không phải ai cũng mời được. Rất nhiều nhân vật lớn của Minh Châu, trước mặt Chủ tịch hội đồng quản trị Cung, đều là khách khí, không dám sơ suất. Không ngờ lại đến Ninh Dương nhỏ bé này, lại cứng rắn để Cung Thiếu chờ đợi mười phút, có người ra vẻ trước mặt Cung Thiếu gia.

Hồ Thiên Nguyên cười nói

- Tất cả đều là nể mặt Vĩ Hồng.

Tuổi của anh ta nhỏ hơn so với Cung Bảo Nguyên, lại là anh họ của Lưu Vĩ Hồng, Cung Bảo Nguyên kêu Lưu Vĩ Hồng là nhị ca, anh ta chỉ có xưng hô như thế.


Cung Bảo Nguyên gật đầu, nói

- Thì đó, bằng không tôi thật không ở đây.

Cung Bảo Nguyên ngày nay, cũng không phải là tiểu Cung của sáu năm trước, bất luận là Minh Châu hay là Bắc Kinh, đều là con ông cháu cha nổi danh, mấy vị đại ca con ông cháu cha, ví dụ như Vương Thiện, Hạ Vi Cường đều phải nể mặt.

Tất cả đều càng ngày có liên quan đến vị trí của Kim Thu Viên.

Hai người bọn họ nói nhỏ, không để người khác nghe thấy. Trong vùng của nhị ca, người khác có thể không nể mặt nhị ca, bọn họ chắc chắn sẽ bận tâm.


Ngụy Phượng Hữu tự nhiên không chú ý đến hai người bọn họ đang nói chuyện, đang trầm bổng lên xuống, lời dạo đầu quấn hút.

Vì cái hội nghị đấu thầu này. Ủy ban nhân dân Khu Ninh Dương có thể nói làm đủ bài tập, tất cả phương diện chi tiết, đều tiến hành suy xét, lời mở đầu của Ngụy Phượng Hữu tuy ngắn gọn, văn phòng Ủy ban nhân dân khu giúp viết ghi chép, ước chừng tiêu thời gian ba ngày, quả nhiên cân nhắc từng chữ, mưu cầu làm hoàn mỹ không sứt mẻ.

Ước chừng thời gian khoảng mười phút, Ngụy Phượng Hữu nói xong khúc dạo đầu.

Trong phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

- Chủ tịch Ngụy, tuyệt vời!

Trong tràn vỗ tay bên trong, đột ngột vang lên tiếng “hoan hô”.

Tiếng vỗ tay đột nhiên dừng lại, ánh mắt mọi người đều dừng ở hướng ghế số một, chỉ thấy Vũ Thiếu gia vẫn một mình vỗ tay, vẻ mặt mỉm cười cao ngạo, thẳng thắn thân mình, bộ dạng một con hạc giữa bầy gà.

Ngụy Phượng Hữu hai mắt hơi nhíu lại, vẻ mặt vẫn hiện ra lễ phép mỉm cười

- Vũ Thiếu gia quá khen rồi. Tôi thay mặt Khu ủy Ninh Dương và Ủy ban nhân dân Khu, nhiệt liệt hoan nghênh Vũ Thiếu gia và công ty bất động sản Tinh Hán, giá lâm đến hội nghị đấu thầu với chúng ta. Cảm tạ Vũ Thiếu gia và công ty bất động sản Tinh Hán ủng hộ mạnh mẽ thu hút công tác của khu chúng tôi.

- Đương nhiên mà, đều người một nhà mà, công việc của Kinh Hoa chúng tôi không ủng hộ, ai ủng hộ? Ha ha…

Vũ Thiếu gia việc nhân đức không nhường ai, ánh mắt đều đảo qua lãnh đạo khu ở trên đài một lượt, dường như tất cả lãnh đạo đối với ánh mắt của y, đều vội gật đầu không ngừng vì lễ, trên mặt tươi cười.

Duy chỉ có Bí thư Lưu, sắc mặt bình tĩnh, thoáng như không có cảm giác.

Gã không biết Vũ Thiếu gia mà.

Đương nhiên, đấy chỉ là trước đó, Bí thư Lưu chưa gặp mặt qua với Vũ Thiếu gia, nhưng không có nghĩa là Lưu Vĩ Hồng không đoán ra lai lịch của Vũ Thiếu gia.

Dòng họ “Vũ”, vốn dĩ không thường thấy

Người này tuy chỉ có hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trẻ hơn so với Lưu Vĩ Hồng, lại còn được Tưởng Vĩnh Dân tự mình nghênh đón, lại được Ngụy Phượng Hữu vì y mà mở họp muộn mười phút, không hề nghi ngờ, chỉ có thể là nhân vật có liên quan để quan trường. Nếu là thương nhân thông thường, dù có có tài hùng thế lớn, cũng không thể kiêu ngạo ương ngạnh như thế.

Phó bí thư Tỉnh ủy Giang Nam kiêm Bí thư Đảng ủy công an Tỉnh cũng là họ Vũ, đại danh Vũ Đỉnh Phong.

Vũ Đỉnh Phong là cán bộ địa phương Giang Nam, kinh nghiệm lý lịch ở Giang Nam rất lão làng, sau khi theo sát Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, còn trước cả Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật, ngồi ở chiếc ghế thứ bốn ở tư của lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy.

Còn vị Vũ Thiếu gia này, nếu là hậu bối của Vũ Đỉnh Phòng, lại làm ở trên thương trường, tự cảm thấy tốt đẹp, vênh mặt, cũng coi như có mấy phần đạo lý.