Quan Gia

Chương 131: Em khẳng định bắt mấy tên khốn khiếp này ra!




Lưu Vĩ Hồng trở lại Hạo Dươngm, "Thu Thủy Y Nhân", một mảnh hỗn độn, đâu đâu cũng là mảnh vỡ thủy tinh và quần áo rách cùng với lộn xộn đống chân tay còn lại của manocanh. Trán, cánh tay của Đường Thu Diệp đều quấn băng gạc, mặt đầy uất ức, nước mắt chảy ròng

- Người nào làm, biết không?

Lưu Vĩ Hồng thật ra rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn một cái tình hình hỗn loạn trong cửa hàng, thản nhiên hỏi. Hắn không đối diện Đường Thu Diệp, Đường Thu Diệp nhìn không ra ngọn lửa phẫn nộ toát ra trong mắt hắn

- Không biết, những người đó em đều không biết... Em đã báo cảnh sát, cảnh sát nói phải điều tra...

Đường Thu Diệp bĩu môi, ủy khuất nói.

Nghe nói ngay hôm trước, cửa hàng buôn bán đàng hoàng, khách hàng đến cửa, đột nhiên có ba bốn người trẻ tuổi xông vào, tay cầm côn bổng, chiếu theo cửa hàng liền đập mạnh, Đường Thu Diệp dưới tình thế cấp bách tới ngăn trở, cũng bị bọn họ đánh. Cũng may đều là bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm. Nhưng gây ra như vậy, mấy ngày này cửa hàng không thể không đóng cửa

Đường Thu Diệp vừa ủy khuất lại đau lòng.

- Vĩ Hồng, có phải chúng ta đắc tội người nào không?

Đường Thu Diệp chần chừ hỏi

Lưu Vĩ Hồng nhíu mày.

Người, hắn tất nhiên là đắc tội rồi, nhưng trước mắt, Trần Vĩ Nam còn nằm ở bệnh viện, hẳn là sẽ không chạy đến nơi đây. Đương nhiên, cũng không bài trừ gã thuê người làm chuyện này. Ngoài ra còn có một khả năng, chính là đối thủ cạnh tranh của "Thu Thủy Y Nhân" đã làm

"Thu Thủy Y Nhân" bắt đầu từ ngày khai trương đến nay liền trở thành cửa hàng quần áo cao cấp nhất của thị xã Hạo Dương. Trước đó, cũng chưa có cửa hàng quần áo nào giống như "Thu Thủy Y Nhân", trang hoàng chói mắt lóe sáng, tráng lệ

Vật liệu trang hoàng chẳng qua là inox bình thường, sàn gốm sứ và trần treo thạch cao, đèn treo. Nhưng khéo léo mà kết hợp lại thì có vẻ vô cùng xa hoa. Cộng thêm đều là bán quần áo giày dép hongkong chính hang, muốn không thu hút người ta cũng khó. Cửa hàng này đã cướp đi không ít mối của cửa hàng quần áo khác, tất nhiên cũng sẽ dẫn đến ghen tị đồng hành

Lúc này đã có vài cửa hàng trang phục bắt chước hình thức trang hoàng của "Thu Thủy Y Nhân"

Trầm mặc một hồi, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Đừng lo, tổn thất chút tiền, chúng ta chịu lỗ được. Vậy đi, Thu Diệp, em đi tìm người trang hoàng lại, gọi điện thoại chó bên Giang Khẩu, gọi họ giao hàng. Nhanh chóng khôi phục kinh doanh…

- Ồ…

Đường Thu Diệp đáp lên tiếng. Lưu Vĩ Hồng vừa trở về, cô liền có người tâm phúc

Lưu Vĩ Hồng cười sờ sờ đầu của cô, nói:

- Đi, trở về ngủ một giấc thật ngon. Hai ngày nay, em chắc chắn không ngủ ngon rồi

Đường Thu Diệp ánh mắt ửng đỏ, còn có chút tơ máu. Một nửa là khóc, một nửa là nguyên nhân không ngủ ngon



Đường Thu Diệp liền thẹn thùng mỉm cười một chút. Hai ngày này quả thật cô không ngủ ngon, ủy khuất vô cùng. Không trêu chọc ai, sao lại bị người ta đập phá cửa hàng?

Nói là ngủ một giấn ngon, kỳ thật Lưu Vĩ Hồng vừa trở về, Đường Thu Diệp càng thêm ngủ không được. Vừa lên giường, hai liền dính vào nhau. Mấy ngày này ở Bắc Kinh, cũng làm cho Lưu Vĩ Hồng chịu đựng vô cùng. Cũng không cần Đường Thu Diệp trêu chọc, hắn vừa chạm vào cơ thể đầy đặn mềm mại của Đường Thu Diệp, bật người liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, xoay người. Đường Thu Diệp gắt gao ôm hắn... Phối hợp với tiến công của hắn… Làm ầm ĩ đã lâu, hai người mới ôm nhau, cuộn lại mà ngủ

Sáng hôm sau, Lưu Vĩ Hồng đạp chiếc xe đạp cũ, đến cục công an thị xã Hạo Dương, ở văn phòng đại đội trị an tìm được Hạ Hàn

- Nhị ca? Sao anh lại tới đây?

Vừa thấy Lưu Vĩ Hồng, đang ở mà Hạ Hàn vội vàng buông bát, cười hì hì đến đón

Lưu Vĩ Hồng nhìn cái bát đó một cái, có chút kỳ quái hỏi:


- Sao giờ mới ăn sáng?

Tuy rằng chỉ hơn 8 giờ, nhưng cũng đã qua thời gian đi làm, còn đang ở văn phòng. Hạ Hàn cũng quá cà lơ phất phơ

Hạ Hàn cười nói:

- Tối hôm qua có hành động, bắt được một đám mại dâm chơi gái, bận việc đến nửa đêm…

Địa khu Hạo Dương vừa mới thành lập, một lúc ùa vào hàng vạn nhân viên phi sản xuất, thị xã Hạo Dương kín người hết chỗ. Cùng lúc đó, các loại "ngành phục vụ" cũng mọc lên như nấm

Nghe nói Bí thư địa ủy Lục Đại Dũng một đêm nọ hưng trí quá, muốn quan sát một chút bộ mặt thị xã Hạo Dương, đi dạo trên phố một vòng, kết quả trên đường thỉnh thoảng có "gái đứng đường" chào hỏi quyến rũ ông, đi đến một con đường khá hẻo lánh, không ngờ suýt chút bị một ả "gái đứng đường" vì nóng lòng kiếm khách mà cưỡng ép kéo vào phòng. May mắn Bí thư Lục không phải đi một mình, bên cạnh còn có thư ký đi theo, mới "may mắn thoát khỏi khó khăn"

Lục Đại Dũng rất là tức giận, lập tức cho gặp trưởng phòng công an địa khu Thân Khắc Lễ và Bí thư địa ủy thị xã Hạo Dương Uyển Trung Hưng, hung hăng phê bình hai người một trận. Nói rằng địa khu Hạo Dương mới thành lập, trị an liền hỗn loạn như vậy, hai người bọn họ làm ăn cái gì không biết?

Hai vị này, một là quản lý trật tự trị an xã hội, một là quan phụ mẫu thị xã Hạo Dương, đều là người nên quản, bị Lục Đại Dũng thoá mạ một trận, cũng không oan uổng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Bí thư Uyển và trưởng phòng Thân đã chịu mắng một trận, sắc mặt xấu hổ, bụng đầy lửa giận, vừa trở về đơn vị, lập tức nổi trận lôi đình, trách cục công an thị xã Hạo Dương, lập tức chỉnh đốn trật tự trị an thị xã Hạo Dương, dọn sạch hết những phụ nữ lung tung lộn xộn

Điều này cũng khó trách Hạ Hàn phải nửa đêm đi ra ngoài quét mại dâm, đi làm ở văn phòng ăn mì

Cuộc sống của cảnh sát là rất không có quy luật

Lưu Vĩ Hồng cũng cười:

- Lãnh đạo phát lệnh một câu, các cậu phải bận rộn cả đêm

- Không phải sao? Cảnh sát trị an, thật đúng là không phải con người làm, sớm biết thế này, lúc ấy em đã chuyển nghề rồi


Hạ Hàn liền oán giận

Kỳ thật lúc trước ý của Hạ Thiên Hữu, là khiến y phát triển trong bộ đội. Hạ Thiên Hữu làm lính mấy chục năm, quan bái sư trưởng, sớm đã coi doanh trại thành nhà mình, đương nhiên đem con trai đưa vào bộ đội, cũng đương nhiên cho rằng con trai cũng nên làm lính cả đời. Nhưng người yêu của ông cô Lưu không chịu, chỉ một đứa con trai, cách ngàn đường núi xa, một năm chẳng qua chỉ có một lần phép thăm người thân, gặp nhau không được mấy ngày lại xa nhau, xa nhau một lần lại là một năm, bảo tình cảm của cô Lưu làm sao chịu được đả kích này?

Hạ Hàn tự mình cũng không muốn ở trong doanh trại

Y từ nhỏ lớn lên trong doanh trại, đối với mọi thứ đều rất chán ngấy

Cuối cùng Hạ Thiên Hữu không chống đối công kích hai phía của vợ con, đành phải "khuất phục", đồng ý Hạ Hàn chuyển nghề, hơn nữa dựa theo yêu cầu của cô Lưu, sắp xếp Hạ Hàn vào cục công an huyện Hạo Dương

Kỳ thật con người của Hạ Hàn, trời sinh là một người có khiếu làm cảnh sát. Đối nhân xử thế rộng lượng, thẳng thắn, đặc biệt coi trọng nghĩa khí, lại rèn luyện bản lĩnh giỏi ở bộ đội, đến cục công an, như cá gặp nước, quan hệ đồng nghiệp xử lý rất tốt. Tuy rằng tuổi còn trẻ, đã được đảm nhiệm đội trưởng trung đội một đại đội trị an

Đương nhiên chức đội trưởng trung đội một đại đội trị an, không phải chức quan chính thức, trong danh sách cán bộ chính thức nhiều nhất là cán bộ cấp tổ

Đại đội trưởng đại đội trị an, cũng mới là cấp phó phòng thôi. Tuy nhiên ở trong cục công an, vẫn là được thừa nhận. Dưới tay Hạ Hàn quản mười, hai mươi người, cảnh sát nhân dân biên chế chính thức chỉ có vài người, còn lại đều là đội viên dân phòng trị an

Nhưng trong mắt người thường, trung đội trưởng cục công an tuyệt đối coi như một "nhân vật quyền lực"

- Nhị ca, mau ngồi!

Hạ Hàn vội không ngừng nhường chỗ ngồi cho Lưu Vĩ Hồng, liền dặn dò một cấp dưới rót trà cho Nhị ca

- Nhị ca, hôm nay có rảnh đến đây thăm em vậy?


Hạ Hàn đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu thuốc, cười hì hì hỏi. Y và Lưu Vĩ Hồng cũng không qua lại nhiều, nhưng cảm giác tính khí của Lưu Vĩ Hồng cũng rất hợp với y, giữa hai người quả thật thân thiết

Lưu Vĩ Hồng cười, nói:

- Tôi đến báo án

- Báo án? Báo án gì? Chẳng lẽ còn có người dám bắt nạt anh?

Hạ Hàn kỳ lạ kêu lên. Lưu Vĩ Hồng nếu bại lộ thân phận của mình, đừng nói địa khu Hạo Dương, cho dù toàn bộ tỉnh Sở Nam cũng không ai dám "bắt nạt" hắn. Nhưng đây không phải "cất giấu" sao? Nhưng như vậy cũng không được. Lưu Vĩ Hồng là bạn của Hạ Hàn, tại thị xã Hạo Dương, ai bắt nạt bạn của Hạ Hàn, vậy là không nể mặt y, Hạ Hàn liền không đồng ý

- Cũng thật sự có người dám bắt nạt tôi…Hai ngày trước, Thu Thủy Y Nhân bị đập phá

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.

- Cái gì? Sao em không biết?


Hạ Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn đã nhận Lưu Vĩ Hồng là "ca", Đường Thu Diệp chính là "chị dâu" của y, cửa hàng của chị dâu bị người ta đập phá, còn coi được sao?

- Thu Diệp nói báo án rồi, nhưng hai ngày rồi cũng không có chút tin tức

- Anh đợi chút, anh đợi chút, em đi hỏi giúp anh, xem ai đã tiếp nhận vụ án này… Mụ nội nó, chúng nó phản rồi, tại thị xã Hạo Dương còn có người dám đập phá cửa hàng của chị dâu tôi?

Hạ Hàn đứng lên liên tiếp rêu rao, chạy đi ra ngoài.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngạc nhiên.

Cảnh sát của văn phòng nhìn quen "phong độ" gào to của đội trưởng Hạ, đều là nhìn nhau cười

Khoảng 10 phút sau, Hạ hàn lại chạy về văn phòng trung đội một thở hổn hển mà nói:

- Nhị ca, làm rõ rồi, là bên trung đội hai tiếp nhận vụ án. Họ nói, vụ án này còn đang điều tra. Khoảng thời gian này đều bận bắt má mì, không ai rãnh quản chuyện khác…

Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười.

Chuyện này hắn cũng có thể thông cảm. Lãnh đạo phát lệnh, cục thành phố tất nhiên phải toàn lực ứng phó, chỉ sợ toàn bộ đại đội trị an cũng không có một người có thể nhàn rỗi. Cảnh sát bên trung đội hai cũng không biết ông chủ đứng sau của "Thu Thủy Y Nhân" là anh em của đội trưởng Hạ

- Anh yên tâm, Nhị ca, chuyện này, không cần đội hai quản, em đã tiếp nhận rồi, đây là hồ sơ…

Hạ Hàn đem một quyển hồ sơ vỗ lên bàn, vang lên "bác bác":

- Đám nhãi con, không ngờ dám đập phá cửa tiệm của chị dâu, chán sống rồi. Em nhất định bắt chúng ra…Mụ nội nó, không đánh cho chúng ị ra, em không họ Hạ!

- Đã biết là ai làm sao?

Lưu Vĩ Hồng hơi kỳ quái. Hiệu suất này cũng không khỏi quá cao

- Ha hả, hiện tại còn không biết. Tuy nhiên không sao cả, mấy tên nghịch ngợm gây sự ở Hạo Dương cũng chỉ có mấy tên, đa số đều có tên trong cục. Khi chị dâu báo án, cũng có miêu tả qua hình dáng của bọn chúng, không sai đâu, chắc chắn có thể tìm ra. Hai ngày! Anh cho em thời gian 2 ngày, em khẳng định bắt chúng ra, yên tâm!

Hạ Hàn vỗ ngực vang lên bang bang