Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1315: Đầu óc này đúng là không đủ dùng!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Chủ tịch khu, vừa mới nãy, cục Giao thông đưa lên bản quy hoạch quốc lộ giao thông, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút
Lưu Vĩ Hồng phà khói, thuận miệng nói, đối với bản nhật kí của Thân Chấn Phát và Tô Hồng Hồng, không đề cập tới. truyện copy từ
Ánh mắt Ngụy Phượng Hữu, cũng liền dừng ở tấm bản đồ quy hoạch này, mới phát hiện, bản vẽ này không ngờ là viết bằng tay, rất tinh xảo, gần như có thể đẹp ngang bản vẽ in ấn. Ngụy Phượng Hữu trong lòng lập tức nảy lên một luồng ý không hài lòng, cục Giao thông chưa bao giờ trình qua bản vẽ bằng tay tinh xảo như thế cho Chủ tịch khu Ngụy ông ta. Cho dù trước kia còn là huyện Ninh dương, khi Ngụy Phượng Hữu làm Bí thư huyện ủy, cũng chưa có qua
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Chủ tịch khu Ngụy ông ta cũng chưa từng yêu cầu cục Giao thông như vậy.
- Chủ tịch khu, mạng lưới đường quốc lộ chúng ta rất lạc hậu, đường không sửa không được. Ninh Dương là khu kinh tế mới cấp quốc gia, tình trạng đường quốc lộ như vậy, rất không xứng. Hiện tại thu hút đầu tư dần dần triển khai, sau này xí nghiệp ngụ lại chỗ chúng ta chỉ sẽ càng ngày càng nhiều, giao thông rất nhanh sẽ trở thành cổ chai hạn chế kinh tế phát triển
Ngụy Phượng Hữu vội vàng đem tâm tư từ các phương diện khác thu trở về, liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Bí thư, giao thông quả thật phải cải thiện… hai năm nay, chúng tôi cũng tu sữa mấy con đường, tuy nhiên đều là làm nhỏ, chủ yếu vẫn là không có tiền
Cũng phải biện giải vài câu ình mới được.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chuyện tiền, chúng ta chút nữa hãy bàn. Trước tiên thương lượng về trình tự trước sau của việc sửa đường. Tuyến Kinh – Ninh, hoặc là nói con đường cái Ninh Dương, khẳng định phải tu sửa trước, đây là tuyến chính liên thông nội khu Ninh Dương và nội thành. Con đường này không sửa lại, đầu tiên hình tượng bị bôi xấu, ngoại thương vửa tới, chạy một chuyền trên con đừơng này, trong đầu lập tức liền không kiên định. Chúng ta đến con đường cũng không sửa nổi, ngoại thương sao có thể có lòng tin?
Lưu Vĩ Hồng vừa nói, ngón tay vừa di động trên bản đồ quy hoạch
Ngụy Phượng Hữu không ngồi, đứng lên, đi đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cũng nhìn chằm chằm bản đồ. Trên bản đồ quy hoạch, một đường kẽ màu vàng to tướng trực tiếp nối liền trung tâm nội thành thành phố Kinh Hoa và nội thành Ninh Dương.
- Bí thư, báo cáo của cục Giao thông, định tu sửa con đường này như thế nào?
Ngụy Phượng Hữu vừa xem bản đồ quy hoạch vừa nói
- Tám làn xe hai chiều, toàn bộ hành trình xanh hoá.
Ngụy Phượng Hữu lập tức nhíu mày lại, nói:
- Từ tuyến đường của quy hoạch này thì thấy, toàn bộ hành trình hẳn là khoảng mười hai km, ở lãnh thổ Ninh Dương chúng ta là tám km. Nếu theo kiểu mẫu này xây dựng thì, tám làn xe hai chiều, toàn bộ xanh hoá, phí tổn mỗi km, cũng khoảng 15 triệu, toàn bộ hành trình chính là 120 triệu…
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Khoảng đó, cục Giao thông đã tính, là ở mỗi km khoảng chừng 13 triệu, tổng dự toán một trăm triệu
Ngụy Phượng Hữu liền cười khổ, nói:
- Bí thư, chúng ta không có nhiều tiền như vậy, năm ngoái tổng thu nhập tài chính toàn khu còn chưa tới 60 triệu, lương thưởng của cán bộ giáo sư vào thời điểm cuối năm cũng đủ làm tôi héo hon rồi
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ tịch khu, không động tiền của bên tài chính. Dựa vào bên tài chính sửa đường, thì ngay cả đường nối liền các xã cũng đừng mong sửa nổi
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói:
- Ý Bí thư là, tình lấy từ bên ngân hàng?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Đây là tuyến đường chính của thành thị, e là chỉ có thể đánh chủ ý của ngân hàng, thu hút đầu tư đối ngoại không tiện lắm. Tuyến đường chính của thành thị, chúng ta không thể làm kiểu thu phí quốc lộ
Nghe ý tứ này, quốc lộ khác, Lưu Bí thư tính sẽ thu hút đầu tư đối ngoại?
Ý nghĩ như vậy, trước kia cũng không phải là không ai xuất với Ngụy Phượng Hữu, nhưng bị Ngụy Phượng Hữu phủ định cứ, cảm thấy không đáng tin cậy. Giai đoạn hiện tại, trong cảm nhận của đại bộ phận cán bộ, thu hút đầu tư chính là mời ngoại thương đến xây dựng nhà xưởng, làm xí nghiệp, làm đường dù sao cũng là chuyện của chính phủ.
- Bí thư, một lần vay của ngân hàng một trăm triệu, sợ là khó khăn quá lớn chăng?
Lát sau, Ngụy Phượng Hữu hơi lo lắng nói:
- Ngân hàng cho vay đều phải thế chấp, chúng ta không có gì để thế chấp thì phải!
- Có!
Lưu Vĩ Hồng lập tức đáp.
- Quảng trường thành thị, đất dùng thương mại xung quanh quảng trường thành thị, sẽ là thế chấp của chúng ta cho ngân hàng
Ngụy Phượng Hữu lập tức hết chỗ để nói
Quảng trường thành thị này, mới vừa bắt đầu di dời thôi, cơ sở kiến thiết còn chưa từng khởi công, vị này cũng đã đánh chủ ý vào nó rồi
Đúng thật là miệng lưỡi gian thương!
Lưu Vĩ Hồng vẫn rất nghiêm túc, nói:
- Chủ tịch khu, toàn bộ đất quy hoạch của quảng trường thành phố là một triệu mét vuông, quảng trường chiếm diện tích đất hai trăm ngàn mét vuông, đất dùng thương mại xung quanh tám trăm ngàn mét vuông, tập đoàn Từ thị chiếm một nửa, còn lại một nửa do khu chúng ta tự do chi phối. Bốn trăm ngàn mét vuông trong đất dùng buôn bán này, mỗi mét vuông ba trăm tệ, giá trị liền vượt qua một trăm triệu. Hơn nữa, chúng ta không chỉ cần bán đất đơn giản như vậy. Mảnh đất bốn trăm ngàn mét vuông, diện tích xây dựng ít nhất có thể vượt qua hai triệu mét vuông, giá trị phát triển thương mại rất cao. Dùng mảnh đất lớn như vậy, thế chấp cho ngân hàng để vay một trăm triệu, tuyệt đối không thành vấn đề
Ngụy Phượng Hữu xoay chuyển trong đầu, quả nhiên là có chuyện như vậy, không khỏi thán phục nói:
- Bí thư, vẫn là anh có tầm nhìn cao xa, chúng tôi sao lại không nghĩ ra chiêu này ta? Lợi hại lợi hại!
Nói xong, giơ ra ngón tay cái.
Hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút ý nịnh hót
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ tịch khu, anh cũng đừng cho tâng bốc tôi thế. Trong khoảng thời gian này, công tác di dời của quảng trường thành phố, cũng là khiến cho Chủ tịch khu vất vả rồi. Công tác chuẩn bị của tập đoàn Viễn Tín và mấy doanh nghiệp khác ngụ lại, cũng là một tay Chủ tịch khu xử lý. hiệu suất công tác rất cao, Chủ tịch khu vất vả rồi. Tôi chỉ biết ngồi mà nói suông
Ngụy Phượng Hữu vội vàng khiêm tốn vài câu, trong đầu lại yên tâm hơn
Tuy rằng nói nhân vật chính trị, đều tâm cơ thâm sâu khó lường, có thể làm tới mức vui buồn không lộ sắc. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nếu thật sự đã hạ quyết tâm muốn ra tay với Ngụy Phượng Hữu, dường như không cần thiết mời y đến đàm đạo công tác kiến thiết cụ thể này. Việc này không liên quan tới tâm cơ, chỉ có thể nói Lưu Vĩ Hồng cố ý muốn tát tai Ngụy Phượng Hữu y. Vấn đề là, mình không đắc tội hắn, công tác mấy tháng nay vô cùng phối hợp, Lưu Vĩ Hồng vì sao muốn tát tai Ngụy Phượng Hữu y chứ?
Trên quang trường muốn đắc tội một người, hơn nữa còn đuối lý đắc tội, nhất định cần lý do, còn nhất định phải là lý do cứng rắn, lý do bình thường căn bản nói không thông.
Hiện tại thái độ Lưu Vĩ Hồng như vậy, vậy chứng minh, hoặc là trong nhật kí của Phương Hồng Hồng, cũng không có liên lụy quá sâu đến mình, hoặc là Lưu Vĩ Hồng thực sự không tính cùng mình trở mặt. Bất kể là khả năng nào, đối với Ngụy Phượng Hữu mà nói, đều là rất đáng an ủi.
- Chủ tịch khu, tôi suy xét thế này, chúng ta một lần thế chấp vay ngân hàng 150 triệu, dùng sáu mươi triệu tu sửa đại lộ Ninh Dương, còn lại chín mươi triệu, chúng ta tu sửa con đường này...
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng đưa tay chỉ chỉ hai đường vẽ màu vàng khác trên bản đồ, hai đường vẽ này nhỏ hơn hai đường vẽ của đại lộ Ninh Dương một chút:
- Từ Dương Đông đến Vân Sơn, chúng ta phải tu sửa con đường này, có thể kéo sự phát triển kinh tế của toàn bộ đông bắc bộ
Ngụy Phượng Hữu đã dần dần bắt đầu dung nhập vào trong tư duy kiến thiết mạng lưới đường giao thông, gật đầu nói:
- Ừ, con đường này quả thật nên tu sửa. Nội thành Ninh Dương chúng ta, khẳng định phải nghĩ biện pháp áp sát, tiếp giáp, hợp thành một thể với khu vực Bắc Hòa
- Đúng, chính là ý nghĩ này
- Bí thư, vậy con đường này, cục Giao thông đề nghị làm theo quy cách nào?
- Quốc lộ đẳng cấp cao, bốn làn đường hai chiều, cũng là toàn bộ hành trình xanh hoá. Đương nhiên, trình độ xanh hoá, không thể so với đại lộ Ninh Dương, phương diện đầu tư, cũng ít hơn nhiều, phí tổn mỗi km, hẳn là vào khoảng sáu triệu đi. Toàn bộ hành trình hai mươi sáu km, tổng dự toán khoảng 150 triệu
- Vậy vẫn không đủ… thiếu gần một trăm triệu
Ngụy Phượng Hữu lập tức nói.
Anh lập kế hoạch vay ngân hàng 150 triệu, sửa đại lộ Ninh Dương hết sáu mươi triệu, cho chín mươi triệu sửa quốc lộ Dương Vân, vẫn còn thiếu tới một trăm triệu tài chính, giải quyết thế nào?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu, đâu thiếu tới một trăm triệu, nhiều nhất chỉ thiếu có sáu mươi triệu
- Bí thư?
Ngụy Phượng Hữu thật tâm không hiểu, kinh ngạc nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng. Chẳng lẽ bài toán đơn giản như vậy, chính mình lại tính sai?
Lưu Vĩ Hồng lại đưa một điếu thuốc cho Ngụy Phượng Hữu, nói:
- Chủ tịch khu, đại lộ Ninh Dương, tôi không tính toàn bộ đều do tự chúng ta xuất tiền túi, bên thành phố, bên tỉnh, và cả cục giao thông chúng ta khẳng định cũng phải xin chút ít chứ? Đây là công trình có lợi cho dân, lãnh đạo cấp trên không ủng hộ chúng ta chút tiền, nói sao cũng không thông đúng chứ?
Ngụy Phượng Hữu không khỏi bật cười, lắc đầu, nói:
- Bí thư, anh đây thật đúng là tính toán không bỏ sót. Ái chà, cứ theo đà này, việc này thật đúng là có thể làm thành… Tuy nhiên, Bí thư, tôi phải nói, kế hoạch này, cũng chỉ có mỗi anh có thể đi được thông, đổi người khác cũng đừng mong có đất diễn. Một là, đầu óc chúng tôi đều không đủ dùng, quảng trường thành phố này cũng còn chưa bắt đầu khởi công, anh đây là đã nghĩ đến nhiều năm sau này, việc này không gì so sánh được. Hai là, quan hệ bên thành phố, bên tỉnh nhất là cục giao thông, chúng tôi không ai dám so với anh. Đặc biệt là cục giao thông, cánh cửa bộ phận này ở đâu, tôi còn không biết nữa là
Ngụy Phượng Hữu nói lời này, rõ ràng chính là lời nịnh hót.
Lưu Vĩ Hồng nhả ra một ngụm khói, mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu, anh đừng bỏ gánh. Như vậy đi, cục giao thông tôi nghĩ biện pháp, quan hệ ở thành phố ở tỉnh, thì phiền anh vậy, anh quen thuộc hơn tôi mà. Chúng ta phân công hợp tác.
Lưu Vĩ Hồng đây không phải khiêm tốn, cũng là nói sự thật. Ngụy Phượng Hữu là rắn địa phương, Hách Chi Húc – ân nhân của y, không phải đang giữ chức phó Bí thư Tỉnh ủy sao? Quan hệ ở thành phố ở tỉnh, đương nhiên là Ngụy Phượng Hữu đi khơi thông. Lúc trước đám thương nhân Nhật Bạch Xuyên Nhất Hùng, không phải cũng là do Ngụy Phượng Hữu cố gắng, mới có thể đến ngụ tại Ninh Dương sao?
Ngụy Phượng Hữu càng thêm yên tâm, cười nói:
- Bí thư, anh cũng đã hạ chỉ thị, tôi không chấp hành khẳng định không được rồi… Được, cứ định như vậy. . Ở thành phố ở tỉnh, để tôi chạy, cố hết sức xin thêm chút tiền. Còn mấy đại nha môn nội các chính phủ này, toàn bộ trông cậy vào Bí thư.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu
Hắn phỏng chừng lần này, Ngụy Phượng Hữu nhất định sẽ xuất ra toàn bộ bản lĩnh, sẽ không khiến hắn thất vọng.
Vụ án Thân Chấn Phát kia, thật giống như thanh kiếm Damocles treo trên đỉnh đầu Ngụy Phượng Hữu, trước khi kết quả cuối cùng chưa được đưa ra, Ngụy Phượng Hữu chỉ có thể liều mạng làm tốt công tác, mới có khả năng tránh được tai họa
- Về phần thiếu hụt tài chính của quốc lộ Dương Vân, cũng không cần quá lo lắng, tu sửa con đường này, trong lúc nhất thời cũng không thể hoàn công ngay được, chúng ta vừa sửa vừa quyên tiền, tóm lại sẽ có biện pháp
Lát sau, Lưu Vĩ Hồng bổ sung một câu.
Ngụy Phượng Hữu liên tục gật đầu, tán thưởng không ngừng.